Này Nhóc, Tôi Không Phải Vợ Cậu

Quyển 5 - Chương 155: Phiên ngoại 1: Nhật ký của Harry




: Lão nương đảm đương

Trong quân doanh ngoài thành Phúc Kiến.

Phía trước có một cái ao nước, A Đức Ny đứng bên bờ ao, tay vịn lên tấm ván gỗ dày dựng thẳng, khom lưng chăm chú nhìn mặt nước. Mặt nước đục ngầu, nhưng cũng rất tĩnh lặng. Đúng lúc này bỗng nghe một tiếng "Ầm" thật lớn, A Đức Ny cúi đầu xuống theo bản năng, lúc ngẩng đầu lên lại để thăm dò, thì thấy trong hồ nước cuồn cuộn sóng lớn, một cột nước cao đến hai trượng vừa rơi xuống.

Trịnh lão và Thành Khởi Vận ngồi khom lưng ở sau tấm ván gỗ cũng nhô đầu ra. Trịnh lão nhìn mặt nước dao động líu lưỡi nói:

- Thật là lợi hại. Chiếu theo hình dáng như thế nào tạo thêm cái to hơn mấy lần nữa, chỉ cần oanh chính xác, tạo ra một lỗ thủng lớn bên mạn thuyền, chiến hạm của kẻ địch ắt bị đánh chìm.

- Thứ này tốt. Sáu mươi lượng bạc để tạo ra một quả thủy lôi, có thể hủy diệt một chiến hạm trị giá mấy vạn lượng, cùng với hỏa pháo và mấy trăm binh trên đó, hơn nữa còn không tổn hại một binh một tốt của mình. Chậc chậc, lão phu đã chơi hỏa khí cả một đời, sao chưa từng nghĩ qua chuyện có thể sử dụng hỏa khí dưới nước cơ chứ. Khâm sai đại nhân có suy nghĩ kỳ diệu như người trời.

Thành Khởi Vận phủi phủi nước trên áo, cười nói:

- Cái gì mà người trời chứ, là bản lĩnh của Trịnh lão ông đấy. Ta còn từng nghĩ muốn ngồi xe ngựa bay lên trời. Nếu ông thật sự tạo ra được, có phải cũng phải khen ta kỳ tư diệu tưởng như người trời hay không? Ha ha, ngày đó đại nhân còn từng buột miệng nói thuyền cũng có thể chạy dưới nước, ông nói xem có thể không?

Trịnh lão phu tử cười nói:

- Xe bay trên trời, thuyền bơi dưới nước, đó có hơi khó mà tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi. Tuy nhiên phương pháp đặt lôi dưới nước này, lão phu vừa nghe đại nhân nói, đã cảm thấy đáng tin cậy. Chỉ có điều vì nó là hỏa khí, trước đây thật sự vẫn chưa ai từng nghĩ mang thứ hỏa khí này vào nước để sử dụng, vẫn là nhờ đại nhân dám nghĩ những điều người khác không dám nghĩ.

Thành Khởi Vận che miệng cười nói:

- Cái gì mà dám nghĩ điều người khác không dám nghĩ. Ta thấy là điếc không sợ súng!

Thành Khởi Vận dám nói đùa về Dương Lăng, nhưng Trịnh lão phu tử thì không dám, lão cười nói:

- Bất kể là như thế nào, thì hiện tại mắt thấy thứ đồ chơi này được ta từng bước tạo thành, trong lòng rất là vui mừng!

A Đức Ny dường như không nghe cứ nhìn mặt nước, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu nói:

- Chủ ý của Dương đại nhân quả thật cao minh, tôi cũng chưa từng nghe nói có thể công kích thuyền địch dưới nước. Nếu như làm tạo ra được thủy lôi phù hợp, bố trí trên trăm cái thủy lôi thì có thể chống lại hơn trăm chiếc chiến hạm rồi. Nhưng tác dụng của loại lôi chúng ta hiện đang chế tạo vẫn không lớn.

Nàng chỉ về mặt nước nói:

- Mọi người nhìn đi. Đầu tiên chúng ta phải biết độ sâu của thuyền địch chìm dưới nước, độ sâu của nước biển, khi tác chiến trên mặt biển nơi không quen thuộc trước đó rất khó có đầy đủ thời gian để đo đạc hai cái này. Ngoài ra, nó dùng dây từng để kéo động, tầm sát thương hữu hiệu của hạm pháo khoảng một trăm bốn mươi trượng, điều này yêu cầu dây thừng đủ dài. Dây thừng dài như vậy bị sóng biển tác động, rất có thể thuyền địch chưa tới thì đã kích hoạt thủy lôi rồi. Điều quan trọng nhất là, chúng ta làm sao chắc chắn thuyền địch sẽ đi theo tuyến đường đã đặt lôi mà tiến lên? Chỉ cần lệch mấy thước, thì muốn nổ tung thuyền địch sẽ rất khó.

