Này!!! Nhỏ Heo Mập Kia... Đứng Lại Đó!!

Chương 14: Phát tiết cơn giận




Một trưởng lão thần giai lên tiếng:

- Đúng, cứ quyết định như vậy đi, coi như cho công hội lữ giả một giải thích. Nhưng hy vọng công hội lữ giả cũng cho chúng ta một giải thích, đệ tử của chúng ta không thể chết vô ích.

Trưởng lão thần giai này nhìn Vu Nhai chằm chằm.

Có lẽ các trưởng lão thần giai nản lòng nhưng bọn họ sẽ không bỏ qua cho Vu Nhai, khái niệm đệ tử của họ không giống lúc trước cùng Bạch Trọc mưu tính. Bọn họ chết là đáng tội, báo thù không danh chính ngôn thuận. Bạch Trọc tính toán khiến đệ tử của vài trưởng lão thần giai chết oan, không cách nào báo thù, bọn họ sẽ nản lòng rời đi.

Hiện tại không chỉ có mồi Bạch Trọc được thế giới lữ giả chọn, còn phải báo thù Vu Nhai. Những trưởng lão thần giai bị lộ âm mưu sao có thể lạnh lòng? Làm sao chịu rời khỏi?

Vu Nhai nói bọn họ vô sỉ đúng là không quá đáng.

- Đệ tử của các ngươi là người chẳng lẽ đệ tử của người khác không phải con người?

Một trưởng lão thần giai trào phúng:

- Muốn giết người lại bị người giết, còn tính toán nhiều điều. Ha ha, bị giết là thiên kinh địa nghĩa, còn muốn lời giải thích gì?

- Đúng, thật vô sỉ.

- Trưởng lão thần giai đúng là bá đạo, chỉ cho bọn họ giết người? Không nói lý!

- Có lẽ trưởng lão thần giai muốn giết Vu Nhai tại đây, công hội lữ giả do bọn họ quyết định, người thủ hộ thế giới lữ giả chỉ là vật trang trị sao? Ha ha, rõ ràng tính toán giết người ta, bị người giết ngược lại có thể trách ai?

Vẫn có rất nhiều người chính nghĩa, cũng không thể nói là chính nghĩa chẳng qua rất khó chịu hành động các trưởng lão thần giai này.

Nếu không cẩn thận tham gia vào đội đám người Nguyệt Lâm Sa là bọn họ đã chết, còn là chết vô ích. Những trưởng lão thần giai này bá đạo như vậy, về sau trong công hội lữ giả chẳng lẽ phải sống co đầu rút cổ sao? Bọn họ là thiên tài!

Mấy trưởng lão thần giai nét mặt sa sầm. Đúng là bọn họ không có cớ báo thù, nhưng cam lòng bỏ qua như vậy sao?

Hội trưởng Lữ Giả đặt quyết tâm nói:

- Xin lỗi các vị trưởng lão, cái chết của đệ tử các ngươi vốn là không cách nào tủy cứu, dù bọn họ sống vẫn sẽ bị xử tử, như tờ danh sách trong tay ta. Vậy nên ta không thể giao cho các ngươi lời giải thích nào.

Hội trưởng Lữ Giả không thể quyết định chuyện Bạch Trọc, chẳng lẽ bây giờ còn phải chịu mấy trưởng lão thần giai làm trái quy tắc kiềm chế sao? Nếu như vậy sẽ làm mọi người lạnh lòng, thậm chí khiến nhóm trưởng lão thần giai bị tính kế thấy thất vọng, như Băng bà bà, Ma Đạo Sư cung đình.

Một trưởng lão thần giai tính tình nóng nảy tức điên:

- Tốt tốt tốt, không thể giải thích? Còn muốn xử tử? Chúng ta cũng sẽ bị xử tử đúng không? Vì không bị xử tử, ta đi trước!

Tuy trưởng lão thần giai tức giận nhưng không biết nên nói sao, lửa giận xông lên não. Bọn họ thói quen giúp người thân, không nhìn đạo lý. Cuối cùng trưởng lão thần giai dứt áo ra đi, chờ tiểu tử này đi ra ngoài sẽ . . .

Trưởng lão thần giai khác cực kỳ tức giận nhưng không xúc động như vị trưởng lão thần giai kia, bọn họ nhìn hội trưởng Lữ Giả chằm chằm.

- Khoan đã!

Một thanh âm phá vỡ bình tĩnh, đó là Vu Nhai,1 e muốn làm cái gì?

Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ đều không biết. Bọn họ suy đoán, Vu Nhai bước ra, nói một câu làm mọi người khó tin.

- Hội trưởng Lữ Giả không thể cho các ngươi lời giải thích nhưng ta có thể. Ta sẽ không tự sát, cũng không cho rằng ta đáng chết, nhưng ta có thể bị trục xuất!

- Là sao?

Mọi người chớp mắt không hiểu ý của Vu Nhai.

