Này Nhóc, Tôi Không Phải Vợ Cậu

Quyển 3 - Chương 135: Nhẫn




Từ Tân Di nhảy xuống ngựa, đi tới bên người Tần Lâm, thấp giọng nói:

- Này, ngươi có thể ngâm thơ làm từ hay không?

Lần này gặp lại Từ Tân Di, Thanh Đại có hơi chột dạ, không ngờ rằng vị Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ này quang minh chính đại, còn tỏ ra ự nhiên hơn hắn.

Tần Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Thơ từ… ta đây thất khiếu thông lục khiếu.

Từ Tân Di chớp chớp mắt hạnh, hàng lông mi thật dài chớp lóe.

- Chính là còn lại một khiếu không thông.

Tần Lâm giải thích.

- Hừ, vốn đang trông cậy vào ngươi thay ta làm mấy câu, tránh cho bêu xấu.

Mặc dù lời Từ Tân Di tỏ ra thất vọng, nhưng rất nhanh trở nên dương dương đắc ý, vỗ vai Tần Lâm một cái, chống nạnh cười to không có chút hình ảnh nào:

- Vốn là lo lắng chỉ một mình ta là kẻ ngốc, thật may là bây giờ có ngươi xếp chót, ở đây có tới hai người không hiểu thơ từ, ha ha ha…

Lưu Kham Chi hết sức sợ hãi ác nữ Từ Tân Di này, đứng xa ngoài năm sáu trượng chanh chua cay nghiệt nói với bọn Cố Hiến Thành:

- Các ngươi xem hai tên này nam nam nữ nữ ban ngày ban mặt cũng không tị hiềm gì. Hừ, tiểu thư điêu ngoa Ngụy Quốc Công phủ cùng một tên vũ phu họ Tần, quả thật là tuyệt xứng.

Nói xong hồi lâu không thấy đáp lại như dự liệu, lúc này Lưu Kham Chi mới phát hiện mấy vị bằng hữu đều không chớp mắt nhìn chằm chằm đại lộ dẫn tới chân đồi.

Một giai nhân tuyệt sắc đang được nha hoàn dẫn đường thướt tha đi tới. Chỉ thấy làn da nàng còn trắng hơn cả tuyết, mái tóc đen nhánh động lòng người, mặc áo cổ lông chồn màu bạc càng làm nổi bật dung nhan kiều diễm của nàng. Trong là một bộ áo màu đỏ tím bách điệp xuyên hoa, bó sát ngang eo càng làm thân thể yêu kiều diễm lệ.

Lưu Kham Chi thấy vậy ngây người, mấy ngày trước ở trên Thiên Hương các nhìn thấy Kim Anh Cơ đã là nhân gian quốc sắc, nhưng hôm nay thiếu nữ này càng hơn một bậc, thật là thế ngoại tiên nhan. Hồi lâu sau y mới thốt ra câu:

- Thiếu nữ này sắc nước hương trời, quả thật là Tiên cung thần phi... Nếu có thể lấy được nàng làm vợ, cho dù là thiên kim tướng phủ ta cũng xem như giẻ rách!

Tất cả mọi người đều cảm thấy lần này y đã nói ra lời thật sâu tận đáy lòng. Đối với bọn họ vinh hoa phú quý có thể nói giơ tay ra là lấy được, ngược lại cũng không cần thiết. Mà giai nhân tuyệt sắc thiên hạ vô song như vậy, mới coi như xứng đôi với tài tử.

Bất quá đồng thời mấy vị công tử đều có chút bận tâm nhìn huynh đệ Trương gia một chút, Lưu Kham Chi so sánh mỉa mai như vậy, quả thật là làm nhục muội muội Trương gia không nhỏ, hai vị công tử tướng phủ còn không nổi giận như sấm?

Vương Sĩ Kỳ cảnh giác nhất, chân lặng lẽ lui hai bước.

Trương Mậu Tu không có vẻ gì là muốn xông tới, thậm chí Trương Kính Tu buông đệ đệ ra, ánh mắt hai huynh đệ nhìn Lưu Kham Chi có vẻ rất kỳ quái. Giống như bọn họ đang nhìn một thằng ngốc, trước tức giận sau biến thành giễu cợt, châm biếm, thậm chí còn có mấy phần thương hại. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Lưu Kham Chi moi hết ruột gan suy nghĩ thơ từ, muốn tranh trước mọi người đoạt lấy trái tim mỹ nhân kia. Bất quá người đẹp như thiên tiên kia đã đi tới trước mặt hai huynh đệ Trương gia, yêu kiều vén áo thi lễ:

- Tiểu muội ngồi kiệu tới chậm, nhọc công hai vị huynh trưởng đợi lâu.

Cái gì, nàng chính là vị thiên kim tướng phủ kia ư?

