Câu chuyện kể về những trải nghiệm thanh xuân của cô nàng tên Minh Tuyết.
Mỗi một chương đều là những câu chuyện thú vị mà cô đã trải qua cùng với gia đình, bạn bè và tình yêu.
Diễn biến có thể xem là khá chậm, không cao trào, không nút thắt, khó hợp khẩu vị các đọc giả"khó tính". Nhưng mong rằng các bạn sẽ ủng hộ, đừng nản lòng vội bỏ qua tác phẩm này nhé!
Đã là thời đại nào rồi, cọc đi tìm trâu có sao đâu chẳng lẽ cứ mãi chờ trâu, lở gặp phải một con trâu ngốc biết tính sao?
Trích đoạn 1.
Tôi nhìn Thành, cảm động thì có đây nhưng nhiều hơn là thất vọng:" Đi xe bốn mươi lăm phút đến đây chỉ để đưa thuốc thôi à?"
Thành lắc đầu, nó dúi bịch cháo cùng với thuốc vào tay tôi nói:" Không còn cháo nữa."
"Hết rồi à?"
"Còn." Nó ngãi đầu nhìn tôi.
"Còn gì?"
"Tuyết ăn cháo rồi uống thuốc nha."Tôi bó tay nhìn Thành, trong lòng gào thét dữ dội. Đồ ngốc, chị đây bị đau bụng phụ nữ đấy, có phải cảm mạo gì đâu mà ăn cháo rồi uống thuốc chứ.
Trích đoạn 2.
"Tui mắng Thành nảy giờ khô hết cả cổ, Thành không có chút phản ứng gì hết là sao? " tôi trừng mắt, đưa tay quạt quạt cho hạ hỏa. Tên đầu đất này.
"Có mà, tui đang nghe Tuyết mắng."
Trích đoạn 3.
Nó lắc đầu, nhìn tôi đáy mặt dâng lên vẻ dịu dàng:" Thành không muốn Tuyết biết. Cuộc sống cơm áo gạo tiền rất khổ Thành chỉ muốn Tuyết cứ vui vẻ, nhìn đời bằng màu hồng. Cuộc sống này tăm tối lắm một mình Thành chịu được rồi."
"Nhưng sau này Tuyết cũng sẽ trải qua." Tôi không đồng tình.
" Không đâu..." im lặng vài giây Lập Thành nói khẽ.
Đây là một câu chuyện khá hài hước nhưng ẩn sâu trong đó là sự khát khao hạnh phúc, tình yêu, những ước mơ hoài bão, nghị lực vươn lên trong cuộc sống trong công việc của thế hệ trẻ.***Hi vọng bạn nào muốn đem truyện mình đi nơi khác xin nói cho mình biết trước nhé. Cảm ơn mọi người đã đón nhận tác phẩm của mình mặc dù nó còn rất nhiều thiếu xót.
Bình luận truyện