Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Chương 23: Phiên ngoại 1




Chuyện Cố đại phu nhân ngã bệnh, vài ngày sau liền trôi qua, những người rục rịch ngóc đầu, sau khi thấy lại bóng dáng của Mộc thị mà nhị phu nhân bị điều đi Lĩnh Nam, trong phủ đầu lại càng an tĩnh hơn.

Sau khi Mộc thị khoẻ mạnh hoàn toàn, cũng là sáu bảy ngày sau khi Nghiêm thị xuất phát, Cố Vũ Trị vốn đang nắm chắc phần thắng trong tay, hiện tại bắt đầu có chút bận tâm, ngay cả Cố lão phu nhân đều cảm thấy, đi sáu bảy ngày đường thật sự hơi nhiều, từ Lâm An đến Lĩnh Nam đi lại cũng chậm hơn một ngày.

Mộc thị vẫn như cũ bận chuyện của mình, đem chuyện sổ sách cửa hang còn tồn đọng khi nàng bị bệnh xử lí xong, đến lúc xế chiều, nàng sẽ dạy Ngâm Hoan xem sổ sách như thế nào, xử lý sổ sách như thế nào.

Ngâm Hoan học vô cùng mau, dù sao bản thân nàng đã gần ba chục nếu tính cả hai kiếp, ngay cả Mộc thị cũng khen nàng có tài quản sự, tương lai lập gia đình thì chuyện trong nhà xử lí càng tốt hơn so với nàng.

Đối với chuyện Nhị phu nhân chậm chạp chưa về, nàng cũng không có biểu hiện ý gì khác, cơ hội nàng đã đưa rồi chỉ có thể dựa vào bản thân nàng ta thôi, nếu là ngay cả việc này mà làm không được thì làm sao an tâm giao cái nhà này vào tay nàng.

Lại qua bốn ngày sau, chạng vạng ngày hôm đó, tới gần giờ ăn cơm, xe ngựa Cố gia mới khoan thai chậm rãi đến, sau khi Cố lão phu nhân nhận được tin liền tự mình đi tới viện tử con trai thứ hai, sau đó Mộc thị cũng tới, chỉ thấy Nghiêm thị thần sắc rất không tốt ngồi trên ghế mà bên cạnh đó thần Cố Vũ Trị cùng Cố lão phu nhân cũng không phải là tốt.

Trên đường đi Tư Kỳ đã sớm đem mọi chuyện phát sinh nói lại cho nàng, khi xe ngựa đến Lĩnh Nam được một ngày, ở trong thành một nên, sáng ngày thứ hai mới xuất phát đi nông trang. Vừa đến cửa thôn đã bị thôn dân ngăn cản, Lĩnh Nam cũng bị mưa to, hạt giống bọn họ gieo trồng cũng bị cuốn trôi rất nhiều, cứu được không nhiều lắm, thu hoạch năm nay nhất định sẽ bị ảnh hưởng, người Cố gia không kịp tới, nếu thu hoạch bọn họ muốn Cố gia giảm tiền thuê đất trong năm nay.

Ngay từ đầu Nhị phu nhân bị tràng diện này làm cho sợ hết hồn, không biết giải quyết như thế nào, cũng không biết Tư Kỳ làm sao thuyết phục được những nông dân kia, những ngày nàng ta ở đó hầu hết làm làm bộ làm tịch là chính.

Sau khi vào thôn trang Tư Kỳ các quản sự trong thôn trang tới, giới thiệu Nhị phu nhân với họ, giải thích rõ nguyên nhân Đại phu nhân không thể tới, sau đó để cho các quản sự đem tất cả chuyện cần nói nói xong, xem sổ sách cần thiết, đem xử lý chuyện tình từng chuyện từng chuyện làm xong, tính đủ tiền thuê từ năm ngoái đến năm nay.

