Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Chương 14




Tứ thẩm đã không có động tĩnh gì, chúng ta còn giữ mấy cái này có ích gì." Nhìn ngọn lửa tham lam nuốt hết tờ giấy, Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn Thanh Nha, vẻ mặt bình tĩnh nói, "Thanh Nha tỷ tỷ, muội biết rõ tỷ theo Tứ thẩm không ít thời gian, chuyện này tỷ tham gia cũng không ít, nhưng hôm nay Tứ thẩm đã dàn xếp ổn thoả, cho dù tỷ bất bình thay thẩm ấy cũng không có cách nào thay đổi a."

"Chúng ta chỉ có thể bao nhiêu thôi sao." Ngâm Hoan cầm lấy bình trà đổ vào giữa chậu lửa, 'Xèo' một tiếng, tàn giấy chưa cháy hết hoà thành một cùng nước trà, nếu chỉ một chuyện này mà khiến cho Tiền di nương không thể xoay người thì nàng đã làm rồi. Nhưng Tiền di nương cũng không phải là người lương thiện gì, nếu nàng ta phát hiện ra thì sẵn sàng ngói ngọc cùng vỡ. (Tức là hai bên đều chịu thiệt)

Chuyện Thất thiếu gia chỉ xôn xao được một thời gian, giống như phù dung sớm nở tối tàn cuối cùng chìm xuống theo thời gian, không khí náo nhiệt dần dần thay thế không khí bi thương, ngày hội lồng đèn ngày mười lăm sắp đến.

Thanh Nha đặc biệt mặc cho Ngâm Hoan áo khoát màu tím nhạt, ống tay áo màu trắng lông xù phối hợp với trang sức hình tròn trên đầu, hết sức xinh đẹp, "Lát nữa Đại thiếu gia sẽ tới gọi tiểu thư."

Ngâm Hoan được Mộc thị cho phép đi theo bọn Cố Dật Tín cùng đi hội đèn lồng chơi, vì để tránh trùng màu áo với Cố Ngâm Nguyệt, nàng mới chọn màu tím này. Ngày hội đèn lồng mười lăm này có rất nhiều người tham gia vì để an tâm Chu thị để cho bọn Thanh Nha đi theo nàng.

Trời bắt đầu tối, trong hành lang Cố phủ đã bắt đầu lên đèn, xe ngựa chạy một lúc liền đã tới Nam thị, lúc này đầu phố đã treo thông báo không cho xe ngựa chạy vào phố này.

Đoàn người xuống xe ngựa, Cố Ngâm Họa đứng sau lưng Ngâm Hoan kinh ngạc hô to một tiếng. Trên đường cái lầu hai của nhà nào cũng treo đèn lồng màu đỏ, đèn lồng màu đỏ cùng màu đen của đêm hoàn toàn đối lập, ngoài ra trên dây thừng treo đèn còn treo những quả banh nhiều màu khác hoà cùng màu đỏ của đèn lồng khiến con đường bừng sáng như ban ngày.

Người đi đường rất nhiều, nhiều thì một đám người, ít thì ba năm người. Các nhà có mặt tiền trên đường đều bày gian hàng, mà con phố này có không biết bao nhiêu đường, có những chỗ còn treo cả đáp án của những câu đố đèn.

Cố Dật Tín đã sớm phái người đặt chỗ ở một tiệm rượu, chỗ đó có thể chứa được hơn hai mươi người, chỗ ngồi của nam nữ chỉ đơn giản đặt một bình phong ở giữa, có thể thấy đây chỉ là tạm thời dựng lên phục vụ cho ngày hôm nay. Chỗ ngồi này rất tốt, chỉ cần cúi mắt xuống là có thể thấy những ánh lửa trong những ngọn đèn lồng treo ở bên ngoài.

"Đại ca, vì sao chúng ta không đi xuống." Đêm nay Cố Ngâm Nguyệt đặc biệt vui vẻ, tuy nói là nàng lần thứ hai tới nơi này nhưng khuya hôm nay có ý nghĩa cực lớn với nàng.

"Trời còn chưa tối hắn, muội gấp cái gì, còn chưa bắt đầu mà." Cố Dật Tín cười chỉ vào cuối con đường của Nam thị, chỗ đó tựa hồ là có sân khấu nghe hí khúc, "Tối nay chỗ đó mới náo nhiệt, với lại chúng ta còn nhiều chỗ hay ho chưa đi đâu."

Khuôn mặt Cố Ngâm Nguyệt lộ vẻ mong chờ, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, càng ngày càng có nhiều người đến đây.

"Thất muội, muội không đi xuống chơi sao? Đây là lần đầu tiên muội tới đây mà." Cố Ngâm Sương mặc một thân trắng trong thuần khiết cùng cảnh đêm nay tạo thành một vẻ đối lập, trong nụ cười của nàng cất dấu một vẻ ưu thương, nàng dường như vẫn còn đau khổ vì cái chết của em trai.