Vu Nhai thản nhiên nói:

- Nghe nói vòng ngoài thế giới lữ giả có chết không đường sống, ta bị trục xuất ra vòng ngoài nửa năm là xong.

Lời nói khiến nhiều người kinh kêu, đặc biệt là Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Ta làm quyết định này vì khiến tâm tình các ngươi vui sướng chút, đừng khó xử người thân, bằng hữu của ta. Nếu không thì . . . Cửu Tà huynh, Cửu Diệp huynh, nếu Dao Quang thành Bắc Đẩu xảy ra chuyện gì, người thân, bằng hữu của ta bị ai giết xin hãy truyền lời với gia chủ nhờ diệt cửu tộc bọn họ giùm ta, không chừa một ai!

- Vu Nhai, ngươi điên sao?

- Vu Nhai!

Mượn kiếm huynh la lên, Thủy Tinh, thành viên Bắc Đẩu đoàn nhìn Vu Nhai, vô số người nhìn hắn. Mọi người bị lời Vu Nhai nói làm rúng động.

Vu Nhai hít sâu liếc mấy trưởng lão thần giai, nói:

- Như thế nào? Nếu nửa năm không đủ thì một, hai năm đều được.

Mấy trưởng lão thần giai nhìn nhau, bọn họ chợt nhớ Vu Nhai là kim bào Độc Cô gia, nghịch thiên đến nỗi trước sau chưa có ai. Nếu Độc Cô gia chủ biết bọn họ giết tiểu tử này thì sẽ trả thù.

Độc Cô gia khiến người sợ hãi, mấy ngàn năm qua không ai rõ nổi tình của Độc Cô gia.

Mấy trưởng lão thần giai đồng ý:

- Được, chúng ta hứa với ngươi!

Như lúc trước đã nói, vốn là các trưởng lão thần giai sao nhưng quyết ép chết Vu Nhai trước mắt bao người. Loại chuyện này nếu là ở chỗ khác cũng đành thôi, nhưng không thể làm xằng bậy trong công hội lữ giả. Được kết quả thế này đã là tốt, tiểu tử này đi khu vực vòng ngoài chắc chắn không sống qua bảy ngày.

Mỗi trưởng lão thần giai khắc sâu ấn tượng khu vực vòng ngoài khủng bố. Bọn họ muốn tiểu tử này chết để cứu vãn tôn nghiêm của trưởng lão thần giai, rất kinh sợ thiên phú của Vu Nhai.

Vu Nhai không nghe ai khuyên nhủ, kiêu ngạo nhìn hội trưởng Lữ Giả:

- Tốt, vậy thì hội trưởng, hãy ném ta tới vòng ngoài đi!

Nhiều người trên quảng trường ngây ra nhìn Vu Nhai, không ai cảm thấy hắn hèn nhát, yếu đuối, ngớ ngẩn. Vu Nhai vốn không cần cho mấy trưởng lão thần giai kia lời giải thích, bởi vì hắn không hề làm sai. Nhưng thực lực yếu hơn người ta chính là sai lầm.

Rõ ràng Vu Nhai không sợ chết nhưng hắn sợ người thân, bằng hữu bị các trưởng lão thần giai trả thù, nên mới chọn cách này. Vu Nhai lựa chọn con đường hắn vốn không nên gánh vác.

Giờ phút này, Vu Nhai trở nên vô cùng cao lớn, rực rỡ, cộng với biểu hiện vô địch lúc trước của hắn làm nhiều người nổi lòng khâm phục. Các thiếu nữ ngơ ngác nhìn Vu Nhai, các nữ ma pháp sư trong Ủng Hộ Công Chúa đoàn bật khóc.

Độc Cô Cửu Tà lạnh nhạt nói:

- Vu Nhai, ngươi không cần làm như vậy, Độc Cô gia chúng ta đã bao giờ thỏa hiệp với ai?

Vu Tiểu Dạ khóc nói:

- Biểu ca, nếu biểu ca đi vào thì ta sẽ theo biểu ca.

Biểu tình Thủy Tinh kiên quyết nói:

- Vu Nhai, ta có thể đi vào Mê Vụ sơn mạch tìm ngươi, lần này cũng vậy.

Nguyệt Lâm Sa không cam lòng tụt hậu:

- Vu Nhai, ngươi chết thì sao thực hiện lời hứa với ta được? Ta đi cùng ngươi.

Vong Linh huynh lạnh lùng nói:

- Vu Nhai, chúng ta là chiến hữu, tổ hai người đã định, bây giờ chưa thi xong.

Các thành viên Bắc Đẩu đoàn kêu lên:

- Vu Nhai, chúng ta là Bắc Đẩu đoàn!

Mấy thiếu nữ trong Ủng Hộ Công Chúa đoàn hét lên:

- Vu Nhai, là ngươi cứu mạng chúng ta!

Lòng kiêu hãnh của bọn họ trở nên yếu ớt trước mặt Vu Nhai, bọn họ là thiên tài nhưng cũng là nữ nhân, có lúc hoài xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.