Này Nhóc, Tôi Không Phải Vợ Cậu

Quyển 3 - Chương 137: Thay đổi




A… Mã Tứ Bình cất tiếng thét như sấm động, uy mãnh như Trương Phi ở Đương Dương, giục ngựa chạy như bay, vũ động đại thương phóng tới Từ Tân Di.

Tim Tần Lâm như trồi lên cổ, đám Hiệu Úy và quan binh cũng không quá lo lắng, vẫn hất cờ hoan hô nhu trước. Mà những nữ binh của Từ Tân Di dưới sự hướng dẫn của Thị Kiếm cũng cất tiếng hô yêu kiều trợ uy cho Đại tiểu thư.

Hai ngựa lướt qua nhau, đại thương trong tay Mã Tứ Bình không dung tình chút nào, trung bình thương thẳng tiến trung cung. Chỉ thấy eo thon nhỏ Từ Tân Di gập lại, thân thể trở nên mềm nhũn như không có xương ngửa về phía sau, đòn này liền rơi vào khoảng không.

Từ Tân Di xoay người trên lưng ngựa, lúc này hai ngựa đã lướt qua nhau, Lượng Ngân thương đâm ra soạt một cái, giống như độc xà thổ tín đâm về phía sau lưng của Mã Tứ Bình.

- Tới hay lắm!

Mã Tứ Bình vặn eo xoay người lại, Lượng Ngân thương to bằng miệng chén từ trên đè xuống.

Tần Lâm thầm nói không tốt: Mã Tứ Bình lực đạo trầm hùng, thương này to bằng miệng chén, Lượng Ngân thương Từ Tân Di va chạm với y, chẳng phải là sẽ bị đánh gãy làm hai đoạn?

Không ngờ rằng va chạm với một thương nhìn như không tốn chút sức nào của Từ Tân Di, Mã Tứ Bình lại phí sức rất lớn, thân thể như tháp sắt nghiêng đi, suýt chút nữa rơi xuống ngựa.

May là tốc độ ngựa chạy cực nhanh, hai ngựa gặp nhau thoáng cái đã chạy qua, Từ Tân Di cũng không xuất ra chiêu thứ hai, thế nhưng sắc mặt Mã Tứ Bình đã ửng đỏ giống như say rượu, miệng thở hồng hộc không ngừng.

- Trời ơi… Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tần Lâm cảm thấy á khẩu nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải, nếu nói là Mã Tứ Bình cố ý nhường, vì sao biểu lộ của rất nhiều Hiệu Úy, quan binh đều như là chuyện đương nhiên? Nếu nói là Từ Tân Di lợi hại như vậy, hắn cũng không tin, cho dù là nàng bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ cũng không thể nào!

Chẳng lẽ bản lãnh Trung Sơn Vương Từ Đạt có thể di truyền cách đời? Nhưng như vậy cách cũng quá xa…

Từ Tân Di giục ngựa trở lại, Lượng Ngân thương vung ra giống như những tia điện chớp, nhất thời vây Mã Tứ Bình giữa bóng thương chập chùng. Bất quá chỉ bảy tám chiêu, ngân quang chợt thu lại, chỉ thấy mũi thương lóe hàn quang đang ở cách cổ Mã Tứ Bình chỉ chừng một tấc.

Mã Tứ Bình tung người xuống ngựa, một chân quỳ xuống ôm quyền nói:

- Thần thương gia truyền Trung Sơn Vương quả nhiên thiên hạ vô địch!

- Đại tiểu thư uy vũ, Đại tiểu thư tất thắng!

Các nữ binh vô cùng hưng phấn kêu lên, hơn nữa thanh âm đều nhịp, rõ ràng không phải là lần đầu tiên.

Từ Tân Di cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, nụ cười sáng tươi như hoa vừa nở, mắt hạnh tròn xoe hóa thành hai vầng trăng khuyết, đôi môi hồng hồng cười hết cỡ, lộ ra hai chiếc răng thỏ duyên dáng.

