Này Nhóc, Tôi Không Phải Vợ Cậu

Quyển 4 - Chương 143: Trận pháp biến mất




- Đại ân gì chứ, tiểu tử Chu Do Phiền này kém cỏi quá, có vụ án sao không gọi ta, tiện nghi cho tên họ Tần này tạo ra danh tiếng?

Từ Tân Di dứt lời tỏ ra hết sức không cam lòng, giục ngựa chạy gấp.

Thị Kiếm bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi theo.

Xa xa trông thấy đại môn Ngụy Quốc Công phủ, chợt Từ Tân Di co rút cổ lại, eo thon nhỏ trở nên thẳng tắp, ngoái nhìn tả hữu ho khan hai tiếng.

Các nữ binh lập tức không cười nói bừa bãi nữa, ai nấy ngồi ngay ngắn trở lại trên lưng ngựa. Mà những Chỉ Huy Sứ, Thiên Hộ, Bá Hộ kia đều lên tinh thần mười hai phần, đốc suất thủ hạ tinh binh, gõ trống thổi tù và rung trời.

"Phá Lỗ bình Man, công quán cổ kim nhân đệ nhất. Xuất tướng nhập tướng, hựu kiêm văn võ thế vô song". Đây là đôi liễn màu đen ngự bút của Thái tổ Hoàng đế trước cửa Quốc Công phủ, đương đại Ngụy Quốc Công, Thủ Bị Nam Kinh, chưởng Nam Kinh Trung Quân Đô Đốc Phủ Thiêm Thư Phủ Sự Từ Bang Thụy đang thổi râu trợn trừng mắt, vô cùng tức tối nhìn nữ nhi.

Vị Quốc Công gia này mặt vuông tai to, mày rậm mắt to, bộ râu đẹp vừa đen vừa sáng, trên đầu đội khăn đen hai góc hai bên đưa ra dài tới một thước hai tấc, đang run rẩy. Thân mặc công phục bằng lụa đào đầy hoa, đeo thắt lưng dương chỉ bạch ngọc, hông đeo Bàn Long bảo kiếm kim quang sáng chói, thật là uy phong lẫm lẫm.

Từ Tân Di xa xa xuống ngựa, cúi đầu chạy chậm tới trước mặt phụ thân dập đầu, lúc đứng lên lại cười cợt nhả:

- Sao phụ thân không vào phủ, có lẽ là sợ đám cẩu nô tài này thu phí hối lộ vào cửa quá ác, cho nên tự mình đến coi sóc bọn họ?

Từ Bang Thụy nhếch môi định cười, nhưng cố nhịn được, nghiêm mặt nói:

- Con nha đầu này không ở trong nhà thêu thùa may vá, vì sao ngày ngày đi ra ngoài xuất đầu lộ diện như vậy? Ra đường đi một chút cũng không sao, còn giương cờ hiệu của phụ thân, dẫn binh mã ra bên ngoài chạy loạn, đi săn, đua ngựa, đều không phải là chuyện nữ tử nên làm! Hôm nay càng lớn mật hơn nữa, còn chạy đến hiện trường án mạng quơ tay múa chân, con là Bộ Đầu Thuận Thiên phủ sao?

- Thì ra phụ thân đã biết chuyện ngày hôm nay!

Từ Tân Di cũng không sợ, cười hì hì lấy cọ quét vân tay cùng bột bạc cho phụ thân xem:

- Phụ thân, nữ nhi lấy được đồ tốt, người cứ sờ một cái ở bất cứ chỗ nào, thứ này có thể làm cho vân tay hiện ra.

- Thật sao?

Từ Bang Thụy tựa hồ quên mất mình đang dạy dỗ nữ nhi, tỏ vẻ hứng thú sờ lên đại môn một cái.

Từ Tân Di liền dựa theo biện pháp của Tần Lâm, rốt cục làm cho dấu tay hiện ra mờ mờ.

- Ủa, quả thật cũng hay… Khụ khụ…

Từ Bang Thụy chợt nhớ tới tại sao mình đứng ở chỗ này, vội vàng ho khan hai tiếng, lại sừng sộ lên nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Con xem mình kìa, một nữ tử ngày ngày đao đao thương thương, hiện tại còn dính vào vụ án nhân mạng, còn có chút dáng vẻ nào không?

- Phụ thân!

Từ Tân Di lay lay cánh tay của phụ thân, làm nũng nói:

- Người muốn nữ nhi phải thế nào?

- Như vậy còn tạm được, ừm, nữ tử không thể lúc nào cũng cầm đao múa kiếm…

Từ Bang Thụy vuốt râu, không nhanh không chậm nói:

- Nửa tháng sau ngày Lập Đông theo lệ sẽ khai Kim Lăng thi hội (hội thơ), con cũng đi một chuyến cho ta, làm quen với mấy vị đại gia khuê tú, nói chuyện thơ, làm nữ công một chút, cũng tốt hơn ngày ngày cỡi ngựa chạy loạn.

- Được rồi, con đi được chưa?

Từ Tân Di đáp ứng, nhảy nhót rời đi.