Trịnh lão nghe xong cũng không khỏi chau mày, vuốt chòm râu trắng, nói:

- Câu nói này của cô nương rất có lý. Xem ra loại thủy lôi này cho dù nghiên cứu chế tạo thành công, cũng không có tác dụng gì.

A Đức Ny lắc đầu nói:

- Không phải đâu. Nếu như bố trí loại thủy lôi này ở gần lối vào bến cảng, như vậy mực nước, tuyến đường đều là cố định, binh sỹ ở trong công sự trên bờ điều khiển, thuyền địch ở trên biển không nhìn thấy, không tìm ra, cho dù trên bờ không có trọng binh và hỏa pháo, chỉ dựa vào nó cũng có thể ngăn cản thuyền địch tới gần. Tác dụng tuyệt đối không nhỏ, chẳng qua là không hợp với tác chiến ngoài biển mà thôi.

Trịnh lão vê râu trầm ngâm nói:

- Lôi này muốn có thể tác chiến ngoài biển, xem ra không thể dùng neo sắt để cố định mực nước, không thể dùng sức người để điều khiển vụ nổ

Lão đi tới đi lui tại chỗ, giống như đang niệm kinh, miệng không ngừng lặp lại "Nếu có thể tự động định vị sâu cạn, nếu có thể chạm thuyền địch thì tự động phát nổ". Than thở nửa ngày, Trịnh lão bỗng kéo tà áo chạy như điên, vừa chạy vừa kêu:

- Cẩu Tử, Tiểu La, mau mang "Nhất trụ hương", "Tranh địa lôi", "Mã đề pháo" đến cho ta, nhanh nhanh nhanh.

A Đức Ny muốn bước chân đi sang, thì Thành Khởi Vận mỉm cười ngăn lại, nói:

- Chắc là Trịnh lão có chút tâm đắc, không nên quấy rầy lão. Chế tạo cơ quan thì lão là người trong nghề, hãy để lão suy nghĩ một hồi đi. Đợi cái thứ đó có chút hình dạng rồi, chúng ta lại xem thử hiệu quả như thế nào.

A Đức Ny nghe vậy liền dừng bước chân. Hai nữ nhân chậm rãi bước thong thả trở về dưới tán cây, ngồi xuống chiếc ghế từ cành liễu, bưng chén trà lên uống. A Đức Ny liếc mắt nhìn Thành Khởi Vận một cái, hơi lúng túng hỏi:

- Vận tỷ tỷ, Dương khi nào mới trở về?

Thành Khởi Vận cười nhìn nàng một cái, nói:

- Sao? Mới mấy ngày không gặp thì nhớ hắn rồi à?

Khuôn mặt của A Đức Ny đỏ ửng lên, hờn dỗi:

- Muội không có, chỉ là chỉ là

Thành Khởi Vận mỉm cười, nói tiếp:

- Ta biết, ta hiểu tâm tình của muội. Tuy là người ở đây đối đãi với muội rất tốt, nhưng muội cũng biết đó là nhờ quan hệ của Dương đại nhân. Nếu như không có ngài, cho dù còn ai khác thích muội thì người đó có lẽ căn bản không để ý đến tài năng của muội, cũng sẽ không tôn trọng muội như Dương đại nhân. Muội mãi mãi cũng không biết ngày mai mình sẽ đi đến nơi nào, trong lòng tràn đầy sự cô độc và sợ hãi

Ánh mắt của A Đức Ny sáng lên, ngạc nhiên nói:

- Đúng đúng, chính là cảm giác như vậy. Vận tỷ tỷ, tỷ thật sự có thể nhìn thấu lòng người, cho nên trước giờ muội vẫn vẫn rất sợ đôi mắt đó của tỷ. Vì sao tỷ có thể hiểu rõ như vậy? Lẽ nào người thông minh như tỷ đây cũng từng trải qua những chuyện giống như của muội?

