Này! Anh Yêu Em Là Thật!

Chương 56: Sẽ không




Ba lan bất kinh (10) – Ta vẫn chưa có ý rút kiếm.

Na Phi Long thấy hắn dễ thương lượng hơn, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hăn biết cơ hội không dễ gì có được, trực tiếp nói thẳng: “Phụ mẫu ta qua đời từ sớm, không thể làm tốt hiếu đạo của một người con trước khi phụ mẫu qua đời, ta cảm thấy cực kỳ hối hận, hy vọng trước khi chết có thể đến trước mộ thắp nén nhanh từ biệt.”

Hoắc Quyết nói: “Sắp được gặp nhau rồi, vội cái gì?”

Na Phi Long tức đến suýt chút nữa hộc máu, không ngờ vẫn có thể bình tĩnh, “Cả đời ta chưa làm được việc gì tốt, sau khi chết sợ sẽ không nhận được kết cục tốt đẹp, làm sao có thể gặp được phụ mẫu?”

Hoắc Quyết nói: “Có lý.”

Na Phi Long: “……”

“Còn tâm nguyện kia là gì?”

Na Phi Long nói: “Vợ thì ốm yếu, con thì nhỏ tuổi, nếu như ta đi rồi, sợ bọn họ cô nhi quả mẫu không ai chăm sóc, ít nhiều gì cũng phải về dặn dò một phen.”

Hoắc Quyết nói: “Được.”

Mặc cho trong lòng Na Phi Long nghĩ gì, lúc này đều biểu hiện vô cùng cảm kích: “Đa tạ!”

Hoắc Quyết chậm rãi nói: “Nếu như có gì khuất tất, cả nhà từ già đến trẻ đều xuống dưới suối vàng gặp nhau.”

Sắc mặt Na Phi Long hơi gượng gạo, ánh mắt không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác.

Hoắc Quyết đi ra khỏi phòng, Tịch Đình Vân đang định đứng dậy đi theo, đột nhiên nhớ ra một chuyện, dừng bước nhìn Na Phi Long: “Tôi có một chuyện còn chưa rõ, xin Na thủ lĩnh đừng kiệm lời chỉ giáo.”

Trong lòng Na Phi Long hận người này đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn không thể không cười nịnh nọt nói: “Ta đã đi đến bước đường này rồi, còn có gì để keo kiệt nữa?”

Tịch Đình Vân hỏi: “Xin hỏi, dịch dung đại sư dịch dung cho ngài là ai?”

Na Phi Long cười khan hai tiếng, nói: “Trước khi chết được Thiên Diện Hồ gọi một tiếng dịch dung đại sư, ta sống không uổng kiếp này rồi.”

Tuy đã đoán ra được chút ít, nhưng nghe Na Phi Long thừa nhận vẫn khiến Tịch Đình Vân hơi cảm thấy kinh ngạc. “Không ngờ Na thủ lĩnh cũng nghiên cứu sâu sắc về phương diện này.”

Na Phi Long nói: “Không giấu gì ngươi, ta có cũng chỉ là hai bàn tay này thôi. Không giống như Tịch tổng quản có thể tùy tâm sở dục, muốn dịch dung thành ai liền dịch dung thành người đó.” Hắn đột nhiên thấp giọng nói, “Nếu như có một ngày, Tịch tổng quản biến thành dáng vẻ của vương gia, ta cũng không cảm thấy kỳ quái.”

Nhận được lời khiêu khích thiếu thiện ý như vậy, Tịch Đình Vân chỉ lắc đầu, nghiêm túc đáp lời: “Thuật dịch dung có thần kỳ thế nào cũng không thể thay đổi ngũ quan vốn có của con người. Dung mạo vương gia thanh tuấn, thế gian không có người thứ hai, năng lực tôi không thể làm được.”

Na Phi Long vẫn không thôi: “Tịch tổng quan khiêm tốn rồi.”

Tịch Đình Vân mỉm cười một chút, nhấc chân đi khỏi cửa.

Hoắc Quyết đang đứng giữa phòng luyện công, trong tay cầm thanh kiếm bích ngọc treo trên tường đó.

Cho dù là giờ này phút này, Tịch Đình Vân cũng không muốn nói chuyện với hắn lắm, nhưng hắn lại đang đứng đấy, mình cũng không thể nhìn mà coi như không thấy, chỉ biết đứng yên tại chỗ.

Hoắc Quyết nói: “Thanh kiếm này tên là Ách Thanh.”

“Nhã?” (Ách và Nhã phát âm gần giống nhau.)

“Ách trong ách ba (câm).”

Tịch Đình Vân ách ba luôn. Không biết ai đặt cho thanh kiếm này cái tên không chút tiếng tăm nào như vậy.

Hoắc Quyết hỏi: “Chắc hẳn huynh đã nghe đến Bất Xúc Phong?”

