Nảy Mầm

Chương 109: Xà ca và điểu muội (1)




Lời giải thích yếu ớt bị nước miếng của Tiết Tiểu Tần từng chút từng chút dìm xuống: “Ngài xem đi, thật ra ngài cũng không thật lòng thích em! Lúc chưa ngủ với em, ngài luôn miệng bắt em ly hôn với chồng. Sau khi ở cùng ngài, ngài còn nói… Nếu em vẫn không thích ngài, ngài phải cố gắng thay đổi bản thân để em thích ngài chứ! Nhưng bây giờ chưa được bao lâu, ngài liền thay lòng! Có người nào giống như ngài không hả? Ngài sẽ bị sét đánh!”

Hoắc Lương hoàn toàn không chen được một câu, anh đành phải để mặc cho cô nói, cho tới khi cô nói chuyện khô cổ họng, anh mới săn sóc mà hỏi: “Có muốn uống chút nước không?”

“Muốn ạ!”

Hoắc Lương muốn buông cô xuống để đi rót nước, Tiết Tiểu Tần lại túm lấy tay anh: “Không cần đâu! Em chỉ là cô bảo mẫu lương tháng ba ngàn đồng, nào dám để vị Bồ Tát là ngài hầu hạ!” Nói xong, cô hừ một tiếng, tự đi rót nước uống ừng ực nửa ly, còn dư lại nửa ly đưa cho Hoắc Lương, anh uống. >__<

Uống nước xong, Tiết Tiểu Tần nhìn ra ngoài: “Á, tới giờ ăn cơm tối rồi.”

Bọn họ làm chuyện đó trên sàn nhà suốt một buổi chiều luôn.

Tới bây giờ, Tiết Tiểu Tần hoàn toàn không có cảm giác kết hôn được một năm. Ở chung với Hoắc Lương, thời gian luôn trôi qua thật nhanh, đôi khi còn chưa kịp phản ứng, một ngày đêm liền đi qua. Hiện tại, hai người sống chung đã lâu nhưng cả hai chưa từng cãi nhau. Mặc kệ cô càn quấy làm loạn như thế nào đi nữa, Hoắc Lương chẳng bao giờ nổi giận với cô.

Thực ra, bản thân Hoắc Lương cũng không hiểu tại sao tâm trạng của Tiết Tiểu Tần lên xuống phập phồng như vậy. Uống nước xong, anh nghĩ Tiết Tiểu Tần sẽ tiếp tục bài ca trách móc, ai ngờ cô lại mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu bữa tối. Được vài giây, Hoắc Lương như người vừa tỉnh mộng, bước tới muốn lấy con dao trên tay Tiết Tiểu Tần: “Để anh làm cho.”

“Ngài làm gì thế!” Tiết Tiểu Tần phản ứng rất lớn, cẩn thận ôm dao vào ngực như bảo bối: “Hoắc tiên sinh, em thật sự nhìn lầm ngài rồi! Anh chẳng những bạc bẽo vô tình, còn vắt chày ra nước hơn cả lão Grandet*!”

*Eugénie Grandet là một tiểu thuyết của Honoré de Balzac. Lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt. 

Hoắc Lương: “???” Từ trước tới giờ không phải toàn là anh nấu cơm hay sao? Nhiệm vụ nấu cơm đã thành thói quen của Hoắc Lương, vả lại, anh không nỡ để cô xuống bếp nấu nướng.

Tiết Tiểu Tần tiếp tục khiển trách: “Ngài không cho em nấu cơm là vì muốn tìm lí do trừ lương của em phải không? Một tháng em chỉ được mấy đồng lương, ngài còn muốn bóc lột em? Ngài nói ngài có giống Chu Bái Bì Grandet thế kỷ mới không hả?”

Hoắc Lương nói: “Anh không muốn em cực khổ thôi…”

“Bản thân em sẵn lòng nấu cơm nhé.” Tiết Tiểu Tần hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo tặng Hoắc Lương cái lườm, đẩy anh ra khỏi phòng bếp, bắt đầu cắt cắt chặt chặt

Hoắc Lương vẫn dè dặt, anh biết Tiết Tiểu Tần cố ý không chịu xuất vai nhưng anh thật sự không biết phải đáp lại như thế nào. Lúc không rơi vào trạng thái vọng tưởng, anh hết sức lý trí, loại lý trí này khiến anh không cách nào chơi trò diễn xuất với cô được. Cho nên biểu hiện của anh rất cứng nhắc, cố gắng dựa theo yêu cầu của Tiết Tiểu Tần gọi cô là Tiết tiểu thư, còn phải cam đoan không trừ tiền lương ít ỏi đến đáng thương của cô.