Thành Khởi Vận buồn bã cười, khẽ cầm tay nàng, dịu dàng nói:

- Cô nương ngốc, vận mệnh của muội còn hơn ta gấp trăm lần. Nếu như không phải là gặp được Dương đại nhân, ta còn không biết hiện tại mình ra cái dạng gì.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt mê ly nhìn về một góc hư không, chậm rãi nói:

- Thế giới này là của nam nhân, sự thông minh và xinh đẹp của nữ nhân, mãi mãi chỉ có thể để dệt hoa trên gấm cho nam nhân. Nếu như may mắn, muội có thể gặp được một nam nhân yêu muội kính muội, đó đã là phúc phần mấy kiếp tu được. Nữ nhân căn bản không nắm giữ được vận mệnh của mình

Nàng bùi ngùi thở dài một tiếng, bỗng tò mò nói với A Đức Ny:

- Ta nghe đại nhân nói, ở quốc gia của bọn muội, nam nhân chỉ có thể lấy một nữ nhân thôi, mà ngay cả quốc vương cũng thế, có phải như vậy không? Thật sự khó có thể tưởng tượng, nam nhân ở chỗ muội quá tuyệt vời rồi.

Khóe miệng A Đức Ny nhếch lên, khẽ cười nói:

- Đúng là vậy. Bọn họ chỉ lấy một nữ nhân về nhà, nhưng ở bên ngoài có rất nhiều người tình. Những người tình này rất nhiều người còn là nữ nhân của người khác.

Hai nữ nhân im lặng một hồi, bỗng nhiên đồng loạt bật cười khanh khách.

Thành Khởi Vận ôm bụng cười nói:

- Nam nhân đều là những con mèo thích ăn trộm, chỉ cần muội cho hắn cơ hội. Hừ! Nam nhân à, không có một ai tốt!

A Đức Ny như cười như không, nói:

- Nếu như Dương là một người tốt không thích vụng trộm, thì hôm nay Vận Nhi tỷ tỷ còn có thể cười vui vẻ như vậy sao?

- Hả?

Thành Khởi Vận ửng đỏ cả mặt, ánh mặt lộ ra chút xấu hổ:

- Nha đầu chết tiệt này!

Nàng cắn cắn cái răng bạc, khuôn mặt thẹn thùng nói lảng đi:

- A Đức Ny, muội lớn lên ở đó từ nhỏ, giờ ở một nơi như Đại Minh này, muội lại phải có chung một người trượng phu với người khác, muội thật sự bằng lòng sao?

A Đức Ny trầm tư một hồi, trịnh trọng gật đầu nói:

- Muội bằng lòng!

- Vận tỷ tỷ. Nếu đổi lại là tỷ lênh bênh trên biển ba năm, chịu đựng suốt ba năm trong muôn trùng nguy hiểm, khi tỷ đến một nơi hoàn toàn xa lạ, khi tỷ mãi mãi cũng không thể trở về quê hương của mình nữa, thì lúc này tỷ sẽ không chán ghét vì phong tục tập quán của nơi này không giống với quê hương mình nữa.

- Tỷ chỉ biết cảm kích, cảm kích Thượng Đế đã an bài cho tỷ một nơi an toàn, an bài một người yêu tỷ, một người có thể cho tỷ hạnh phúc. Thượng Đế đã đóng một cánh cửa, thì nhất định sẽ mở một cánh cửa sổ. Muội bằng lòng tin theo sự sắp xếp của Thượng Đế, nắm giữ thật chặt hạnh phúc được ban cho. Cho nên, muội yêu Dương, muội bằng lòng không oán không hận mà bầu bạn cùng chàng ấy, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Thành Khởi Vận lập tức bị lời nói của nàng động đến tâm hồn. Những chuyện trải qua của hai người mặc dù không giống, nhưng kỳ thực lại có quá nhiều điểm tương đồng. Cùng có tài cán và nét đẹp rất nhiều nữ nhân không có được, cùng là tâm cao hơn trời, mệnh bạc hơn giấy, cùng là người lưu lạc nơi xa thẳm

Trải qua một hồi phiêu du, hai người đã trở về thực tại. Thành Khởi Vận hạ giọng nói:

- Sau khi đại nhân giải quyết xong nguy cơ Nam Hải rồi, thì sẽ khởi hành tuần tra khu vực Quý Châu Tứ Xuyên, tạm thời sẽ không trở về Kim Lăng. Liên Nhi cô nương sắp lâm bồn, đại nhân nhân dịp chỉnh đốn và sắp xếp quân vụ, chờ ý chỉ trong cung, đến thăm một chút. Đại nhân một mình rời khỏi, cho nên quyết không dám ở lâu không về, ta nghĩ mấy ngày nay hẳn đã trở về rồi.

Đúng lúc này, một tên thị vệ vội vã đi tới, ôm quyền thi lễ nói:

- Thành đại nhân, Hà Tổng binh mời ngài và A Đức Ny cô nương đi sang một chuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.