Từ Bang Thụy thấy nữ nhi đi rồi, giơ tay áo lên lau mồ hôi trán, sau đó đi vào trong sương phòng bên cạnh.

Một vị quý phụ trung niên vẻ ngoài phúc hậu chờ ở đó, nàng chính là Ngô thị mẹ đẻ của huynh muội Từ Duy Chí, Từ Tân Di, nhìn thấy trượng phu đi vào, nàng vội vàng hỏi:

- Thế nào rồi?

- Ta là cha nó, chẳng lẽ nó không nghe lời ta sao? Ha ha, rốt cục nó cũng đã đáp ứng đi thi hội rồi.

Từ Bang Thụy lộ vẻ đắc ý.

Ngô thị thở dài:

- Ôi... Thi hội nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, hy vọng nó có thể nhìn trúng một người.

Có lẽ dáng vẻ trước mặt nữ nhi khi nãy còn chưa hết, Từ Bang Thụy hừ mũi một tiếng:

- Còn không phải là nàng bao che cho nó sao? Bề ngoài nó như vậy, người nào muốn cưới cũng lo lắng không thể chấn chỉnh gia cương, nàng còn sợ nó chịu khổ, không chịu cho nó buộc chân, để đôi chân to như vậy. Lại còn cỡi ngựa dẫn quân chạy loạn khắp nơi, hừ hừ, ta chờ xem làm sao gả được nó đây.

Ngô thị mắt phượng trợn tròn, mày liễu cũng dựng đứng:

- Hừ, chàng còn mặt mũi nói chuyện này sao? Không phải là lúc thiếp mang thai nó chàng đi tìm hồ ly tinh kia, làm hại thiếp động thai khí, làm sao sinh ra nha đầu xấu xí như vậy? Nó lớn lên có bộ dáng như vậy, thiếp làm mẹ không thương yêu, chẳng lẽ trông cậy vào kẻ không tim không phổi như chàng?

Mắt thấy phu nhân nổi giận, Từ Bang Thụy lập tức trở nên mềm đi ba phần, vuốt bộ râu đen nhánh, ngoài mạnh trong yếu nói:

- Nàng muốn sao? Nhà ta đời đời chịu ân nước, ta phụng chiếu lệnh thiên tử trấn thủ Nam Kinh, ra lệnh một tiếng hơn mười vạn tướng sĩ phải nghe tiết chế, chẳng lẽ còn sợ một phụ nhân như nàng?

Ngô thị cười lạnh xuất thủ nhanh như tia chớp, một chiêu nắm lấy lỗ tai Từ Bang Thụy, lập tức kéo mạnh.

Đáng thương Quốc Công gia mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm lập tức mềm nhũn, nghiêng đầu, kiễng chân khiến cho khăn trên đầu cũng rơi xuống đất:

- Là do vi phu không đúng, xin phu nhân bớt giận, xin phu nhân bớt giận... Ai da, nàng còn kéo tai…

-----------

Tần Lâm cầm chi phiếu đi ngay tìm Thi Ngự Sử, bỏ năm ngàn lượng mua nhà của lão.

Ngôi phủ trạch này ba tòa đại viện, ngói xanh tường hồng, sau vườn hoa còn có hồ nước, núi giả cùng lương đình, viện cuối cùng hướng về phía Bắc là nằm bên bờ Tần Hoài hà.

Thi Ngự Sử cáo lão về quê, trừ gia nhân nô tài ra, trong số kẻ sai vặt, thợ làm vườn, vú già, đầu bếp có không ít là người Nam Kinh, dĩ nhiên sẽ không theo lão về quê, Thi Ngự Sử lại đề cử cho Tần Lâm.

Tần Lâm chỉ có một thân một mình không có gia đinh nào cả, bèn thu nhận hết những người này, căn dặn bọn họ hết thảy như cũ, chờ ba ngày sau Thi Ngự Sử dọn nhà về quê, quét dọn một phen hắn sẽ vào ở, ngay hôm ấy trở về Bá Hộ Sở ngủ.

Ngày thứ hai chúng Hiệu Úy Bá Hộ Sở điểm danh, gần hai trăm người, lại là đứng tràn đầy đầu đường cuối hẻm.

Tần Lâm tuyên bố đã mua tòa nhà Thi Ngự Sử đối diện, sau này mình sẽ ở bên đó làm việc, mà nha môn Bá Hộ Sở bên này sửa chữa lại một chút, Tổng Kỳ Hàn Phi Liêm sẽ ở lại nha quan này, xử lý công việc hàng ngày.

Những thế tập cẩm y quân hộ ở Nam Kinh thành này quen thuộc đường phố như lòng bàn tay, đều biết tòa nhà Thi Ngự Sử có vị trí đẹp lại rộng rãi, chẳng qua là kêu giá quá cao, không ngờ rằng mới qua một ngày Tần Lâm đã mua được. Quả nhiên vị Bá Hộ này ra tay vô cùng rộng rãi, đi theo hắn ắt sẽ có cơ hội kiếm chác không ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.