Thẻ lương của anh đều ở chỗ cô, làm sao trừ tiền lương cô được.

Tình trạng này duy trì đến tối, Hoắc Lương tắm xong lên giường, phát hiện Tiết Tiểu Tần đứng trước giường, tay cầm nhiệt kế muốn đo nhiệt độ cơ thể của anh. Hoắc Lương ngoan ngoãn nhận lấy, nhìn cô vẫn đứng im ru, liền hỏi: “Sao thế?”

“Em sang phòng kế bên ngủ.”

“Cái gì?” Hoắc Lương từ trên giường ngồi dậy: “Vì sao?”

“Làm gì có chuyện bảo mẫu ngủ cùng một giường với nam chủ nhân? Cô nam quả nữ ở chung một nhà đương nhiên phải giữ khoảng cách rồi.” Tiết Tiểu Tần nói chuyện rất đúng đắn: “Chuyện hồi xế chiều là một sai lầm, chúng ta không nên tiếp tục phạm sai.”

Hoắc Lương nói: “Tiểu Tần...”

“Đừng kêu lung tung…” Tiết Tiểu Tần xuỵt một chút: “Xin gọi em là Tiết tiểu thư, cám ơn.”

“Tiểu Tần, đừng đùa...”

“Vì sao không chơi, chơi rất vui mà…” Tiết Tiểu Tần thực sự cảm thấy chơi rất vui, nên hiện tại cô nhập vai như thế. Dù sao thì Hoắc Lương cũng phải khen cô một phen mới được, biểu hiện lần này của cô vô cùng tốt, chính cô cũng bị làm xúc động: “Anh không muốn chơi nữa à?”

Hoắc Lương không còn lời nào để nói. Nhìn bộ dạng dở khóc dở cười của anh, Tiết Tiểu Tần cười hì hì, nhào lên giường đè anh xuống, chủ động hôn anh: “Bây giờ anh đã biết cảm giác lần đầu tiên em chơi trò này với anh hay chưa?”

Chân tay luống cuống, hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào.

Hoắc Lương thành thật gật đầu.

Tiết Tiểu Tần ôm anh nói: “Nhưng bây giờ em cảm thấy trò này rất vui, về sau em có thể cùng chơi với anh. Chỉ có điều… Chừng nào xuất vai là quyền của em nhé!”

Hoắc Lương có quyền quyết định khi nào nhập vai diễn, anh cũng phải cho cô một chút đặc quyền gì đó chứ?

“Sau này, nếu em không xuất vai thì anh phải tiếp tục diễn trò với em, có nghe hay không hử?”

Vợ yêu đã lên tiếng yêu cầu, Hoắc tiên sinh cưng vợ thành nghiện còn có thể nói cái gì? Cho dù phản ứng của anh rất cứng rất giả, cũng phải đồng ý: “Nghe được.”

“Hoắc tiên sinh thật ngoan.” Tiết Tiểu Tần xoa bóp mặt của anh: “Được rồi, lấy nhiệt kế ra cho em xem.”

Hoắc Lương nghe lời lấy nhiệt kế ra cho Tiết Tiểu Tần nhìn, nhiệt độ cơ thể bình thường, vậy khỏi cần uống thuốc nữa: “Em pha một ly sữa tươi cho anh há?”

Hoắc Lương lắc đầu: “Không muốn uống.”

“Thế anh muốn uống gì?”

“Cái gì cũng không muốn.” Nói xong, anh bổ sung thêm một câu: “Chỉ muốn em nhanh chóng chui vào lòng anh.”

Tiết Tiểu Tần hôn anh một cái, đưa tay cởi dây buộc váy: “Em tắm rửa xong sẽ đến.”

Hoắc Lương chủ động vươn tay giúp Tiết Tiểu Tần cởi váy, thuận tiện xếp ngay ngắn đặt sang một bên. Sau khi Tiết Tiểu Tần vào phòng tắm, anh nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, hoàn toàn không có lòng dạ xem ti vi. Anh chỉ muốn nhìn cô, muốn biết cô đang làm cái gì.

Chờ Tiết Tiểu Tần trùm khăn tắm đi ra, Hoắc Lương chuẩn bị xong máy sấy. Anh rất thích chăm sóc cô, mọi chuyện đều tự tay anh làm. Nếu có thể, anh thực sự muốn giúp Tiết Tiểu Tần làm hết, nuông chiều cô, cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này. Tiết Tiểu Tần ngáp một cái, buổi chiều vận động quá nhiều, bây giờ cô mệt quá.

