Này! Anh Yêu Em Chứ

Chương 2: Góc nhìn của thư kí dương




“Nghe được thì sao?”

Khóe miệng Yến Tô càng cong hơn, nụ cười trong trẻo  lạnh  lùng  hờ hững, hai tay hắn đang kéo tay Bách Hợp thì đột nhiên hắn lại thả tay phải ra sờ sờ đỉnh đầu Bách  Hợp rồi lấy xuống một con sâu nhỏ đang cố gắng nghiêng người đi, cô nương trước mắt vì quá khẩn trương nên không cảm giác được trên đầu mình có sâu, hắn bắt xuống  nhìn con sâu  màu xanh đang cố gắng nghiêng người tránh đi nhưng không thể tránh được, chỉ có thể mặc cho hắn nhào nặn thật giống như cô nương trước mặt này, Yến Tô khẽ cười đứng dậy, khóe miệng của hắn nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, thế nhưng mà ngón tay lại nhẹ nhàng dùng sức, con sâu nhỏ kia đã bị hắn bóp nát bét, hắn vuốt vuốt ngón tay, xác của con sau nhỏ rơi xuống đất, đầu ngón tay chỉ còn lại nước khiến cho người ta không thoải mái.

Hắn lúc này mới bỏ cánh tay đang cầm tay Bách Hợp ra, lấy một cái khăn tay ra từ trong ngực mình, lau ngón tay vừa mới bóp chết con sâu kia, thần sắc thong dong hành động vô cùng ưu nhã, đến móng tay cũng không bỏ qua,  sau  khi lau  sạch, trên tay không còn cảm giác dinh dính khó chịu kia nữa thì hắn ném khăn tay vào bụi hoa bên cạnh, biết rõ sẽ có người đi  qua nơi này thu thập, nghiêng đầu  nhìn má Bách Hợp nở nụ cười vô cùng ôn nhu:

“Tin tức trong cung này cũng không phải ngươi nghĩ muốn truyền là có thể truyền, ngươi muốn truyền cũng không truyền đi được.” Giọng của hắn tràn đầy khinh thường, kiểu như vẫn còn rất vui vẻ, trong mắt hắn hiện lên khuôn mặt có chút ngoài ý muốn của Bách Hợp, giống như là không nghĩ đến  hắn sẽ nói ra những lời như thế, vui vẻ trên khuôn mặt Yến Tô càng đậm thêm.

Bách Hợp có nghe được  hay không nghe được những lời vừa rồi hay không hắn không quan tâm, hoàng cung Đại Chu này còn mang họ Lương không phải họ Yến, chỉ là bởi vì Yến gia bọn họ không có tư tưởng kia mà thôi, chuyện mà hắn khôngg muốn truyền đến tai Hoàng đế, thì đến chết hoàng đế cũng sẽ không biết. Điều mà hắn muốn Hoàng đế  biết thì không cần ai truyền,  điều này chính Lương Kỳ cũng hiểu rõ nên Lương Kỳ cũng không dám tin hết những điều mình nghe thấy.

Chỉ là Bách Hợp rất thẳng thắn, cũng không có tự cho mình là thông minh, người như vậy kỳ thật khác xa so với những người tự cho mình thông minh nhưng thật ra thì rất ngu ngốc, làm cho người ta dễ chịu hơn nhiều, Yến Tô đưa tay đè lại trên vỏ kiếm, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời bây giờ âm u, sấm chớp đánh ầm ầm, mưa vẫn không ngừng rơi càng lúc càng dồn dập,  có vài giọt rơi xuống trên má hắn, hắn cũng không lấy tay gạt đi, xoay người đi vào trong lương đình: “Nếu ngươi muốn giữ được mạng, thì cố mà suy nghĩ biện pháp khác đi.”

Yến gia quyền khuynh thiên hạ, bây giờ người trong hoàng thất Đại Chu khi gặp người của Yến gia đều phải cúi người gật đầu. Đại môn của Yến gia cao hơn bất kì quan viên trong triều đình Đại chu. Còn Phó Bách Hợp chỉ là một con cờ mà Phó gia đưa vào cung mà thôi, bản thân  hôm nay đều khó bảo toàn, thì còn có thể lấy ra được  cái gì? Lông mày Bách Hợp nhíu chặt lại, giơ tay lấy cánh hoa và lá cây trên đầu mình  xuống. Mưa càng lúc càng lớn, mới có một lúc mà đã làm y phục của cô ướt hết dính lên trên người, sắc mặt thâm lại. Yến Tô bình tĩnh đi ngang qua Bách Hợp hướng ra ngoài, không nhanh không chậm chỉ mới một lát mà thân ảnh hắn đã biến mất  sau bụi hoa, rốt cuộc không còn nhìn thấy nữa.