"Sau này muội còn đi nữa mà ." Ngâm Hoan kéo cao khoé miệng cười vui vẻ, kêu Thanh Nha đến, cầm lấy quà ăn vặt mới mua lúc nãy từ tay Thanh Nha.

"Ta nói tại sao lại không thấy Thất muội đâu hết, hoá ra là muội đi mua đồ ăn vặt a." Cố Ngâm Liên che miệng khẽ cười, "Thất muội, muội ăn ít thôi, còn có dịp khác để ăn mà."

Ngâm Hoan ngồi vào bàn bên cạnh, cầm lấy cầm lấy cây tăm trúc lấy một miếng hồ cao cho vào miệng ngọt ngào ăn, quay lại nói với Cố Ngâm Liên, "Tứ tỷ tỷ cũng ăn thử đi."

Cố Ngâm Liên phất tay ra hiệu không cần nếm, ngược lại Cố Dật Thủ đi đến cùng Ngâm Hoan ăn một miếng, "Không nghĩ tới Thất muội cũng thích ăn như vậy, lần tới Nhị ca mà có đồ gì ăn ngon sẽ để dành cho muội một phần."

Cố Ngâm Nguyệt ngồi một bên nhìn thấy, đáy mắt thoáng hiện tia khinh thường, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn trời, trời bắt đầu tối rất nhanh.

Trong tiệm rượu khách vô ra liên tục, tựa hồ là không muốn đợi nữa Cố Ngâm Nguyệt liên tục thúc giục Đại ca ra ngoài đi dạo phố.

Nhìn các muội muội lần lượt cầu khẩn, Cố Dật Tín lúc này mới mang mọi người cùng nhau xuống lầu, so với lúc mới vừa đến Nam thị thì lúc này đường phố mới bắt đầu náo nhiệt, Ngâm Hoan nhìn những quầy hàng ở bốn phía bày ra những món đồ chơi nhỏ nhỏ, xinh xinh, liền chạy tới xem xem cái này, chọn chọn cái kia.

Chỉ chốc lát trong tay Thanh Nha liền có không ít chiến lợi phẩm của Ngâm Hoan.

Đi tới trước quán túi thâm, Cố Ngâm Nguyệt cùng Cố Ngâm Sương đang thảo luận nên mua những loại hương liệu nào, vừa nhìn Ngâm Hoan mua những thứ này, Cố Ngâm Sương cười nói, "Thất muội, coi chừng muội ăn nhiều mập quá không ai muốn cưới đâu."

"Các tỷ tỷ còn chưa gả cho người, làm muội muội cần gì phải vội." Ngâm Hoan tâm tình đặc biệt tốt, trong tay đang cầm một chuỗi hồ lô đường, thường này Tư Kỳ không cho nàng ăn cái này .

Hai má của Cố Ngâm Nguyệt khẽ nóng lên, không biết là bởi vì nhiều người nên nóng lên hay là bởi vì câu nói lập gia đình của Ngâm Hoan mà nóng lên, chỉ có thể cười mắng nàng, "Muội thì giỏi rồi, còn nghĩ tới chuyện lập gia đình nữa à."

Ngâm Hoan cười ha ha, nhìn thoáng qua quầy hang bên kia bày đủ loại túi hương màu sặc sỡ, còn quay đầu nhìn phía sau là một gánh hàng mì đang rao lớn.

Bọn tỷ muội Cố Ngâm Họa đầy hứng thú đi dạo quầy hang nên Cố Dật Tín để cho mọi người tự đi dạo, một lúc sau tập trung ở cuối phố xem kịch là được.

Ngâm Hoan đang nhìn một cái mặt nạ, lấy tiền từ tay Thanh Nha đưa cho sạp chủ, chọn một con búp bê mang mặt nạ bảo vệ lên, mặt nạ che hết khuôn mặt của búp bê chỉ chừa lại hai cái búi tóc tròn như quả cầu trên đầu, đột nhiên có ai vỗ nhẹ trên vai nàng, Ngâm Hoan vừa quay đầu lại liền đụng phải một người đeo mặt nạ quỷ.

"A!" Ngâm Hoan hoảng sợ hô to một tiếng, bị giật mình lùi về sau một bước dài, sắc mặt trắng bệch, dựa lưng vào quầy hàng mặt nạ kia. Trong mặt nạ hình quỷ đó truyền đến tiếng cười sang sảng của thiếu niên, càng nghe càng cảm thấy tiếng cười kia rất quen tai, Ngâm Hoan không khỏi tức giận, đưa tay giật mặt nạ của hắn xuống.

"Ai da, đau.. đau... đau quá!" Lần này đến lượt người nọ kêu đau, mặt nạ là dùng dây vòng sau gáy,nàng dùng tay xé mặt nạ khiến dây nàng quấn chặt tai hắn, làm hắn la oai oái. Ngâm Hoan đưa tay gỡ mặt nạ của hắn, nhìn bộ dáng bị đau của Tô Khiêm Mặc, Ngâm Hoan đem mặt nạ nhét vào trong ngực hắn, "Tô thiếu gia, phiền ngài sau này đừng làm những hành động ngây thơ như vậy nữa."