"Nhị phu nhân tựa hồ là bị thôn dân bên Lĩnh Nam kia làm cho sợ hãi, rõ ràng những thôn dân kia nói muốn giảm tiền thuê xuống bốn thành (40%) cũng đồng ý, hơn nữa cuối thu năm ngoái chất lượng không cao nhưng muốn chúng ta lấy giá cao như cũ." Đây là những gì Tư Kỳ thuật lại, mà bây giờ, Mộc thị nhìn sắc mặt kia của Cố Vũ Trị, cũng trầm mặc không nói lời gì.

"Đại tẩu, tại sao tẩu không nói bên kia cũng bị mưa to." Nghiêm thị càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng vốn là không muốn đi, nàng đối với bên Lĩnh Nam kia có bóng ma, nàng căn bản không có biện pháp đối phó với những thôn dân thô lỗ kia.

"Nhị đệ muội, thời tiết bên Lĩnh Nam, ta đây làm sao biết rõ, chính là vài ngày trước lúc ta đi thôn trang bên kia trời cũng đột ngột mưa, mà cho dù là trời mưa với khả năng của muội thì muội sẽ xử lý tốt mà." Mộc thị khen, đem nàng nâng cao lên.

"Muộ đương nhiên là xử lý tốt rồi." Nghiêm thị nắm chặt quả đấm, nếu không phải trong trang có nhiều người, nàng sẽ bị một bầy phụ nhân lôi xuống đất sao, nhất là mấy cái mao hài tử, vậy có thể gọi hài tử sao, chơi đùa dưới bùn, thật bẩn muốn chết.

"Vậy Nhị đệ muội liền nói cho ta cũng mẫu thân biện pháp xử lí của muội đi, cho ta học hỏi một chút." Mộc thị từ trong tay Như Họa đang đứng phía sau cầm lấy sổ sách, ý là muốn xem xử lí của nàng.

Cố Vũ Trị sững sờ, ý đại tẩu là sao, vô ý thức nhìn về phía Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân gật nhẹ đầu, Cố Vũ Trị lúc này mới không tình nguyện bảo Nghiêm thị đi lấy sổ sách.

Trong phòng yên lặng vô cùng, chỉ có âm thanh Mộc thị lật sổ sách, nàng cầm lấy bút lông xem chuyên chú, ngẫu nhiên còn viết viết ở mấy chỗ, thật lâu mới ngẩng đầu lên, không có đánh giá cái gì, trực tiếp đem sổ sách mà Nghiêm thị làm đưa cho Cố lão phu nhân xem, "Mẫu thân, ngài nhìn xem."

Cố lão phu nhân thấy nàng thần sắc bình thường, sau khi nhận lấy lật hai tờ đầu, sắc mặt từ bình tĩnh ban đầu bắt đầu biến chuyển, cho đến khi nhìn thấy những ghi chú của Mộc thị mới chậm rãi khép sổ sách lại, không có ý muốn nhìn lại những ghi chú chói mắt kia.

"A Tuệ, nếu đã đã trở lại con hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, đại tẩu con khoẻ hẳn rồi, chuyện trong phủ này vẫn là như cũ đi, không cần con hỗ trợ." Cố lão phu nhân đem sổ sách đưa lại cho Mộc thị, chỉ nói ra câu này.

Cố Vũ Trị không vui, không phải nói sau khi phu nhân mình trở lại từ Lĩnh Nam liền để cho nàng cùng quản gia sao, tại sao mẫu thân liền đổi ý, "Mẫu thân, lúc trước ngài nói khác mà, chẳng lẽ đại tẩu vốn không muốn giao quyền quản gia ra sao."

Mộc thị nghe giận quá hóa cười, "Lời này của Nhị đệ, nếu là Nhị đệ muội có thể đem chuyện bên Lĩnh Nam xử lý tốt, ta tự nhiên nguyện ý để Nhị đệ muội giúp đỡ ta, ta nghĩ Nhị đệ hẳn làm chưa xem qua sổ sách này đi, Nhị đệ muội vốn là người tốt cho nên đem tiền thuê giảm bốn thành, giá thu lương thực tăng gấp đôi, nếu Cố phủ chúng ta làm vậy thì toàn bộ Cố phủ ăn gió uống phong Tây Bắc quá."