Bây giờ hắn đã đi rồi, không có giết cô tại chỗ, nhưng khi nghĩ đến câu nói ‘muốn sống thì phải nghĩ biện pháp ‘kia khóe miệng Bách Hợp không nhịn được khẽ mím chặt lại. Mưa càng lúc càng lớn, thế nhưng chỗ này không thể ở lâu, đợi Yến  Tô đi một lúc thì Bách Hợp mới  lấy cành lá từ trên đầu xuống bước theo ra ngoài, lúc trở lại trong điện thì bầu trời đã hoàn toàn âm u, trong không trung vang lên tiếng sấm ầm ầm, mưa rơi xuống giống như hạt châu bị dứt dây rơi xuống, không khí trong tẩm cung của cô nặng nề, lò đốt đàn hương đã sớm tàn, chỉ còn lại một phòng mùi thơm, ba nha hoàn kia không thấy bóng dáng, muốn dùng nước nóng để tắm rửa cũng  không có biện pháp rồi, nếu như để bị nhiễm phong hàn, thì sẽ không có ai thay cô lấy thuốc, hàng năm trong cung người chết vô số, cho dù nguyên chủ xuất thân cao, thế nhưng thân là nữ nhi đã bị Phó Gia bỏ rơi, thì kết cục của cô cũng không thể tốt hơn so với những người khác, khó trách đến cuối cùng côấy lại oán hận như vậy.

Một  lần nữa tìm y  phục  để thay ra, Bách  Hợp  rất sợ mình bị ốm nên cầm lấy một cái khăn lâu khô tóc, thừa dịp trong cung không có ai, cô muốn luyện một chút luyện thể thuật, không nghĩ tới mới luyện được vài động tác thì bên ngoài đã truyền đến tiếng cười hì hì, cô nâng người lên thì đã thấy hai cung nữ lúc trưa tiến vào, lúc thấy Bách Hợp trong nội điện, hai người liền ngẩn người, ánh mắt của người cung nữ cao lớn rơi vào trên mái tóc rối tung ở phía sau, và chồng quần áo ướt vắt trên bàn, sắc mặt liền khó coi lên nói:

“Phó quý nhân, sao người lại đi ra ngoài?”

Ngữ khí của nàng ta có chút bất mãn, lông mày nhướng lên: “Buổi chiều có mưa to, không có việc gì sao Phó quý nhân lại chạy ra ngoài làm gì?”chân  của hai nha đầu còn đang ướt, thế mà nàng ta  còn dám quát lại việc Bách Hợp đi ra ngoài, Quý nhân trong cung không được sủng so ra vẫn kém hơn nô tài, Bách  Hợp nghe nói như vậy, mắt liền híp lại dứng dậy.

“Ta muốn ra ngoài hay  không còn cần phải xin  phép các ngươi sao?”

Cô cung nữ to cao kia sau khi nghe những lời này của Bách Hợp thì hừ một tiếng: “Ta cũng chỉ lo cho Phó quý nhân mà thôi, hôm nay bên ngoài mưa to như vậy, nếu như ngài bị nhiễm phong hàn, Phó quý nhân người cầm cái gì đi mời y nữ, huống chi ta nghe nói hôm nay Yến thế tử vào cung, nếu như gặp phải Yến thế tử, cho dù là Hoàng thượng cũng không thể cứu người được.”

“Bên  ngoài đụng hay không đụng phải người, đó là chuyện của ta, đi ra ngoài!” sắc mặt của cô trầm xuống, người cung nữ nhỏ gầy có chút không phục, đang muốn lên tiếng, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Bách Hợp, không  được lui ra sau hai bước, lúc phản ứng lại thấy mình bị khí thế của Bách Hợp dọa đến, côta nhịn không được ngạnh cổ ra nói:

“Đi thì đi, ngươi bây  giờ đã không được sủng rồi, còn ra vẻ,” Hai cung nữ này sớm đã có tâm tư chuyển cung rồi, lúc này liền lấy cớ này để rời đi,  mặc dù Phó Bách Hợp  có xuất thân từ Phó gia, thế nhưng mà đã tiến cung nhiều năm  như vậy rồi, cũng chưa từng liên hệ với người của Phó  gia, Hoàng thượng lại không sủng ái  nàng ấy, bây giờ có xảy ra chuyện  gì thì  chỉ sợ trong cung cũng không có  người  quản,  nếu  bây gờ hai người còn không thừa dịp này để rời khỏi đây, thì đợi đến khi nàng ta gặp phải chuyện gì, nói không chừng hai người còn bị chôn cùng côta cũng nên, người chọn chỗ cao mà đi, còn có ai muốn đi  theo nàng ta một nữ nhân đã lớn tuổi lại không thể xoay người được nữa đây?

Hai cung nữ kéo tay nhau đi ra ngoài, một lát sau trong cung điện an  tĩnh lại. Đợi cho hai người vừa đi, ngay lập tức Bách Hợp làm mấy động tác giãn gân cốt, lại  một lần nữa luyện tinh thần luyện thể thuật, cảm giác được linh  lực  dần dần lại  đây  bao quanh thân thể, cả người đang lạnh lẽo cũng từ từ ấm lên, làm xong một bộ luyện thể thuật, mưa bên  ngoài đã bắt đầu  dừng lại nhưng sắc trời vẫn một tối đen, người cô ra đầy mồ hôi, lúc ban ngày dầm mưa ướt một hồi, trên  người bây giờ không thoải mái, bụng cũng hơi đói, nhưng bởi vì hai người cung nữ kia đã đi mất, nên đến chạng vạng tối vẫn chưa có người nấu cơm cho cô.