Mãi đến lúc này, Tần Lâm mới thở ra một hơi dài: thì ra Từ gia có thương pháp Trung Sơn Vương Từ Đạt truyền xuống, Từ Tân Di mới có thể kỵ chiến vô địch như vậy... Bất quá thương pháp kia thật sự lợi hại như vậy sao? Hoặc là Từ Tân Di trời sinh chính là kỳ tài luyện võ?

Từ Tân Di cũng nhìn thấy Tần Lâm, phát hiện hắn đang cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy liền giục ngựa tới muốn hỏi một chút.

Nàng không biết Đạp Tuyết Ô Chuy kia quyến luyến cố chủ, mấy năm qua cũng toàn là do Từ Tân Di cỡi nó đua ngựa tỷ võ cùng người khác. Mới vừa rồi chuông trống rền vang, tiếng hô rung trời, con ngựa đã bị kích thích, lúc này thấy cố chủ chạy tới nó càng thêm hưng phấn, chợt xông ào một cái ra ngoài.

Thuật cỡi ngựa Tần Lâm cũng chỉ tầm thường, không kịp đề phòng liền bị Đạp Tuyết Ô Chuy xông ra ngoài. Hắn chỉ có thể dùng sức nắm yên ngựa lại cố gắng giữ cho khỏi ngã xuống, nghe bên tai gió dậy vù vù nhưng không có cách nào khống chế.

Từ Tân Di thấy Tần Lâm bêu xấu, ngược lại vỗ tay cười to. Mặc dù Đạp Tuyết Ô Chuy xông lại thật nhanh, nhưng nàng biết con ngựa này thông linh nên cũng không lo lắng chút nào, chỉ vỗ vỗ đầu Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, dùng lời nói nhỏ nhẹ ổn định tâm trạng của nó.

Quả nhiên sau khi Đạp Tuyết Ô Chuy đến gần chợt hí dài một tiếng, chân chạy chếch sang bên không hề va vào Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử.

Mặc dù ngựa không có vấn đề, nhưng người lại có vấn đề. Tần Lâm không phải là Từ Tân Di, hôm nay hắn mới lấy được Đạp Tuyết Ô Chuy, làm sao biết nó hiểu được một chiêu này? Thấy sắp sửa va chạm, hắn bèn cố gắng đưa tay muốn nắm lấy dây cương, nhưng không ngờ con ngựa đột nhiên chuyển hướng sang bên.

Tần Lâm lập tức bay lên như đằng vân giá vũ, tứ chi quẫy đạp bay về phía trước.

May là hắn tâm trí kiên định, gặp phải chuyện xảy ra cũng không bối rối. Lúc này nhìn thấy phía trước có một luồng màu đỏ, cũng không cần biết là thứ gì, xem nó như cọng rơm cứu mạng, giang hai tay ra ôm lấy, trong lúc hốt hoảng chỉ cảm thấy mình đang ôm phải một thứ mềm mại mà ấm áp.

Toàn trường yên lặng như tờ.

Chỉ thấy trên lưng Đạp Tuyết Ô Chuy trống trơn, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử lại chở hai người, trừ Từ Tân Di Từ Đại tiểu thư ra còn có thêm Tần Lâm. Lúc này sắc mặt hắn trắng bệch ngồi ở sau lưng Từ Tân Di, hai tay đang ôm nàng thật chặt.

Chúng quan giáo binh đinh đều ngơ ngác nhìn nhau, há hốc mồm không nói ra được lời nào.

Chỉ có Đạp Tuyết Ô Chuy vẫn đang vui mừng mà chạy loạn, vừa chạy còn vừa hí lên thật dài, nghe qua giống như nó đang cười.

- Chuyện… chuyện gì vậy?

Từ Tân Di còn chưa có phản ứng kịp, mắt hạnh ngơ ngác mơ hồ, hồi lâu mới lên tiếng nói:

- Ngươi mau buông tay ra!

- Chờ đã, ta không phải cố ý, được, ta buông tay!

