Này! Anh Yêu Em Là Thật!

Chương 48: Đưa ra thị trường




Vô Song cùng Mio cứ như vậy tiến ra bên ngoài ở đó Phương Anh đã đợi sẵn từ bao giờ, khuôn mặt Phương Anh lúc này cực kỳ nghiêm túc bất quá bàn tay nàng lại thản nhiên đưa về phía trước :”Giao nộp hết của cải vàng bạc ra đây”.

Vô Song nhìn thấy biểu tình của sư phụ mình liền cười khổ một chút bất quá hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên, rõ ràng Phương Anh không quan tâm đến Mio đang đi cạnh hắn thậm chí liếc nhìn một cái cũng không.

Mio thì lại khác, ánh mắt to tròn nhìn Phương Anh đầy nghi hoặc sau đó lại sợ hãi núp sau người Vô Song căn bản không dám nhìn thẳng vào Phương Anh.

Trong trí nhớ của Mio rõ ràng không hề có chút thông tin nào về Phương Anh bất quá bản năng dã thú cho nàng biết Phương Anh tuyệt đối chỉ cần một cái ý niệm có thể lấy mạng nàng, người phụ nữ kia chính là tâm điểm của thiên hạ, nàng đứng nguyên một chỗ không giận mà tự uy, khóe miệng nàng mỉm cười nhưng lại có thể làm vạn vật run rẩy.

Sát khí của Phương Anh đã tu luyện đến mức thông thần nếu không phải trong thiên hạ có tồn tại một cái biến thái Nghịch Thương Thiên thì nàng tuyệt đối là thiên hạ Sát Thần đáng tiếc Nghịch Thương Thiên tồn tại tuy nhiên kể cả không dành được phong hào Sát Thần thì việc khống chế sát khí trong thế giới này không ai mạnh bằng Phương Anh được, Phương Anh không cần cử động thậm chí không cần phải tỏ ra đặc biệt, từng lời nói từng nụ cười từng cử chỉ của nàng có thể làm cho vạn vật run sợ, vạn vật sợ hãi.

Vô Song nhẹ cúi xuống xoa đầu Mio, hắn nhẹ vỗ vào đầu nàng ba cái tỏ ý động viên sau đó ném một chiếc nhẫn giới chỉ cho Phương Anh, Vô Song mỉm cười :”Sư phụ tất cả đồ vật trong nhà đầu giá đều ở đó, còn đây là Mio ta gặp nàng bị nhốt trong nhà đấu giá đó bất quá sư phụ đi rộng hiểu nhiều có biết tình trạng của nàng không ?”.

Vô Song nói ra cũng có chút xấu hổ bởi kinh nghiệm đến thế giới này của hắn quá ít kể cả quan sát tình trạng của Mio thì Vô Song vẫn không tài nào đoán ra nàng bị làm sao.

Phương Anh nhẹ liếc Mio, trong ánh mắt ẩn ẩn một tia vui vẻ khó thấy sau đó bằng giọng nói lạnh lùng trả lời :”Con bé này ?, đơn giản là sống cùng vài đầu súc sinh, lớn lên cùng vài đầu súc sinh không được tiếp xúc với văn minh nhân loại thì thế thôi, những người thế này vẫn thường xuyên được bán trong phòng đấu giá ngầm được gọi là khuyển nô, ngươi thích thì cứ nuôi một con bản đế không ngăn cấm”.

Vô Song liền nhíu mày, không hiểu sao từ trong thâm tâm của Vô Song cảm thấy đáp án này của Phương Anh không thỏa mãn được hắn. Vô Song là người xuyên việt, hắn cũng biết vài trường hợp lớn lên cùng dã thú trong rừng giống như lời Phương Anh nói, điều này chỉ cần nhìn dáng đi lại của Mio cùng biểu hiện của nàng Vô Song cũng có thể đoán được, điều quan trọng là thực lực của Mio tuyệt đối không hề tầm thường, nàng ta có thể miễn dịch hoặc ít nhất tránh thoát được sát khí uy hiếp của Phương Anh điều mà Tiên Hoàng cấp cao thủ Vương Thừa Ngạn cũng không làm được, làm gì có khuyên nô nào mạnh như vậy, khuyển nô mạnh như vậy thì ai dám mua về.