Trước tiên cô ở trong điện tìm một cái thùng nước chuẩn bị trước tắm qua rồi đi tới ngự thiện phòng xem  xem vì sao đến giờ vẫn chưa có cơm, may mắn cho Bách Hợp là ở thời kì tiên đế chỗ ở của phi tần xem như đầy đủ,  trong cung có giếng nước riêng, tuy nói thiên điện của cô không có nhà bếp nhỏ, không thể nhóm lửa nấu nước nóng. Nhưng vừa vặn khí trời bây giờ không có lạnh.bây giờ côtắm nước lạnh cũng không có việc gì, chỉ là ở trong cung người không được sủng ái liền bị người ta giẫm dưới chân. Cũng khó trách lúc đó nguyên chủ xuất thân từ thiên kim tiểu thư lại rơi vào tình trạng cơm ăn không no làm cho nàng ấy không cam lòng như thế.

Thân thể này có chút yếu ớt, một lần chỉ có thể xách hơn non nửa thùng mà thôi. Bên ngoài hành lang có chút lạnh lẽo, hoa lá trong hoa viên bị cơn mưa lúc chiều làm cho rơi đầy trên mặt đất, lại không có người đến quét,bày ra một loại cảm giác thê lương, một  đường đi trở về mí mắt  Bách Hợp nháy liên tục, có một loại dự cảm không tốt, lúc trở lại cung điện, nến trong cung điện đã được thắp lên, cô còn chưa bước vào cửa thì đã bỏ thùng nước trên tay xuống đất.

Bách Hợp nhớ rõ lúc mình ra cửa múc nước tắm rửa không có thắp nến lên, cô là người không được sủng ái, phần tiền hàng tháng bị cắt xén gần như không còn, trong cung điện cô muốn dùng cái gì đều phải tự mình  bỏ tiền ra mua. Lúc vừa rồi khi cô ra cửa không hề thắp nến lên, hai cung nữ sau khi bỏ đi không có khả năng sẽ quay về, trong cung của cô cũng không có vật gì có giá trị, những thứ có giá trị thì sau khi nguyênn chủ tiến cung hai năm đã không còn, nên không có khả năng là có trộm, cô nhẹ nhàng đi lại gần tấm bình phong, muốn xem ai ở bên trong, mới vừa thò  đầu vào thì thấy một người mặc một thân áo bào màu tím vạt áo màu vàng đang ngồi trên giường của cô xem sách, lúc Bách Hợp thò đầu vào dò xét, người nọ đầu cùng không ngẩng lên nói:

“ Đã trở về rồi, sao lại không tiến vào?”

Người trong cung dám mặc áo màu vàng, ngoại trừ Hoàng đế ra, thì cũng chỉ có Yến gia mới dám ăn mặc như vậy, vương triều Đại Chu mới thành lập  mấy năm, mà lễ nghi đã suy sụp đến mức này rồi, lúc nghe được giọng nói quen  thuộc này thì trong lòng Bách Hợp trầm xuống. Lúc nhìn thấy Yến Tô đang nghiêng người nằm trên nhuyễn tháp, lúc nói chuyện hắn đặt quyển sách tại trên ngực, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên  bìa sách, một bộ dạng thong dong tự tại giống như đây là nhà của hắn, đang nằm chính là giường của hắn vậy.

Buổi chiều lúc Yến Tô không có giết cô, bây  giờ lại không có lí do chạy đến cung điện của cô, Bách Hợp không biết Yến Tô đang nghĩ gì, cô cũng không biết cô có thể giúp được gì cho Yến Tô, người này nhìn như  ôn hòa văn nhã nhưng bên trong lại là một người âm trầm, mình chỉ là một Quý nhân không được sủng ái, đột nhiên Yến Tô xuất hiện trong cung điện của cô thật làm cho người ta hoang mang

“Phó thất cô nương.’ Bách Hợp đang đứng bất động, người trong nội điện đã híp mắt đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, bên trong lộ ra vài phần hàn ý, xem ra sau buổi trưa hắn đã điều tra qua thân thận của cô rồi, xem ra không thể trốn được,  lần nhiệm vụ này vốn đã rất phức tạp rồi bây giờ lại phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn này nữa, cô túm gấu váy tiến lên, Yến Tô không có mở mắt ra nhưng có thể thấy được khóe miệng của vị Thế tử gia này đang giương lên nụ cười vui vẻ, Bách Hợp đi đến bên cạch cây nến, người cô che gần hết ánh sáng, ngọn nến lay động lên xuống trong phòngtối đi hơn rất nhiều, Yến Tô mở hé mắt, thấy Bách Hợp đang cầm kéo cắt lõi của ngọn nến đi một nửa, giống như là cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô quay đầu lại nở nụ cười nói:

“Nến của ta không còn nhiều lắm, nên phải tiết kiệm một chút.”Trong điện không còn ai khác, vừa rồi lúc cô nhìn thấy Yến Tô thì có chút  giật mình nhưng rất nhanh liền trấn định lại, lúc bị gọi ra thân phận của mình, chuyện đầu tiên mà cô làm lại là muốn tiết kiệm nến, Yến  Tô nhìn một bên má của cô thì không biết thế nào lại nhớ tới khuôn mặt chật vật của cô rồi nhếch miệng cười.

