Này! Chân Dài Của Em

Chương 8: Học bá công vị dâu tây (8)




sau khi trở về từ phủ thành, việc học c mấy đứa trẻ con khẩn trương lên, Diệp tiên sinh muốn chúng tham gia thi đồng sinh sang năm.

Có điều cũng có một việc việc vui, chính là Thu Dương sắp thành hôn.

việc hôn nhân của Thu Dương là tới bất ngờ. Vốn nhà Thu Dương điều kiện không tốt, trong thôn không có ai chịu gả nhưng giờ khác, Thu Dương thành phần tử trí thức, sau này sẽ tham gia khoa cử, tương lại không thể nói trước. bởi vậy cũng có người tới cửa hỏi cưới.

Thu Dương nhìn mềm mại, có đôi khi tính khí cũng cứng rắn, chỉ nói là muốn học cho tốt, một mực đều cự tuyệt. Mãi cho đến đầu xuân năm nay, Thu Dương và bọn Tây Viễn về nhà, có đôi khi sẽ sang nhà ông ngoại, đi qua đi lại, bị một nhà bên thôn ông ngoại nhìn trúng.

Vốn hai nhà đã nói đính hôn trước rồi sang năm tiếp tục thành thân, có điều Lý gia không biết hỏi thăm ở đâu biết được Thu Dương sang năm cần tham gia khoa cử. trưởng bối Lý gia sợ đến lúc đó Thu Dương thi trúng sẽ không nhìn trúng con gái nhà họ, việc hôn nhân không thành, cho nên chủ động sai người tỏ vẻ muốn cưới xong trong năm nay, vấn đề quà cưới cũng có thể thương lượng.

Nhà gái chủ động như vậy thì cũng dễ làm. Nhưng nhà Thu Dương chỉ có hai phòng, dù muốn không xây sửa thì thành thân cũng không có chỗ ở.

Ba năm nay, Thu Dương dành được mấy xâu tiền, hai vợ chồng Lý lão cũng có chút tích góp, vừa đủ xây căn phòng gạch mộc. theo ý Tây Viễn thì có thể mượn đó giúp Thu Dương, làm cho nhà họ nhà ngói ba gian bình thường, tiền thì có thể trả dần sau. Có điều Thu Dương nói sao cũng không chịu, cảm thấy mượn nhiều tiền vậy thì biết bao giờ trả nổi.

Tây Viễn không ép được đành phải thỏa hiệp, nhà Thu Dương thừa dịp nông nhàn để xây, bởi vì nhà gái không so đo quà cưới, tiền trong nhà gần như đều lấy ra xây nhà.

Tuy nhà gái không cần quà cưới nhưng cũng không thể quá bủn xỉn, Tây Viễn chọn mấy món đồ gia dụng thường thấy trong thôn đưa cho nhà Thu Dương, c nói là làm như quà mừng, dù sao cũng không trả về được, không muốn cũng phải muốn.

Cứ như vậy, đầu hè, Thu Dương thành thân.

Mấy đứa nhà Tây Viễn, rồi mấy đứa Trụ Tử Trình Nam cưỡi ngựa đánh xe bò đi theo Thu Dương đón dâu. Như vậy đối với nhà nông mà nói là đủ phô trương. phần lớn nhà nông thành thân, nếu không có gia súc sẽ phải đi bộ đón dâu.

Mấy đứa nhóc này lại là mấy đứa học ở Thành Ngạn Tuy, là đám nổi nhất thôn hoa sen, ăn mặc thái độ đúng mực, mát mặt Thu Dương. vốn nhạc gia còn ngại nhà Thu Dương về sau sống không tốt, hiện giờ cũng đã bỏ qua ý nghĩ này.

Đón dâu, bái đường, tiệc rượu, động phòng, nghi thức do Trình Nghĩa chủ trì, còn mời tới mấy tộc lão trong thôn, ý là thôn coi trọng Vương gia, Lý gia vừa nhìn, càng hài lòng v Thu Dương.

sau Tiệc rượu, Tây Viễn không giúp được gì, tự trở về nghỉ ngơi trước. giằng co mấy ngày liền nên hắn hơi mệt.

“Anh ơi, anh ngủ à?” Vệ Thành thấy Tây Viễn mơ mơ màng màng liền biết anh trai mới vừa tỉnh.

“Muốn ngủ một lát không?” Hôm qua Vệ Thành dẫn mấy đứa đến nhà Thu Dương, buổi tối ở cùng Thu Dương, không về.