Nói xong Ngâm Hoan liền đẩy hắn vào đám người đang đi đến, tim nàng đập giống như trống trận không cách nào dừng lại được, trong tích tắc vừa rồi, nàng cho là Diêm vương lão gia biết được nàng là chết đi sống lại nên phái đầu trâu mặt ngựa đến bắt nàng, mặt nạ đầu trâu mặt ngựa kia quả thật làm rất sinh động, khiến cho nàng sợ hãi thật sự.

"Nè, ta chỉ đùa một chút, có chuyện gì đâu mà ngươi phản ứng mạnh như vậy làm gì." Tô Khiêm Mặc đuổi theo nàng, hắn chỉ muốn doạ nàng một chút sao lại khiến nàng tức giận như vậy được, hắn giữ chặt cánh tay của Ngâm Hoan, "Ngươi đừng đi nhanh như vậy a."

"Tiểu thư." Thanh Nha đuổi theo,thấy sắc mặt quái dị của Ngâm Hoan, "Ngài không có sao chứ."

Ngâm Hoan lắc lắc đầu, hất tay của Tô Khiêm Mặc ra, tức giận nói ra, "Vậy Tô thiếu gia muốn doạ ngất người khác thì mới cho là có chuyện gì sao ."

Tô Khiêm Mặc thấy thái độ khác xa khi hắn gặp nàng trong đình của Cố phủ thì có chút kinh ngạc, nàng vốn miệng lưỡi bén nhọn, sao lại thể hiện là người kính cẩn, khiêm nhường khi sống trong Cố phủ như vậy.

"Đương nhiên là không phải, ngươi muốn chơi cái gì, chúng ta cùng chơi a." Tô Khiêm Mặc chỉ cảm thấy so với lúc trước thì hiện tại nàng thú vị hơn nhiều, ra hiệu thị vệ theo sau không được đi lên mà quấn quít theo nàng đòi chơi cùng.

Đối với người vô lại hoặc người có da mặt dầy không phải bình thường này, muốn làm ngơ cũng không được, Ngâm Hoan nhìn cái người cười tươi như hoa kia, bất đắc dĩ nghĩ nghĩ nàng chọc tới hắn lúc nào đâu a.

Tô Khiêm Mặc thấy nàng chậm chạp chưa đi, thúc giục, "Ngươi tại sao còn chưa đi, hí kịch bên kia sắp bắt đầu rồi kìa."

Trong tầm mắt Ngâm Hoan thoáng hiện lên một bóng lưng quen thuộc rất nhanh biến mất trong đám người, không đợi Tô Khiêm Mặc nói tiếp, Ngâm Hoan liền từ bên cạnh hắn đuổi theo bong lưng người kia.

Hà Tâm, tại sao nàng ta lại ở chỗ này.

Thân ảnh kia đi quá nhanh, Ngâm Hoan đuổi theo không kịp, chạy theo lưng nàng Tô Khiêm Mặc không thể giải thích được lí do nàng đột ngột chạy như vậy.

Chờ Ngâm Hoan đuổi gần tới khu sân khấu, đã không thấy bóng dáng Hà Tâm đâu nữa, trong đám người phần lớn có màu sắc quần áo giống nhau như vầy rất khó phân biệt.

"Thất muội, muội cũng tới đây sao." Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, xuất hiện trong tầm mắt nàng là Cố Ngâm Sương cùng Lục Trùng Nham, còn Bành Mậu Lâm ở một chỗ gần đó đang xem tạp kĩ.

Bành thiếu gia ở đây mà Tam tỷ không có ở đây, Ngâm Hoan người đang cười thực vui vẻ Cố Ngâm Sương, trên mặt liền xuất hiện nụ cười ngọt ngào, "Hoá ra là Nhị tỷ, không phải tỷ đi cùng Tam tỷ sao, sao chỉ có mình tỷ ở đây."

Trên mặt Cố Ngâm Sương không có tia dị sắc nào, "Tỷ cùng Ngâm Nguyệt lạc nhau cho nên mới vô tình gặp được Bành thiếu gia cùng Lục thiếu gia."

Chỉ là vô tình gặp gỡ sao, Ngâm Hoan ngẫu nhiên liếc nhanh giữa Bành Mậu Lâm và Cố Ngâm Sương, mà ánh mắt của Lục thiếu gia lại chằm chằm vào Cố Ngâm Sương.

Ngâm Hoan giương mắt nhìn bốn phía một vòng, khi thấy được bóng dáng màu xanh ngọc xuất hiện gần đó , Ngâm Hoan khóe miệng khẽ giơ lên, đột nhiên hô to một tiếng, "Tam tỷ, chúng ta ở chỗ này nè, mau tới đây ~ "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.