“Nếu ngươi cần đèn cầy, ta sẽ sai người mang đến đây cho ngươi một ít.”Hắn đi đến, giơ tay giữ lấy khuôn mặt Bách Hợp nhìn chằm chằm, khóe miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, hình như tâm tình hắn rất tốt, Bách Hợp không có nghiêng đầu đi, từ ngữ khí của hắn thì có thể cảm giác được  hắn không có ý muốn giết người diệt khẩu nên trong lòng Bách Hợp mới thả lỏng, chắc không phải do mình mang họ Phó nên hắn mới có hứng thú,  nghe nói hắn hào phóng muốn cho mình đèn cầy thì Bách Hợp liền quỳ  xuống, cố gắng khiến giọng nói lộ ra sự mừng rỡ, Yến Tô không nhìn thấy nét mặt của cô, thần sắc của cô lãnh đạm mà bình tĩnh, tay cầm kéo không hề run nói:

“Ta không cần đèn cầy, thứ ta muốn là sự sủng ái của hoàng thượng, Yến thế tử có biện pháp nào đưa một chút ít lại đây được không?”

Yến Tô biết rõ cô là ai, cô cũng biết rõ thân phận của Yến Tô, Bách Hợp nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn Yên Tô, thấy hắn vẫn đang mỉm cười, ngón tay hắn đang trên quyển sách bây giờ lại chuyển xuống eo, đứng yên không nói chuyện, hai mắt nhìn chằm chằm Bách Hợp, thần sắc lãnh đạm, nơi hắn để ngón tay kia chính là vị trí treo trường kiếm lúc chiều của hắn. Mặc dù bây giờ không biết hắn để trường kiếm ở đâu. Nhưng lại làm lông tơ trên người Bách Hợp dựng hết lên, cô có thể cảm giác được bây giờ Yến Tô đang không vui, thậm chí vì một câu nói của cô mà sinh ra sát ý, cho dù lúc này hắn không nói gì nhưng Bách Hợp có thể cảm giác được, nếu cô còn nói tiếp, không chừng chỉ sau một khắc Yến Tô sẽ chặt đầu cô xuống mất.

Đã thử thì phải thử đến cùng, cô cười mỉm không lên tiếng, Yến Tô cũng không nói chuyện, cầm sách  đứng dậy, người này cũng thật là cổ quái, trong cung có rất nhiều địa phương để cho hắn nghỉ ngơi, giờ lại chạy đến trong cung của một quý nhân không được Lương  kỳ sủng ái mà ở, Bách Hợp vừa mới ra ngoài một chuyến, bây giờ gấu áo ẩm ướt, thấy Yến Tô yên lặng không lên tiếng, trong cung này của cô cũng không có người khác, nên cô lấy một kiện y phục trốn vào trong tấm bình phong rồi đóng cửa lại lấy y phục thay ra, lúc một lần nữa tiến vào trong phòng thì người vốn nằm trên giường kia đã không còn bóng dáng, mưa bên ngoài đã  sớm ngừng, cửa mở rộng gió thổi vào làm cho ngọn nến đung dưa sáng ngời.

Đêm này cô ngủ rất  không yên, từ việc muốn câu dẫn Lương Kỳ để đạt được sự  sủng ái của Hoàng đế còn chưa tìm được cách cho đến việc không biết sao lại chọc phải Yến Tô, đối  với Bách Hợp mà nói việc  này vô cùng nguy hiểm,  nguy hiểm ở chỗ nếu như Lương Kỳ biết những chuyện cô đã nói cùng Yến Tô,  hắn không dám làm gì Yến Tô nhưng rất có khả năng hắn sẽ lấy cô ra khai đao, một nữ nhi đã bị Phó gia bỏ rơi, Lương Kỳ không thu thập được Yến gia   nhưng để đối phó với cô lại dễ như trở bàn tay, có điều vẫn có khả năng  là từ  nay về sau hắn sẽ nhớ đến tên nàng, đối với nhiệm vụ lần này vẫn có lợi, nếu như không nắm chắc chỉ cần một sơ sẩy nhỏ thôi, cũng có thể khiến cô mất mạng, mọi chuyện theo đó đều thất bại.

Vì buổi tối đi ngủ muộn  nên buổi sáng cô liền dậy muộn, còn tưởng rằng sau khi hai cung nữ kia bỏ đi thì sẽ không còn ai đến nữa, không ngờ lúc Bách Hợp tỉnh dậy thì trợn tròn mắt, một cung nữ tên là Nhược  Lan đã bưng nước nóng đứng cung kính chờ ở bên người cô rồi, Bây giờ rõ ràng Phó Bách Hợp rõ ràng đã thất sủng, trong cung này mỗi người đều nghĩ cách muốn sớm rời đi, bây giờ lại có người chủ động ở lại đây, Bách Hợp cũng không có ngốc, có thể đoán được phía sau Nhược Lan có người sai khiến, nhưng với tình trạng bây giờ của Bách Hợp, cô cũng không có gì  để sợ, bởi vậy liền để nha đầu này hầu hạ cô rời giường.