Tóc còn chưa sấy khô, Tiết Tiểu Tần đã gật gà gật gù. Hoắc Lương nhẹ nhàng ôm cô lên giường, cẩn thận cất máy sáy tóc xong mới vén chăn leo lên giường, giơ tay ôm Tiết Tiểu Tần vào lòng, hai mắt nhắm lại.

Anh không đặt nặng dục vọng, cũng không bị dục vọng dẫn dắt và kiềm chế. Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Lương luôn là đối tượng được các cô gái theo đuổi, thầm mến. Sau khi sang Mỹ, phụ nữ thầm mến anh có thể xếp thành một bó lớn. Các cô gái tây dương chết mê chết mệt cái khí chất thần bí trên người anh, người to gan liền trực tiếp thổ lộ.

Nhưng Hoắc Lương không chấp nhận. Bạn có thích Hoắc Lương hay không, anh ấy không thèm để ý; nhưng nếu bạn dám lắc lư trước mặt anh ấy, vậy thì không phải là chuyện tốt rồi.

Thân thể của Hoắc Lương rất linh hoạt, một vài cô em mạnh dạn muốn nhào vào lòng Hoắc Lương, đáng tiếc chưa kịp đụng vào vạt áo của anh, đã bị anh tránh xa. Anh luôn cô độc một mình, không giao lưu với bất cứ ai khác, không tham gia vào thế giới của người khác, cũng không cho bất kì ai xâm nhập vào thế giới của anh.

Ấn tượng của mọi người đối với Hoắc Lương gói gọn trong bốn chữ: Cao ngạo, lạnh nhạt.

Hoắc Lương không làm tổn thương bất cứ ai, anh luôn tránh né không tiếp xúc cơ thể với người khác, bởi vì anh biết, một khi anh bắt đầu làm tổn thương người khác, mặc kệ là tự vệ hay từ chối đều là dấu hiệu không tốt. Anh khổ sở kiềm chế tâm lý phản xã hội của mình, nếu anh làm tổn thương người khác thì chuyện sẽ không thể cứu vãn. Như thế, anh sẽ không có tư cách sống chung với Tiết Tiểu Tần.

Cho dù cảm thấy rất phiền, Hoắc Lương cũng cố gắng né tránh những người muốn tới gần anh thật xa. Đương nhiên, Hoắc Lương cũng chẳng phải kiểu người chịu thiệt, anh rất biết kiếm tiền, từ xưa tới nay, tiền có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.

Dần dần, có người phát hiện, hễ là cô gái nào mặt dày đeo bám Hoắc Lương đều sẽ gặp rắc rối, có người bị khóa thẻ tín dụng, có người bị đưa chuyện xấu ra ánh sáng, thê thảm hơn chính là hình khiêu được dán đầy trên bảng thông báo, thậm chí còn có người bị phá sản!

Tuy nhiên, không ai biết việc này có dính dáng gì tới Hoắc Lương hay không, nhưng dần dà không còn người dám đến gần anh nữa. Mọi người đều đồn đãi, Khons là người đàn ông đến từ phương đông thần bí, nếu bạn không muốn chịu thiệt thì tốt nhất là đừng chọc vào anh ấy!

Cứ như vậy, Hoắc Lương sống một thân một mình cho tới khi về nước. Ngoại trừ thầy hướng dẫn của anh, không ai biết Khons (Hoắc Lương) đi đâu, thế nhưng chẳng biết sao viện trưởng hiện tại của anh biết được tin tức của anh, mặt dày mày dạn đưa ra vô số điều kiện nhục nước mất chủ quyền, chỉ hi vọng Hoắc Lương có thể đến bệnh viện của ông làm việc.

Ban đầu Hoắc Lương cũng không ngờ, bởi vì trong lòng anh chưa từng nghĩ tới việc xuất hiện trước mặt Tiết Tiểu Tần. Anh… khác người bình thường, anh không muốn hù dọa người con gái mình yêu thương, cũng không muốn cô thích con người không hoàn mỹ của mình. Con người chỉ cần còn sống, chỉ cần có mong muốn có được thứ gì đó, sẽ không nhịn được khát vọng và cầu mong xa vời.

Cho dù trong lòng hiểu rất rõ ràng, Hoắc Lương vẫn không nhịn được nghĩ: Ngộ nhỡ mình và Tiểu Tần có thể sống chung thì sao? Lỡ như bọn họ có thể kết hôn thì sao? Đến lúc đó, bản thân chả có nghề ngỗng gì, nói ra chẳng phải rất khó nghe hay sao? Anh biết tính cách của ba mẹ Tiết, con rể không có công việc, dù có tiền tiêu xài nhưng người ngoài nói ra nói vào cũng rất khó nghe, đúng không?