Đương nhiên Vô Song chỉ dám nghĩ trong đầu, hắn không dám chất vấn Phương Anh, điều mà Sát Đế đã không muốn nói thì có hỏi cũng bằng thừa thậm chí mang vạ vào thân cũng không biết chừng, hắn còn ở bên Mio rất lâu rất lâu, hắn có thời gian có thể từ từ khám phá về cô bé này.

Cố gắng tìm kiếm một tấm vải đen choàng kín lên người Mio sau đó nhóm ba người bọn họ tiếp tục rời đi Hư Vọng Thành tiến về truyền tống trận gần nhất.

Vô Song cho dù không muốn nhưng vẫn phải quyết định che đấu Mio đi, cô nàng lúc này hoàn toàn giống hệt một đầu tiểu cẩu rõ ràng không có ý thức về nhân loại, Vô Song cũng không muốn kéo một nữ bò bằng bốn chân đi khắp nơi, ít nhất Vô Song hắn còn không biến thái đến thế.

Phương Anh thì khác nàng cứ như không hề quan tâm đến ánh mắt của người đời cũng không hề quan tâm đến ánh mắt sợ hãi của Mio đằng sau, lúc này tâm trạng của Phương Anh hết sức vui vẻ.

Nàng đã từng hứa với một người sẽ chăm sóc hậu nhân của hắn bất quá nàng không làm được, đương nhiên không phải là Phương Anh không làm mà là nàng thực sự không làm được, ở trên người Mio có phủ một tầng bí mật mà Phương Anh thực sự không muốn nói cho Vô Song biết, trong mắt Phương Anh thiên hạ này có thể chăm sóc được cho Mio cũng chỉ có một mình Vô Song mà thôi, Mio rất đặc biệt và Vô Song cũng rất đặc biệt.

Truyền tống trận là một tòa trận pháp tương đối khổng lồ, xung quanh Truyền Tống Trận bắt buộc phải có một đại thế lực bảo vệ, tất nhiên Hư Vọng Phái mà Phương Anh cùng Vô Song vừa đi qua cũng có tư cách bảo vệ tòa truyền tống trận này bất quá bọn họ không đủ sức cạnh tranh mà thôi.

Ma Pháp Liên Minh có 12 phân điện đại diện cho 12 cung hoàng đạo, địa điểm tiếp theo mà Phương Anh cùng Vô Song tiến đến là một đại thành trấn của Tây Địa, nó rộng lớn và mạnh mẽ hơn Hư Vọng Thành rất nhiều, tòa thành này mang tên Kim Ngưu Thành, thành chủ của nó cũng là một nhân vật khủng khiếp vô cùng, một vị Cực Đạo Chân Thần 22 Trùng Thiên – Kim Ngưu Chân Thần.

Nói là Kim Ngưu Chân Thần nhưng thực ra là một con bò tu luyên thành tinh với sức mạnh cơ bắp vô biên cùng thổ hệ ma pháp mạnh mẽ tuyệt luân, sự tồn tại của nó biến tòa thành này trở thành một trong những nơi an toàn nhất Tây Địa, dù sao không có kẻ nào dám tác oai tác quái trước mặt một vị Cực Đạo Chân Thần.

Trái với lần trước khi tiến đến Hư Vọng thành với tốc độ vừa đi vừa hái hoa ngắt cỏ thì Phương Anh lần này dẫn Vô Song đi phi thường nhanh, ngay trước buổi tối đã xuất hiện trước mặt Kim Ngưu Thành.

Kim Ngưu Thành là một quần thể kiến trúc rộng lớn vô cùng, đặc biệt tường thành cao 30m đồng thời toàn bộ tường thành đều được làm bằng vàng ròng cực kỳ chói mắt.

Tòa kiến trúc cao nhất của Kim Ngưu Thành có hình một cái đầu ngưu màu vàng khổng lồ đồng thời trên đó cắm một cái cờ màu đỏ in những hoa văn hình đầu bò màu đen, chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng đủ hiểu chủ nhân của Kim Ngưu Thành là kẻ thích khoa trương, tiêu tiền như nước.

Xuất hiện ở cửa thành đương nhiên là trạm thu phí bất quá đối với Phương Anh mà nói chỉ có nàng thu phí kẻ khác làm gì có người nào dám thu phí nàng, không hề dừng lại Phương Anh, Vô Song cùng Mio mạnh mẽ bước qua đám binh lính canh cổng.