Tần Lâm vừa giải thích vừa nhảy xuống ngựa.

Sắc mặt Từ Tân Di đỏ bừng, mắt hạnh trợn tròn, mày liễu cũng dựng đứng:

- Ôi chao... Họ Tần kia, ta phải giết ngươi!

Nàng xách theo Lượng Ngân thương, cầm cán thương đánh loạn không mục đích.

Tần Lâm ôm đầu trốn chui như chuột, muốn cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy tìm đường chạy, nhưng con ngựa đáng chết kia chạy tán loạn khắp nơi, đuổi thế nào cũng không kịp.

Vì vậy trong vườn hoa phía Đông dưới ánh mắt của hàng ngàn người chú ý, Đạp Tuyết Ô Chuy chạy trước, Tần Lâm đuổi ở phía sau, cuối cùng là Từ Tân Di cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử cầm Lượng Ngân thương loạn đả, huyên náo không thể tách rời ra.

Chúng binh đinh buồn cười lại không dám cười, nhịn đến đau bụng, các nữ binh cũng choáng váng, có người theo như lệ thường hô "Đại tiểu thư uy vũ", lập tức bị Thị Kiếm hung hăng trừng mắt, vội vàng im miệng.

Đạp Tuyết Ô Chuy kia càng đáng hận hơn nữa, Tần Lâm chạy mau nó chạy mau, Tần Lâm chạy chậm nó chạy chậm, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn phía sau, hí lên quái dị, dường như đang cười nhạo hắn.

Tần Lâm chạy kiệt sức, thấy sau lưng mình lại là Từ Tân Di cầm cán thương loạn đả, đuổi theo không tha, hắn chịu thua dứt khoát không chạy nữa, xoay người lại nhìn Từ Tân Di, chỉ Đạp Tuyết Ô Chuy cách đó không xa vừa thở hổn hển vừa nói:

- Nàng là chủ nhân cũ của thớt ngựa này, nuôi nó biết bao lâu, nó hất ta rơi xuống nàng còn cố ý đánh ta? Nàng ngang ngược bá đạo như vậy sao?

Từ Tân Di chu miệng, nước mắt đảo quanh trong mắt hạnh to tròn, lòng nói thân nữ nhi trong sạch của người ta bị ngươi ôm loạn ngay trước mắt rất nhiều người, còn nói người ta ngang ngược bá đạo. Nhưng suy nghĩ một chút Đạp Tuyết Ô Chuy đúng là do mình nuôi, chuyện ngày hôm nay tựa hồ không trách được Tần Lâm.

Keng một tiếng, Từ Tân Di ném Lượng Ngân thương xuống đất, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, rốt cục cũng nhịn được không khóc, nhưng nhìn nàng như vậy quả thật còn khó chịu hơn khóc.

Tần Lâm cảm thấy không đành lòng, nhỏ giọng nói:

- Thật xin lỗi, hôm nay thật sự là...

- Không cần ngươi thương hại!

Từ Tân Di cắn răng, giục Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đi liền.

Tần Lâm chỉ có hai chân không đuổi kịp, Đạp Tuyết Ô Chuy lại chạy tới bên chân chủ nhân.

- Cũng tại con ngựa hư hỏng này!

Từ Tân Di đang tức lộn ruột, đá cho Đạp Tuyết Ô Chuy một cước, ngựa cũng không hiểu được lòng dạ chủ nhân, chỉ có thể kinh ngạc nhìn nàng chạy xa.

Đám Chỉ Huy Sứ, Thiên Hộ, Bá Hộ mang quan binh rời đi, không có nổi trống đắc thắng, tinh kỳ cũng không múa, quả thật là hứng chí mà tới bại lui mà về. Đám nữ binh cũng tỏ ra không vui vẻ gì, chỉ có bọn nữ binh thiếp thân như Thị Kiếm chạy tới an ủi Từ Tân Di.