Bình thường Nhược Lan rất ít nói chuyện, nhưng luôn làm tốt  bổn phận  của  mình, bưng trà rót nước cung kính hơn hai cung nữ kia nhiều lắm, kể từ sau ngày gặp Yến Tô thì liên tiếp vài ngày Bách Hợp không có ra khỏi cửa, nhưng cái người kia sau hôm đến cung của cô thì thỉnh thoảng cũng sẽ lại đây ngồi một lát, Nhược Lan luôn làm như không thấy, thậm chí  lúc Yến Tô đến nàng ta còn chủ động tránh ra ngoài cửa cung điện, có lúc Yến Tô đến mượn sách xem, xem một hồi lại tự động rời đi, thỉnh thoảng  sẽ cùng Bách Hợp nói vài câu, có lúc đến nhưng cả buổi không nói gì liền rời đi, lúc mới đầu Bách Hợp còn có chút căng thẳng nhưng sau  này riết thành  quen, Yến Tô không có ý định muốn giết cô,  ngày đó hắn thật sự không để ý đến việc  Bách Hợp nghe được đối thoại của hắn với vị công công kia, Hắn xác thực không có để Lương Kỳ trong lòng, tình trạng cổ quái như vậy cứ thế trôi qua nhoáng một cái đã đến tháng tám, khí trời dần mát mẻ hơn.

Sáng sớm Nhược Lan đã bắt đầu tìm y phục trong tủ, y phục của Phó Bách Hợp không nhiều lắm, hai cung nữ trước  kia luôn bỏ  loạn vào trong tủ, sau khi Nhược Lan đến  thì nàng ấy thay Bách Hợp sắp xếp lại, xiêm  y bốn mùa đều để riêng, nàng ta tìm được một bộ y phục trang trọng, Bách  Hợp  mới quay đầu nhìn nàng ta một cái, nàng ta như hiểu ý Bách Hợp  muốn hỏi gì thì nở nụ cười giải thích:

“Hôm nay là tết trung thu Mười lăm tháng tám, hoàng thượng thiết yến, khoản đãi các trọng thần  trong triều cùng nữ quyến,  tất cả các cung chủ đều phải tới dự nên ngài phải ăn mặc tỉ mỉ hơn”

Lương Kỳ đăng cơ hơn nửa năm, bây giờ đang một lòng lên kế hoạch xem phải làm thế nào để  đoạt hoàng quyền từ tay Yến gia, không nghĩ đến  còn có tâm  tư mở tiệc  chiêu đãi nữa, Bách Hợp nhíu mày lại có chút  không tin,  trong ký ức của nguyên chủ Lương Kỳ là người có hoài bão lớn, một lòng muốn loại trừ Yến gia, ngày thường vẫn luôn rất cố gắng. Tuổi còn trẻ mà cưỡi ngựa bắn cung một khắc cũng không có bỏ qua, mặc dù hắn mê luyến Phó Bách Niên, nhưng cũng không phải là một quân vương ngu  ngốc chỉ mê luyến sắc đẹp, ở lúc này mở tiệc chiêu đãi, lại còn mời  quần thần, chưa nói hắn có tâm  tư này hay  không, nhưng với địa vị của Hoàng thất Đại Chu hiện nay, có khả năng hoàng đế  mở thiết yến  nhưng chưa chắc là triều thần sẽ đến.

“ Đến mười lăm tháng tám này đúng vào sinh nhật 20 của Thế tử gia, nên Quốc Công gia muốn nhân cơ hội này thay thế tử gia ra mắt, nên tiệc tối này Hoàng thượng nhất định sẽ làm.” Nhược Lan  mấp máy khóe miệng, lộ ra một chút tin tức, Yến  Thế tử đến nhược quán thế nhưng vẫn chưa có thê tử, Yến gia quyền thế như vậy, Yến thế tử có lấy công chúa cũng là chuyện đương nhiên, nếu thật sự là như vậy thì cho dù Lương Kỳ không muốn nhưng  Yến Quốc  Công đã muốn như vậy, vậy thì chuyện cũng không phải do hắn rồi, một hoàng đế mà phải chịu uất ức như vậy, Bách Hợp nhớ tới oan khuất của nguyên chủ, lại không nhịn được mà muốn cười.

“Quý nhân người thấy mấy bộ y phục này như thế nào?” Nhược Lan chọn đến đây liền ngừng lại, cầm mấy bộ quần áo tới trước mặt Bách Hợp, Bách Hợp tùy ý chỉ một kiện,nàng ta gật đầu cầm xuống đi giặt rồi xông huân hương.

Sinh nhật của Yến Tô lần này, Yến Quốc Công muốn thay nhi tử tuyển phi. Tất cả  khuê nữ của gia đình quyền quý đều sẽ đến, Phó gia Tam phu nhân cũng ở kinh thành, Phó Bách Hợp còn có muội muội chưa lập gia đình, nên hai mẹ con nhất định cũng sẽ đến  dự,  hiện nay Bách Hợp không đánh chủ ý lên Lương Kỳ thì cũng phải đến,nói không chừng lại có thể  gặp được Phó  Tam phu nhân, như vậy thì cô không cần phải thông qua Phó Bách Liên  nữa, thừa dịp lúc Nhược Lan đi ra ngoài, Bách Hợp liền luyện một  lần tinh thần luyện thể thuật, gần đến thời gian liền đứng  dậy, vừa lúc Nhược Lan mang y phục đã được xông huân hương tới, sắc trời bên ngoài đã không còn sớm.

Hôm nay rất nhiều người tiến cung, xa xa đã có thể nghe được tiếng đàn sái vang lên, hòa với tiếng cười đùa của các nữ nhân, lúc Bách Hợp đến trong đại điện Lệ  Thủy Uyển đã có không ít người ngồi rồi, tiệc tối còn chưa bắt đầu, các quý nữ Đại Chu quen biết nhau ngồi thành từng tốp, hoặc là ngồi bên cạnh lồng  đèn hoa trì, hoặc ngồi ở trong lương đình, Bách Hợp nhìn thoáng qua bốn phía, rất nhanh đã tìm được chỗ ngồi của người Phó gia.