"Đại tẩu, nếu là tẩu ở trong tình huống của muội, chắc chắn tẩu cũng sẽ bất đắt dĩ chấp nhận yêu cầu của bọn họ a, tất cả thôn dân vây quanh thôn trang ép muội đáp ứng, nếu là chúng ta không đáp ứng, bọn họ doạ sẽ phá huỷ thôn trang." Nghiêm thị cảm thấy Mộc thị vốn muốn làm nàng khó xử, muốn nàng nói lý cùng một đám điêu dân sao, làm sao bọn họ nghe nàng.

Nhị đệ muội, nếu bọn họ doạ phá huỷ thôn trang mà ngươi cái gì cũng đáp ứng bọn họ, nếu một ngày nào đó bọn họ đến ngoài cửa Cố phủ, ép chúng ta cho bạc nếu không liền phá huỷ Cố phủ, có phải muội liền đáp ứng không, thôn trang bên Lĩnh Nam là của chúng ta mua, bọn họ chịu trách nhiệm trồng trọt, chúng ta tới thu, thiên tai nhân họa vốn không thể dự liệu, chẳng lẽ điều này cũng muốn Cố gia chúng ta chịu trách nhiệm sao, ở đó còn có quan phủ, bọn họ dám hành động sao." Mộc thị lập tức trầm mặt nhìn bọn họ.

"Nhị đệ, ta thấy các ngươi không phù hợp để quản cái nhà này, nếu các ngươi thấy ta quản cái nhà này không được thì hôm nay ta liền quyền quản gia kia trả lại cho mẫu thân, các ngươi không thích ta quản cái nhà này thì nói thẳng ra sao lại nói ta không phải người Cố gia, không có con nối dõi. Bây giờ ta cũng chỉ có một đứa nhỏ là Ngâm Hoan, tương lai nàng cũng lập gia đình, các ngươi cần gì dùng biện pháp này.

Ta Mộc Vãn Đình gả vào Cố gia làm dâu đã nhiều năm, nếu Nhị đệ đã nghĩ như vậy, vậy ta liền buông tay hết thảy chỉ an tâm làm quả phụ thôi, ta cũng có thể quan về Huệ An thành, cái nhà này giao lại cho các ngươi." Mộc thị lấy con dấu tượng trưng cho quyền quản gia trong ngực ra, đặt trên bàn.

Không đợi Cố Vũ Trị nói, Cố lão phu nhân trực tiếp đứng dậy vỗ bàn, "Hồ nháo! Vãn Đình, con nói như vậy là có ý gì, là Cố phủ thẹn với con, hay là Đại lang thẹn với con sao."

Đây chẳng khác gì vở tuồng, Mộc thị trực tiếp quỳ xuống đất nhìn Cố lão phu nhân, lã chã chực khóc, nàng mặc kệ những giọt nước mắt kia, vẻ mặt bi thương vô cùng,

"Mẫu thân, ngài không có thẹn với con, Đại lang cũng không có thẹn với con, là Vãn Đình bạc mệnh, không sinh được cho Đại lang một đứa nhỏ nào. Con làm dâu tại Cố gia nhiều năm cũng không có một lời oán thán, nhưng hôm nay con mới vừa bệnh xuống liền có người muốn soán quyền quản gia, người khác không biết chứ quyền quản gia này như củ lang nóng phỏng tay.

Nếu con ném cho người khác thì con sợ người đó không quản lí Cố phủ tốt, còn con không ném thì có biết bao người nhìn chằm chằm vào con. Hôm nay là bọn Nhị đệ hỏi tại sao con cứ nắm quyền quản gia không chịu buông, ngày mai có lẽ cả Lâm An này đều nghĩ con dâu trưởng nhà họ Cố cứ nắm quyền quản gia khư khư trong tay không muốn buông, thôi thì hiện tại con trả lại cho mẫu thân để an nhàn một chút”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.