Cho nên cuối cùng anh cũng nhận lời mời của viện trưởng.

Như vậy giờ làm việc của anh rất ngắn, phần lớn thời gian còn lại anh đều đứng ở xa xa nhìn Tiết Tiểu Tần. Ngồi trong xe dưới lầu nhà cô, nhìn ánh đèn trong phòng cô, anh cũng cảm thấy thỏa mãn.

Những ý nghĩ đáng sợ này đã từng thoáng hiện qua trong đầu Hoắc Lương. Bây giờ anh cảm thấy bản thân vô cùng may mắn đã không làm như vậy, nếu anh làm như vậy, tình cảnh của anh và Tiết Tiểu Tần sẽ không chết không thôi, vĩnh viễn cũng đừng mong được cô yêu thích.

Anh chỉ muốn cô thích mình thôi.

Anh thích cô, hi vọng mọi thứ tốt đẹp cho cô, vui vẻ, khỏe mạnh, bình an, suông sẻ thuận lợi. Hoắc Lương rất vui khi bản thân đã kìm nén suy nghĩ tối đen này xuống. Từ xa xa, Hoắc Lương nhìn các đối tượng xem mắt của Tiết Tiểu Tần, anh hận không thể trực tiếp bước ra kéo bọn họ ra ngoài đánh một trận. Người như thế… người như thế mà xứng làm chồng của Tiểu Tần hả?

Cô là người con gái xinh đẹp, tốt bụng nhất trên thế giới này, cô xứng đáng có được những thứ tốt nhất! Trong lòng Hoắc Lương liên tục đố kị, ganh ghét chồng chất càng ngày càng cao, cứ như vậy tuần hoàn cho đến khi lấp đầy trái tim và linh hồn anh.

Tiết Tiểu Tần vẫn ngủ say trong lòng Hoắc Lương, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ ngực anh theo thói quen, sau đó, tìm một tư thế thoải mái ngủ tiếp.

Hoắc Lương vẫn nhìn chăm chú vào Tiết Tiểu Tần, kéo chăn lên cao một chút, che khuất bả vai Tiết Tiểu Tần. Tuy rằng gương mặt anh chẳng có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như nước, chứa đầy tình ý không thể chống đỡ được.

Không biết qua bao lâu, anh cũng mơ mơ màng màng ngủ theo.

Cùng người mình yêu ở chung một chỗ, dù chỉ ôm nhau không làm cái gì khác cũng cảm thấy vui sướng. Nếu bạn có thể ở chung với người mình yêu, buổi tối rúc vào nhau thì đêm lạnh cũng trở nên hạnh phúc và ngọt ngào.

Sáng hôm sau khi Tiết Tiểu Tần thức dậy, Hoắc Lương đã tỉnh từ sớm. Anh đang nhìn cô, rèm cửa sổ được kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào… Hèn chi cô cảm thấy rất ấm áp, còn có chút chói mắt…

Tiết Tiểu Tần rất thích nằm nướng trên giường, cô lầm bầm một tiếng từ khuỷu tay Hoắc Lương trườn xuống, nhích từng chút chui vào ổ chăn, trốn ánh mặt trời. Sau đó, cô đưa tay ôm hông Hoắc Lương, áp mặt lên cơ bụng rắn chắc của anh, thuận tiện còn sờ soạng vài cái, cảm nhận sức mạnh và vẻ đẹp dưới lòng bàn tay.

Kế đó, cô không ngủ được.

Đàn ông mà, sáng sớm ‘bừng tỉnh’ là chuyện hết sức bình thường. Tiết Tiểu Tần lập tức từ trong chăn bò ra, không còn buồn ngủ, mặt đỏ bừng: “Anh làm gì thế?!”

Hoắc Lương rất vô tội: “Anh có làm cái gì đâu?”

“…” Tiết Tiểu Tần không nói một lời, cô hừ một tiếng, trực tiếp nhào lên người Hoắc Lương, vùi mặt vào cổ anh: “Ông xã, người ta còn muốn ngủ thêm một chút.”

“Được.” Đối với yêu cầu của cô, anh luôn đáp ứng vô điều kiện: “Mới chín giờ thôi. Em ngủ tiếp đi, một lát nữa anh gọi em dậy.”

“Ừm.” Tiết Tiểu Tần ngáp một cái, ôm cổ Hoắc Lương: “Anh phải ngủ với em.”

“Được.” Thanh âm của Hoắc Lương vô cùng dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.