Thất vọng nhất là Lục Hợp Thần Thương Mã Tứ Bình, thân thể to như tháp sắt dường như nhỏ lại rất nhiều, dắt ngựa ủ rũ cúi đầu đi qua bên người Tần Lâm, ánh mắt phức tạp nhìn hắn:

- Thật vất vả mới dụ được nàng cao hứng… Ôi, chỉ vì lão huynh ngươi gây loạn, tiền trình ta lập tức trôi theo dòng nước…

Tần Lâm chợt hiểu ra một chuyện, thấy võ nghệ Mã Tứ Bình như vậy nhưng chỉ mới mặc quan phục Trấn Phủ tòng lục phẩm nho nhỏ, cũng biết người ta không dễ dàng gì. Hắn chỉ có thể áy náy gãi gãi đầu, mới vừa muốn nói cái gì, người ta lại dắt ngựa đi rồi.

Không ngờ bên này Tần Lâm vẫn còn đang buồn bực, Từ Tân Di đã đi xa sớm phá thế mỉm cười. Tính tình nàng vốn rộng rãi thoải mái, nếu là người khác gặp phải chuyện như vậy ắt sẽ khóc cả ngày, nhưng nàng chỉ nổi giận một hồi, sau đó được Thị Kiếm cùng mấy nữ binh thân tín vừa dụ dỗ vừa khuyên nhủ, lại xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

- Đại tiểu thư hôm nay thật là thần uy vô địch, Lục Hợp Thần Thương vô địch trong mười vạn quân gì đó, căn bản không phải là đối thủ của Đại tiểu thư!

Một cô nương mặt tròn lớn tiếng khen ngợi.

Từ Tân Di cười ha hả hết sức hào sảng, đắc ý vô cùng.

Thị Kiếm che miệng cười nói:

- Đại tiểu thư đuổi theo họ Tần kia đánh, mới gọi là không gì cản nổi. Cũng không biết tương lai có hôn phu, Đại tiểu thư có đuổi đánh giống như hôm nay hay không.

- Con nỡm này, xem bản tiểu thư xé miệng ngươi ra!

Từ Tân Di hung hăng muốn xông tới bắt Thị Kiếm, nửa đường lại tự mình cười lên khanh khách, thanh âm nàng trong trẻo dễ nghe giống như chuông bạc.

-----------

Tần Lâm về đến nhà, gọi hai nha hoàn tới pha trà uống, nửa nằm nửa ngồi trên giường để cho nha hoàn xoa xoa huyệt Thái Dương cho mình.

Thân ảnh của Từ Tân Di lởn vởn trong đầu xua mãi không đi, Tần Lâm hết sức phiền não trong lòng. Là một người suy tư tinh tế bình tĩnh, hắn không thích cảm giác này, cho nên hắn hết sức hồi tưởng lại hình bóng khả ái của Lý Thanh Đại, cố gắng xua cái bóng Từ Tân Di đi.

Nha hoàn day day huyệt Thái Dương lúc nhặt lúc khoan, dần dần Tần Lâm thả lỏng ngủ thiếp đi. Nhưng trong mơ hồ hai cái bóng Lý Thanh Đại và Từ Tân Di dần dần hợp lại, cuối cùng lại xuất hiện bóng của Giang Tử, lẫn lộn vào nhau không rõ.

Cho đến cửa phòng thông báo có khách tới tìm, Tần Lâm mới tỉnh lại từ trong giấc mộng hoang đường này. Hắn học qua tâm lý học, phân tích lung tung cái gì biểu ý thức, tiềm thức, tinh thần y đức giải thích một phen, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đi ra khỏi phòng.

Người tới chơi chính là hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu, lần này bọn họ đưa tới thiệp mời dùng tên họ thật.

Tần Lâm dẫn bọn họ tới phòng khách ngồi xuống, nhìn tên trên danh thiếp, trầm ngâm nói:

- Hai vị Giang huynh...

Trương Kính Tu cười ha hả nói:

- Huynh đệ ta đời đời cư ngụ Giang Lăng, lúc trước tình cờ gặp gỡ Tần huynh lại không biết sâu cạn, cho nên mới ngụy tạo tên họ giả cho biết. Sau đó mới biết Tần huynh là vị quân tử lỗi lạc, ngược lại hai huynh đệ ta khí lượng hẹp hòi, đắc tội chớ trách!