Tất cả binh sĩ Kim Ngưu Thành đều đượct rang bị một bộ giáp bạc sáng bóng cùng một cái mặt nạ đầu ngưu, tay cầm chiến phủ thân hình hùng tráng, trên người phảng phất vị huyết khí, toàn bộ bọn họ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ bất quá khi đứng trước mặt Phương Anh toàn bộ đều lạnh cả sống lưng, một cảm giác rùng mình che phủ toàn bộ cơ thể họ,

Phương Anh cùng Vô Song nhẹ nhàng tiến vào bên trong, không ai có thể giữ thân ảnh hai người này lại.

Khi Phương Anh cùng Vô Song đi qua tất cả binh lính mỡi khẽ rùng mình nghi hoặc nhìn nhau, bọn họ cảm giác thế gian như vừa dừng lại vậy, một cảm giác kỳ dị vô cùng.

Lúc này thời gian cũng đã tối bất quá Phương Anh dĩ nhiên không chọn một cái nhà trọ nào như bình thường mà nàng dẫn thẳng Vô Song vào phủ thành chủ, trên đường không hề dừng lại cũng không hề quan sát linh tinh, nhóm ba người bọn họ chỉ đi thẳng mà thôi.

Kim Ngưu Thành là một đại thành có hệ thống quân sự cực mạnh, đương nhiên không một ai cho phép Phương Anh cứ như vậy tiến vào phủ thành chủ cả tuy nhiên bất cứ một ai đến gần Phương Anh thì đều khựng lại, ánh mắt xuất hiện một tia bất minh sau đó cứ đứng đờ ra như tượng gỗ.

Đối với Phương Anh những người này căn bản là quá yếu hơn nữa lúc này trong lòng nàng có một niềm vui khó ta, khi Phương Anh vui thì bản tính 'ma nữ' thích trêu người của nàng cũng dường như lắng xuống, nàng sẽ lựa chọn hoàn thành công việc trong thời gian nhanh nhất và bằng phương pháp nhanh nhất.

Không phải ngẫu nhiên mà Phương Anh lựa chon Kim Ngưu Thành cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà Phương Anh lựa chọn con đường này để đi, đến địa vị của bọn họ không có khái niệm ngẫu nhiên nữa rồi, mọi hành động đều cần sự toan tính, mọi việc đều được lên kế hoạch từ trước.

Đại môn phủ thành chủ dĩ nhiên lại không có lính canh tuy vậy lại có hai cánh cửa bằng vàng khổng lồ với hình đầu ngưu trên đó, Kim Ngưu Chân Thần luôn tự tin về hai cánh cửa của mình, bằng hai cánh cửa này hắn không cần lính canh.

Ba người dừng lại trước cánh cửa khổng lồ, lúc này Phương Anh liếc nhìn Vô Song sau đó mỉm cười :”Lùi lại đi, lùi xa ra một chút đồng thời bế cả khuyển nô của ngươi ra xa đi”.

Vô Song đương nhiên không rõ trong thành này là nhân vật nào bất quá chỉ cần nhìn độ xa hoa phách lối cùng tố chất lính canh đã ăn đứt Hư Vọng Thành, điều này cũng làm ấn tượng về thành chủ của Kim Ngưu Thành trong mắt Vô Song cao thêm vài phần.

Phương Anh bảo lùi lại thì Vô Song đương nhiên sẽ lùi, hắn không dại gì mà cãi lời Phương Anh cả, dẫu sao tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Thấy Vô Song đã lùi ra xa, Phương Anh đặt hai tay trước miệng tạo thành hình cái loa, âm thanh của nàng vang vọng toàn bộ Kim Ngưu Thành :”Đầu bò còn chưa ra đây gặp mặt bản đế ?”.

Một âm thanh vang vọng trời cao, âm thanh tiến vào trong tai tất cả mọi người trong Kim Ngưu Thành, âm thanh vượt qua cả lớp phòng vệ bằng Thần Lực của Kim Ngưu Chân Thần.

Lịch ra chương : 1 ngày từ 2 – 4 chương tùy tình hình.

Chủ nhật sẽ nghỉ không ra chương.

Xin ấn cảm ơn ở cuối mỗi chương vì nó miễn phí với các bạn nhưng lại rất giá trị với bọn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.