Bọn Cố Hiến Thành đều trợn trừng đôi mắt, không nói nửa lời, mà vẻ mặt Lưu Kham Chi lại càng phong phú hơn. Đầu tiên là kinh ngạc há to miệng, tiếp theo ánh mắt sững sờ đờ đẫn, cuối cùng biến thành vẻ đau lòng ôm đầu hối tiếc.

Tất cả mọi người đều thương hại nhìn tên này, rất rõ ràng y đã phạm vào một sai lầm đủ để ân hận cả đời.

Trương Tử Huyên bước tha thướt vài bước, chậm rãi đi tới trước người Tần Lâm, khẽ mỉm cười, đã là phong tình vạn chủng.

Tần Lâm gãi gãi đầu, nghĩ đến trong lúc vô tình đã nắn ngực thiên kim tướng phủ, cho nên chột dạ vô cùng, tỏ vẻ xấu hổ nói:

- Ừm… dường như… chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó…

Trời ơi… Bọn Cố Hiến Thành suýt chút nữa mở miệng mắng to, câu mào đầu "chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó" hết sức xưa cũ nhàm chán, dùng những lời này đối thoại quả thật nên đi tìm chết còn hơn.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới, Trương Tử Huyên đưa tay ngọc ra vén sợi tóc bị gió thổi lòa xòa trên trán, thản nhiên cười tươi như hoa nở:

- Lần đầu tiên gặp giữa sông, đêm trăng sang thuyền, dắt tay nhau cùng đi, Tần huynh còn nhớ Trương Tử Huyên bên bờ Phú Thủy chăng?

Khụ khụ… ta còn nhớ Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh (nhân vật trong phim Hoàn Châu Cách Cách). Tần Lâm ho khan, chắp tay nói:

- Thì ra là cố nhân trên sông, từ biệt nửa tháng, phong thái tiểu thư vẫn như cũ, quả thật đáng mừng!

Trương Tử Huyên cố ý nói vô cùng mập mờ, Tần Lâm đáp lại một cách già dặn, không mắc bẫy nàng.

- Tần huynh cần gì từ chối người ngoài ngàn dặm? Tấm thân bồ liễu của tiểu muội không lọt vào pháp nhãn của Tần huynh, chỉ cần đối đãi như bằng hữu tiểu muội đã vô cùng cảm kích.

Dung mạo Trương Tử Huyên mơ hồ thánh khiết như thiên phi Tiên cung, giờ phút này trong lời nói lại mang theo vẻ trêu đùa như có như không. Cho dù là tâm trí Tần Lâm kiên định cũng không tránh khỏi rung động trong lòng, không thể làm gì khác hơn là cười mà không nói.

Ngược lại Từ Tân Di ở bên cạnh nghe bọn họ đối thoại mập mờ, trợn to hai mắt ngạc nhiên vô cùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Nhìn nhìn Tần Lâm, lại nhìn sang Trương Tử Huyên, thấy nàng dung nhan kiều diễm vô cùng, không khỏi có mấy phần tự ti mặc cảm.

Đến bây giờ cuối cùng Cố Hiến Thành, Vương Sĩ Kỳ, Cao Phàn Long cũng hiểu: dung mạo vị thiên kim tiểu thư tướng phủ này như thiên tiên, nhưng không hề có chút ý tứ gì với Lưu Kham Chi. Trái tim người ta đã đặt vào người Tần Lâm, Lưu Kham Chi ngay cả một chút cơ hội cũng không có!

Thậm chí trước đó chuyện Trương Cư Chính mập mờ cầu hôn Lưu gia cũng biến thành có vẻ khả nghi. Bọn họ nhìn Lưu Kham Chi, biểu lộ tất cả mọi người đều viết ra hai chữ "thương hại" hết sức rõ ràng.

Từ đầu đến cuối Trương Tử Huyên cũng không nhìn Lưu Kham Chi lần nào, càng không nhắc tới nửa chữ Lưu. Nhưng mỗi một câu nói, mỗi một động tác trong mắt mọi người đều là những cái tát tai, tát thật mạnh vào mặt Lưu Kham Chi.

Đáng thương cho Lưu Kham Chi đỏ mặt như đít khỉ, thở hào hển phập phồng, thần sắc mê man, chỉ cảm giác mình vừa bị vùi lấp vào một cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại.

Khóc không ra nước mắt!

Trên đời này có chuyện xui xẻo như vậy thật sao, vì sao mỹ nhân như tiên thiên giáng trần này lại là Trương Tử Huyên? Vì sao những câu nói của Lưu Kham Chi lại bị nàng nghe thấy hết? Quả thật quá đau lòng… Hơn nữa nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ còn có người tin tưởng chuyện Trương Cư Chính cầu hôn Lưu gia sao, trước kia y nói những lời đó nửa là khoe khoang nửa là tự cho là thanh cao, không phải là sẽ trở thành trò cười trong miệng những người khác sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.