Tịch Đình Vân đáp: “Đương thế có ba danh kiếm: Bất Xúc Phong, Ngô Thê, Độn Quang.” Có thể trở thành danh kiếm, không chỉ cần kiếm nổi bật hơn những thanh kiếm bình thường, mà người cầm kiếm càng phải nổi bật hơn người. Nếu như y nhớ không nhầm, người sở hữu Bất Xúc Phong đầu tiên chính là Nam Cương vương thế hệ đầu. Năm đó vong hồn chết dưới Bất Xúc Phong lên tới hàng nghìn, truyền rằng thanh kiếm này chỉ vào đâu, người chưa chạm vào đã gục, do đó mới có tên là Bất Xúc Phong. (phong: lưỡi kiếm, bất xúc: không chạm)

“Chẳng lẽ,” Tịch Đình Vân kinh ngạc hỏi: “Chính là thanh kiếm này?”

“Nó là Ách Thanh.” Hoắc Quyết nói, “Tổ tiên sau khi ổn định thế cục tại Nam Cương, liền giấu Bất Xúc Phong đi. Ông nói, ngày Bất Xúc Phong ra khỏi vỏ, chính là ngày Hoắc thị nắm giữ thiên hạ! Cho nên từ đó trở đi, Nam Cương vương phủ chỉ treo Ách Thanh.”

Bởi vì điều bọn họ muốn là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là khiến thế gian phải kinh ngạc.

Lòng Tịch Đình Vân chấn động mạnh.

Điều đầu tiên y nghĩ đến chính là, quả nhiên Nam Cương vương có ý tạo phản. Điều thứ hai là, hắn đã cho mình biết rồi. Điều thứ ba là, Na Phi Long tại đó cũng đã nghe thấy rất rõ ràng.

Hoắc Quyết thấy Tịch Đình Vân không đáp lời ngay, cũng không để tâm, quay người treo lại thanh kiếm về chỗ cũ, “Đi thôi.”

Tịch Đình Vân ngây ngẩn đi theo mấy bước, nhẹ giọng nói: “Vương gia…”

Hoắc Quyết nói: “Ta vẫn chưa có ý rút kiếm.”

Tuy hắn nói như vậy, nhưng trong lòng Tịch Đình Vân vẫn rất bất an. Vẫn chưa chỉ là tạm thời, Cái tạm thời này có thể là Hoắc Quyết còn trẻ, tâm tính chưa định, cũng có thể là thời cơ chưa tới. Hoắc Quyết trưởng thành chỉ là chuyện trong chớp mắt, Đại Trang Triều hỗn loạn bất ổn cũng đang ở trước mặt, cái tạm thời này rất có khả năng lập tức sẽ tồn tại.

Tịch Đình Vân không khỏi nghĩ đến ngày Bất Xúc Phong ra khỏi vỏ.

Đến lúc đó, thế lực đầu tiên cản trước mặt hắn chỉ sợ sẽ là Thiên Cơ phủ!

Cổ tay bất ngờ bị kéo, Tịch Đình Vân nghe thấy Hoắc Quyết bên tai mình không kiên nhẫn hỏi: “Huynh đang nghĩ gì?”

Tịch Đình Vân chợt hồi thần, đang định tránh sang một bên, nhấc chân liền va vào bậc cửa, lúc này mới phát hiện mình trong lúc thất thần đã đi đến bên cửa. “Tôi đang nghĩ, vương gia có thật định đưa Na Phi Long trở về quê?”

Hoắc Quyết lưu luyến không dời, vẫn nắm lấy cổ tay y, ngón tay cái nhè nhẹ vuốt ve qua mạch cổ tay, “Sao phải nghĩ, hỏi thẳng ta là được.”

“Đáp án của vương gia là?” Tịch Đình Vân cố hết sức nhịn lại mong muốn rút tay về.

“Ừm.”

Tịch Đình Vân nghiền ngẫm xem nên mở miệng nhắc nhở thế nào.

Nhưng y còn chưa nói gì thì Hoắc Quyết đã nói: “Ta biết.”

“Biết?”

“Na Phi Long đang kéo dài thời gian, đợi viện binh.”

Nếu như hắn đã biết, Tịch Đình Vân cũng chẳng giấu giếm làm gì, “Dù sao hắn cũng là một trong số thủ lĩnh lục bộ, cẩn thận đêm dài lắm mộng.”

“Bản vương đang muốn đêm dài lắm mộng.”

Câu nói đó Tịch Đình Vân mang về phòng nghiền ngẫm, mới hiểu rõ ý trong lời nói của y.