“Không cần. Anh ơi, hôm qua Trịnh Hiên tới đó.” Vệ Thành quay ra.

” tới lúc nào, ta sao không biết?” Tây Viễn hơi bất ngờ.

Vệ Thành: “Gần tối mới đến, nói là sáng hôm qua tới tư thục c Diệp tiên sinh, nghe Vương Diệp nói anh Thu Dương thành thân mới chạy tới.”

Tây Viễn: “Làm khó hắn đi từ xa tới đây.” Tây Viễn dám khẳng định, Trịnh Hiên chưa từng tới thôn hoa sen, cũng không biết nhà Thu Dương ở chỗ nào.

Vệ Thành: “Trịnh Hiên đúng thật là. anh Thu Dương hôm sau còn phải thành thân, hắn cố tình muốn anh Thu Dương bồi mình ngồi cả đêm! Sau đó ngồi đó gì cũng không nói, mày ủ mặt ê, liên tục thở dài. sáng sớm, bọn em đợi anh Thu Dương, hắn ôm anh Thu Dương khóc một trận.”

Tây Viễn: “Vậy Thu Dương phản ứng thế nào?”

Vệ Thành: ” anh Thu Dương tốt tính, có thể phản ứng thế nào? Liên tiếp dỗ Trịnh Hiên, hỏi hắn có phải có gì không vui không, đừng nghẹn trong lòng, nói ra để mọi người nghĩ cách xem giải quyết như thế nào.”

Tây Viễn: “…” Thu Dương cũng là kẻ ngốc, căn bản là không hiểu Trịnh Hiên vì sao khóc.

Vệ Thành: “Về sau bọn em thấy hắn hơi quá đáng nên kéo lại, nếu không phải hắn và anh Thu Dương quan hệ rất tốt, bọn em đã tẩn cho hắn một trận!” Vệ Thành nói rồi vẫn còn rất tức giận. nào có chuyện người ta thành thân, chạy đến khóc. xui!

Tây Viễn: “Ừ, Thu Dương tốt tính, thế sau đó hắn đi luôn à?”

Vệ Thành: “vâng? trước khi đi còn kéo tay anh Thu Dương, còn nói cái gì mà ‘Hận không gặp lại chưa gả.’ en thấy hắn hồ đồ, đâu phải đàn bà, gả giếc gì.” Vệ Thành bĩu môi, cảm thấy Trịnh Hiên thật ngốc.

” Thành Tử Ngốc.” Tây Viễn vỗ Đầu Vệ Thành, thở dài. Trịnh gia hào phú, con cháu thành thân cũng sớm. năm đó khi quen Trịnh Hiên, hắn đã có vợ có thiếp có con.

Cho dù lúc trước ngươi chưa lập gia ta chưa cưới, lấy thế lực Trịnh gia ở Ngạn Tuy, bọn họ lấy gì cùng Trịnh thị gia tộc đối kháng đây? Hơn nữa, Trịnh Hiên một công tử ca, cho dù ở cùng thì có thể thích bao lâu, có thể cả đời sao? Đến một ngày chán ghét mệt mỏi, Thu Dương thành thật còn sống nổi không?!

Cho nên Tây Viễn chưa bao giờ vạch trần tâm tư Trịnh Hiên cho Thu Dương.

Yêu cũng cần tiền lực, hai người muốn cùng một chỗ chỉ yêu thôi không đủ. Nếu không thể cho đối phương hạnh phúc thì cứ làm bạn, cùng nhau già đi.

“Ứ, sao anh cứ nói em ngốc thế?” Vệ Thành bất mãn, đưa đầu đến vai Tây Viễn cọ vài cái, cọ rớt một bụng phiền muộn c Tây Viễn.

“Không ngốc sao?” Xem Vệ Thành ngây thơ như vậy, Tây Viễn không nhịn được vui vẻ.

” ngốc Thế nào? Chỉ có anh cả ngày nói em ngốc. Nói suốt, đến lúc em ngốc thật, anh phải chịu trách nhiệm?”

“Được được, không ngốc, Thành Tử nhà ta rất thông minh.” Vệ Thành nghe mà vui, ôm anh trai ha ha cười ngây ngô hai tiếng.

” Biết gì không? người uống say chẳng bao giờ bảo mình say cả.” Tây Viễn vuốt mũi Vệ Thành.

“Anh…!” Đang nói nó ngốc mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.