Bây giờ trong vương triều Đại Chu ngoại trừ Yến gia ngồi ở vị trí đầu tiên của hai bên ra  thì chỉ còn hai nhà Phó, Lưu gia rồi, nữ nhân của hai nhà này ngồi vây lại ở giữa, ngồi ở vị trí trung tâm là Lưu hoàng hậu, bên cạnh là Phó Bách Liên mặc một thân cung trang màu lam nhạt, má lúm đồng tiền như hoa, nữ quyến Lưu gia  cùng Phó gia cũng cười theo, không biết là đang nói đến chuyện gì, một đám nữ nhân cầm quạt che miệng cười khanh khách.

Sau khi thấy được người, Bách Hợp đi thẳng tới chỗ đó, lúc cô đi đến gần thì có cung nữ ngăn lại, nếu hôm nay không thể nói chuyện được với Phó gia Tam  phu nhân, thì chuyến đi này xem  như vô nghĩa rồi, Bách Hợp  không đợi nội thị  lên tiếng đã hô to:

“Hoàng hậu nương nương.”

Tiếng cười vui vẻ bên  kia thoáng cái dừng lại, Lưu Hoàng hậu quay đầu lại nhìn, lúc thấy là Bách Hợp thì lông mày nhăn lại, có người ở bên tai nàng ta nói gì đó, nàng ta vẫy vẫy tay, ra hiệu để cho Bách Hợp  đi qua, nội thị ngăn cản lộ ra vẻ khinh thường, lúc này mới tránh ra nhường đường cho Bách Hợp đi qua, liếc mắt liền có thể thấy được Tiêu Dao Hậu phu nhân đang Phó Bách Niên đang an tĩnh ngồi ở một bên, hôm nay nàng ta mặc y phục  của cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, bộ dạng phục tùng liễm mục ngồi bên cạnh Lưu phu nhân, không nói chuyện khôn ồn ào, ngay cả cười cũng là nụ cười chuẩn mực uyển chuyển, để người ta vừa  liếc mắt liền có thiện cảm với nàng ta, cho dù nàng ta chỉ ngồi yên lặng nhưng mặt mày tinh xảo xinh đẹp của nàng ta vẫn nổi bật nhất trong đám nữ nhân ở đây, lúc nghe được Bách  Hợp lại đây thì cô ta nâng mí mắt lên liếc qua, sóng mắt kia lưu chuyển dừng nói là nam nhân, mà ngay cả nữ nhân như cô thấy cũng động tâm, khó trách lúc đó Lương Kỳ vừa nhìn thấy cô ta thì cả đời không thể quên được, cho dù cô ta đã gả cho người khác nhưng vẫn nhớ mãi không quên.

Một tuyệt sắc giai nhân mặc triều phục cũng không thể dấu đi hào quang của cô ta, lúc cô ta thấy Bách Hợp thì trong mắt toát ra vài phần chế nhạo cùng áy náy, chỉ là trong chớp mắt mà thôi, cô ta lại hạ mí mắt xuống an tĩnh như trước.

Mới chỉ qua vài năm mà thôi, Phó Bách Hợp là một quý nữ do Phó thị sinh ra lưu lạc trở thành một Quý nhân không người biết đến, bên cạnh Phó Tam phu nhân là muội muội ruột của Phó Bách Hợp đang trừng lớn mắt nhìn chằm chằm cô, một khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp, nàng ấy mặc xiêm  y tinh  xảo, trang sức đeo không nhiều, thế nhưng mỗi thứ đều có giá trị liên thành, trái ngược với Bách Hợp một thân xiêm  y đã cũ, dù Nhược  Lan  đã thay cô xông huân hương, nhưng vẫn không thể so sánh được với ai, đầu tóc cô chải chỉnh  tề, không đeo trang sức gì, môi chỉ dùng một chút son, nhìn qua có chút bình thường, mọi người xung quanh nhìn cô đều có chút chế nhạo.

Mọi người cầm quạt  che  miệng, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn cô chằm chằm, Bách Hợp bình tĩnh đi đến thỉnh an Hoàng hậu cùng với Phó Bách Liên,  lại cùng người Lưu gia cùng Phó gia chào hỏi, do Phân vị của cô thấp, bây giờ ánh mắt của mọi người lại đều đặt trên người cô, Hoàng hậu nhịn không được chán ghét nhìn cô một cái, cười lạnh nói: “Xem ngươi cũng là cô nương Phó gia, tiến cung cũng đã vài  năm,  thế nào lại không hiểu quy củ như vậy,  sao lại dám lớn tiếng như vậy ở đây.”

Đoàn người này vừa mới cười cười nói nói, một ít quý phu nhân vẫn muốn lại đây nhưng lại không dám, nhưng hết lần này tới lần khác Bách Hợp lại lớn tiếng hô lên, nếu đã biết thân phận của cô thì Lưu hoàng hậu không thể không gọi cô lại đây, trong lòng còn đang tức giận nên lúc này liền mượn cơ hội này để chỉ trích.