Na Phi Long đợi viện binh đến, Hoắc Quyết thuận nước đẩy thuyền khiến viện binh tự động lọt lưới. Thuộc hạ của Na Phi Long mấy tháng nay chạy đông chạy tây đã không đáng để lo lắng, hắn cũng không kỳ vọng bọn chúng có thể đột phá vòng vây trùng điệp, cứu mình ra khỏi nguy nan. Vậy thì người có thể ra tay có hai khả năng, một là lực lượng ngầm được Na Phi Long giấu giếm, hai là những người muốn Na Phi Long câm miệng, muốn cho hắn chết. Vô luận là loại nào, đối với Hoắc Quyết mà nói đều là thu hoạch có lợi.

Tịch Đình Vân nghĩ đến đây, cảm thấy nước của Nam Cương đã trong hơn trước một chút, những ngóc ngách ẩn dưới bùn đục rốt cuộc cũng lộ ra một chút vết tích. Có lẽ không cần nhiều thời gian, nước sông Nam Cương sẽ có thể trong vắt. Đến lúc đó, lòng Hoắc Quyết không còn vướng ngại, bản thân có thể mời hắn xuất mã…

Y chợt nhớ tới nụ hôn trong sơn động.

Y xác định Hoắc Quyết không hề uống rượu, cũng xác định hắn không bị bệnh mà hồ đồ. Hoắc Quyết hết sức tỉnh táo, cho dù có bi thương quá mức, cũng vẫn tỉnh táo. Một người tỉnh táo phát tiết bi thương có rất nhiều cách, ví dụ như đánh người, đánh mình, đập vỡ đồ đạc… Cách nào cũng đều hợp lý hơn việc cưỡng hôn một nam nhân.

Tịch Đình Vân sờ lên mặt mình. Có thể khẳng định, bất kể là khuôn mặt này hay khuôn mặt trước đó, đều chẳng có chút tư sắc nào khiến Hoắc Quyết nhìn bằng con mắt khác. Nói thật, bàn về mỹ mạo, Hoắc Quyết là người chịu thiệt.

Nghĩ như vậy, hành động của Hoắc Quyết ngoại trừ không thể hiểu nổi, chỉ có thể hình dung bằng từ nhất thời hồ đồ.

Đúng vậy, nếu như không phải nhất thời hồ đồ, đường đường là một vị Nam Cương vương tài mạo song toàn sao có thể đi hôn một hoạn quan đại nội chứ?

Ngón tay Tịch Đình Vân nhè nhẹ ấn trán, dường như muốn dùng động tác này để ấn xuống những phiền não và hoảng loạn trong lòng.

Làm xong hậu sự cho vương phi, Hoắc Quyết bèn mang Na Phi Long khởi hành hồi hương. Trên đường, vương phủ không ngừng có người đến báo tin, nói rằng thủ lĩnh các bộ của Nam Cương lần lượt đến thăm viếng vương phi, Hoắc Quyết đều chỉ dặn cho ăn cho uống rồi đuổi đi.

Có điều hắn đuổi đi được mấy người, nhưng không thể đuổi được người cuối cùng đi.

Bọn họ đi được sáu ngày, liền nhìn thấy Xá Quang cưỡi ngựa, dính đầy phong trần xuất hiện trước mắt.

“Vương gia! Nếu như ngài đi báo thù, cho ta một phần!” Tướng mạo của Xá Quang không thể coi là anh tuấn, thậm chí cũng không thể nói là ưa nhìn, thế nhưng vào lúc này, hắn cưỡi ngựa chặn giữa đường, mặt đầy phong trần, vẻ mặt chân thành, lại ưa nhìn đến mức khiến người ta không thể dời mắt.

Ngay cả Hoắc Quyết sau khi lên đường rất ít biểu lộ cảm xúc lông mày cũng giãn ra, nói: “Bản vương báo thù cho mẹ cũng phải nhờ đến tay người khác sao?”

Xá Quang lòng đầy nhiệt huyết, không ngờ lại vấp phải đinh, ngây ngô cười nói: “Ta cầm thương cho vương gia.”

Hoắc Quyết cười: “Đi!”

Tịch Đình Vân nhìn bọn họ, trong lòng nảy sinh ngưỡng mộ. Đời người có thể gặp được một người bạn coi thù hận của ngươi như thù hận của chính bản thân, là đã đủ.

Hoắc Quyết đột nhiên quay đầu nhìn y một cái.

Tịch Đình Vân lập tức nhìn ra chỗ khác.

Đội xe lặng lẽ sau khi có thêm Xá Quang gia nhập, không khí náo nhiệt hơn rất nhiều.

Tịch Đình Vân nhớ rõ, trên tờ giấy mà Địch Thông gửi cho mình, chỉ có Xá Quang và Hoắc Quyết ở trong một vòng tròn. Nhưng quan hệ giữa Nhan Sơ Nhất và Hoắc Quyết y lại chính mắt nhìn thấy. Chẳng lẽ hành động của Hoắc Quyết quá ẩn mật, ngay cả Địch Thông cũng bị qua mắt hay sao? Hay là do tin tức của Địch Thông không được cập nhật?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.