Lúc này Trương Cư Chính Thủ Phụ nắm triều chính, tên của huynh đệ Trương gia còn vang dội hơn cả tên của thân vương thế tử, Trương Kính Tu nói như vậy, dĩ nhiên cho là Tần Lâm sẽ biết.

Nhưng Tần Lâm cũng không biết, hắn đi tới thời đại này mới nửa năm qua, chỉ nhìn ra hai vị này công tử giàu sang phi phàm, bây giờ Trương Kính Tu chủ động nhắc tới, mới nghĩ đến bọn họ họ Trương, lại tới từ Giang Lăng, chẳng lẽ là con trai Trương Cư Chính, liền hỏi:

- Hai vị huynh đài cùng tướng quốc Giang Lăng xưng hô như thế nào?

Trương Kính Tu cùng Trương Mậu Tu liếc mắt nhìn nhau, lại coi trọng Tần Lâm hơn một bậc: làm quan ở Kỳ Châu, ngay cả tên công tử tướng phủ Giang Lăng cũng không biết, người này làm quan tất vô cùng lỗi lạc, không thèm a dua quyền quý.

Chắp tay một cái, Trương Kính Tu gật đầu nói:

- Tần huynh đoán không lầm, tướng quốc Giang Lăng chính là gia phụ.

Tần Lâm ngẩn người ra, cũng không tỏ vẻ vì được quá yêu mà kinh sợ, có cử chỉ thất thố như người bình thường khi nghe được tin này, mà là thần sắc lạnh nhạt, trên mặt mơ hồ có vẻ thận trọng.

Trương Mậu Tu cực kỳ cao hứng kéo kéo ca ca, thần sắc rất là thưởng thức Tần Lâm: đổi lại người khác, chớ nói cẩm y Bá Hộ, cho dù là quan văn tứ ngũ phẩm Thiên Hộ thậm chí là Chỉ Huy Thiêm Sự, hoặc loại văn sĩ tự cho mình thanh lưu, nghe thấy bằng hữu kết giao lại là công tử tướng phủ, hoặc là lộ ra thái độ a dua nịnh nọt, hoặc là cố ý giả bộ sắc mặt danh sĩ không màng danh lợi, thật ra thì vẫn là cố ý mua danh. Mà tỏ ra không cao không thấp, không vồn vã không nôn nóng, hơi lộ vẻ thận trọng như Tần Lâm, quả thật là độc nhất vô nhị.

Nghĩ đến Gia Cát cả đời duy chỉ có cẩn thận, Gia Cát Võ Hầu cũng hai chữ này mà thôi.

Quả thật là nhân trung long phượng! Hai huynh đệ đồng thời cho ra kết luận này.

Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới trong đầu Tần Lâm đang nghĩ thế này: Nguy rồi nguy rồi, thì ra Giang Tử là nữ nhi của Trương Cư Chính, có lầm hay không, buổi sáng mới ôm Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công, buổi chiều mới biết thì ra đã sớm nắn ngực thiên kim tướng phủ... Rốt cục mình là số đào hoa, hay là đào hoa kiếp?

- Đúng rồi...

Trương Mậu Tu đưa một tấm thiệp thếp vàng cho Tần Lâm:

- Sau ngày Lập Đông, trên Yến Tử Cơ quần anh tụ hợp, cử hành Kim Lăng thi hội năm nay, Tần huynh phải tới... Xá muội nói có đôi câu tâm đắc muốn thỉnh giáo Tần huynh.

Khác với vẻ chững chạc của Đại ca, lúc Trương Mậu Tu nói lời này còn nhìn Tần Lâm ranh mãnh nháy mắt một cái.

Nguy rồi! Tần Lâm vỗ đùi: ta nào biết thơ từ cái quái gì, xem ra đây nhất định là đào hoa kiếp…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.