Nghe được lời này Phó Bách Liên ngồi ở bên cạnh Lưu hoàng hậu tay cầm quạt lên che miệng, một tay làm bộ ôm lấy thái dương, nở nụ cười:

“Nương nương không biết, tỷ tỷ này của muội chỉ sợ là rất nhớ nhà đi. Hai tháng trước từng muốn đến tìm ta, nhưng hạ nhân lại không biết thân phận của tỷ ấy, chỉ nghĩ tỷ ấy là những cung nhân hạ tiện muốn trèo cao kia, nên đã đuổi tỷ tỷ ra ngoài. Hôm nay xem ra chỉ sợ là hiểu nhầm rồi, sớm biết là tỷ tỷ thì ta đã mời tỷ vào trong điện rồi.” Phó Bách Liên nói nhẹ  nhàng, nhưng trong giọng nói còn kèm theo chân chọc, mọi người xung quanh nghe được lời này của nàng ta, liền nhịn không được đều cười lên.

Ngoài miệng Phó  Bách Liên nói Bách Hợp nhớ nhà, nhưng ai lại không nghe ra bên trong Phó Bách Liên đang chế nhạo cô muốn muốn mượn nàng ta để tiếp cận Hoàng Thượng? Mọi người thấy Bách Hợp đã gần hai mươi tuổi, lại không được hoàng đế sủng ái, đã bị bỏ rơi rồi mà vẫn còn muốn trèo cao. Nghe được lời này của Phó Bách Liên thì mọi người đều  cười nhạo,  trên mặt người Phó gia  đều nở nụ cười nhưng trong mắt lại lạnh như băng, Phó lão phu nhân cười cười với Lưu hoàng hậu nhưng ánh mắt lại giống như dao găm nhìn chằm Bách Hợp, hiển nhiên trong lòng cực kỳ chán ghét cô làm  xấu mặt tôn nữ của mình, hi vọng Bách Hợp có thể ý thức một chút mà rời đi.

“Bây giờ Hiền phi nương nương  biết rõ cũng không muộn, đã đều là tỷ muội trước không có cơ hội, vậy từ nay về sau sẽ thường xuyên gặp mặt.”tất cả mọi người đều cười, Bách Hợp lại không đổi sắc mặt, ngược lại khí định thần nhàn, thuận theo lời nói của Phó Bách Liên mà nói một câu, vẻ mặt của Phó Bách Liên thoáng cái liền khó coi lên, mọi người đều không nghĩ đến da mặt của Bách Hợp  lại dày  đến như vậy, cô lại đơn giản chỉ như không có nghe ra ẩn ý của nó, ngược lại còn thuận theo Phó Bách  Liên mà nối theo.

Sắc mặt của Phó Tam phu nhân biến thành màu gan heo rồi, vui vẻ trên mặt bà ấy có chút miễn cưỡng, lạnh lùng  nhìn chằm chằm nữ nhi, hiển nhiên là việc Phó Bách Hợp không thể đem vinh quang về cho bà ấy, thì trong lòng bà ta chỉ sợ đã sớm xem nữ nhi này không tồn tại rồi, nói không chừng bà ta đã sớm coi Phó Bách Hợp như người đã chết rồi, bây giờ Bách Hợp lại làm cho bà ta xấu mặt như vậy, để cho mọi người đều biết bà ta sinh ra một nữ nhân có da mặt dày như thế, ánh  mắt chán ghét của Phó lão phu nhân  làm cho Phó Tam phu nhân như ngồi trên đống than, bà ta liên tiếp cho Bách Hợp vài ánh mắt, Bách Hợp  đều làm bộ như không thấy.

“Về sau có cơ hội rồi hãy nói.”Sau khi Phó Bách Liên nhìn chằm chằm  Bách  Hợp mãi, thấy cô cũng không tránh né ánh mắt của nàng ta, trong lòng liền thầm mắng không biết thẹn, qua loa nói một câu không muốn nhiều lời với Bách Hợp nữa, ngược lại bắt đầu nói sang chuyện khác.

Bây giờ trong cung Phó Bách Liên đang được sủng ái, thấy nàng ta muốn chuyển đề tài, mọi người tự nhiên là huà theo, Lưu hoàng hậu thấy Phó Bách Liên muốn gây khó dễ cho Bách Hợp, nên rất thích ý mà xem  hai tỷ muội đánh nhau, tóm lại Bách Hợp cũng không phải người Lưu gia, nàng không cần phải quản, nên cũng làm như không thấy, cùng  cười đùa nói chuyện với mọi người, cũng không sai người nâng ghế đến cho cô ngồi, cứ để cô đứng đấy.

Mọi người nói đùa một lát, nói chuyện  không biết thế nào lại chuyển đề tài đến trên người Phó Bách Niên, cô ta gả cho Lưu thế tử vài năm, năm đầu tiên đã sinh cho Lưu thế tử một nhi tử, năm trước lại sinh song phượng thai, mặc dù hai nhà Phó Lưu gần đây không hợp,  nhưng  bây giờ hai nhà đang liên  kết với nhau để đối phó với Yến gia,  tướng mạo bản thân cô ta xinh đẹp, lại là người xuyên không nên rất có kinh nghiệm nắm chặt trái tim của Lưu thế tử, hơn nữa với tướng mạo trời sinh cùng với sau khi thành hôn  sinh được một gái hai hai trai, nên địa vị của cô ta ở Lưu gia rất vững chắc, bởi vậy người Lưu gia rất coi trọng cô ta, Lưu hoàng hậu lo lắng hỏi:

“Trước đó vài ngày ta nghe nói Loan ca nhi bị rơi xuống nước, hôm nay đã tốt hơn chút nào chưa?”

Loan ca nhi là con trai trưởng của Thê tử đã mất của Lưu thế tử lưu lại, nay đã hơn bảy tuổi, Lưu hoàng hậu cũng rất quan tâm tới cháu trai này  liên tiếp hỏi vài câu, Phó Bách Niên đều nhất nhất trả lời, một mặt cô ta không yên lòng trả lời, một bên ánh mắt cô ta lại rơi xuống trên người Bách Hợp, ánh mắt kia hiện lên chút nghi hoặc.

Cô ta còn nhớ kĩ dời trước lúc cô ta nhập cung từng được  Hoàng đế sủng ái qua, Hoàng đế vì mê luyến nhan sắc của mình nên ngày ngày nghỉ ở trong cung của cô takhông chịu rời đi. Bởi vậy dẫn đến không ít nữ nhân ghen ghét, hạ dược cô ta  khiến cô taở trong cung đã vài năm vẫn không thể mang thai sinh nhi tử được.

Đối với Phó Bách Niên  mà nói, cô ta cũng không phải người của thời đại này, cô ta không thích thời đại này. Người Phó gia đối xử với cô tathật tình cũng không nhiều lắm, chỉ xem cô ta như công cụ để leo lên quyền quý, cô ta đối với Phó gia cũng không mặn mà, mặc dù hoàng đế sủng ái cô ta nhưng lại chỉ xem cô ta như một trò chơi, lúc cô ta bị những nữ nhân này hại làm mất đi dứa con, cô ta rất không cam lòng cùng oán hận. thời gian sau khi cô ta bị thất sủng còn thảm hại hơn Bách Hợp  bây giờ nhiều, Mà Phó Bách Hợp kia gả cho Lưu thế tử, sinh ra nhi nữ, năm đó trong cung cũng hội tụ, chính mình như một con chuột đứng trong một góc, không có hoàng đế sủng ái nên đám nữ nhân kia  càng ra tay độc ác hơn. Cô ta trúng độc, dung mạo không còn trẻ trung xinh đẹp. Phó Bách Hợp lại ngồi ở bên cạnh Lưu phu nhân, giống như mình bây giờ, chói lọi và ung dung.

Phó Bách Niên còn nhớ kĩ dung mạo của Phó bách  Hợp cũng không đẹp bằng cô ta. Thế nhưng mà ở thời đại này lập gia đình như là lần đầu thai thứ hai của nữ nhân, nữ nhân  một khhi gả nhầm người, thì xem như bị hủy cả đởi, cô tasống vài năm nhưng vẫn kém hơn Bách Hợp, lúc nhìn thấy Phó Bách Hợp rồi nhìn lại chính mình không còn nhận ra mình nữa, cho dù bây giờ đã trọng sinh lại, nhưng trong lòng Phó Bách Niên vẫn  cảm thấy không được thoải mái.

Vì cái gì đều là nữ nhi của Phó gia, Phó Bách Hợp lại có thể gả cho Lưu thế tử, chính mình lại  phải vì Phó gia mà phải vào cung, cùng một đám nữ nhân tranh đoạt sủng ái của môt nam nhân? Cô ta không thích người của Phó gia, cô ta không phải là Phó Bách Niên chân chính, cô khinh thường đi làm chuyện như vậy, lúc mình bị thất sủng, Phó gia không còn lợi dụng được cô nữa, kỳ thật lúc ấy Phó bách Niên có chút  hưng phấn đấy, nhưng đến khi nhìn thấy Phó Bách Niên  lại không nhịn được ghen ghét, Lưu thế tử chỉ có mấy người thông phòng cùng thiếp thất, cũng không đi lầu xanh, không có hồn nhan bên ngoài, so sánh thì đó là cọc nhân duyên tốt khó thấy được, Phó Bách Niên thật sự không cam lòng, nhưng may  mắn ông trời đã cho cô ta một cơ hội nữa, cô ta gả cho Lưu thế tử, mà tiến cung trở thành nữ nhân của Lương kỳ thì biến thành Phó Bách Hợp kiếp trước là Thế tử phi cao cao tại thượng.

Nghĩ đến moi chuyện thì khóe miệng Phó Bách Niên không nhịn được nhếch lên, hiện nay vận đổi sao dời, khi thấy người ngày trước là Thế tử phi cao cao tại  thượng  bây giờ lại bình thường đứng giữa một đám nữ nhân, mặc dù bây giờ Bách Hợp trấn định, nhưng ở Phó Bách Niên xem ra cô ấy ở ngoài trấn định bao nhiêu thì trong lòng sẽ không cam lòng bấy nhiêu, không hiểu vì sao cô ta cảm thấy có chút hưng phấn, giống như những chuyện không chịu nổi trước kia bây  giờ đều xảy ra trên người Bách Hợp, đột nhiên cô ta lên tiếng:

“Nương nương, cách tiệc tối còn một lúc nữa, lúc này cũng không có việc gì, không bằng chúng ta chơi ném tú cầu, giết thời gian nhé?”

Sau khi Phó Bách Niên tiến cung vẫn luôn yên lặng, nhưng mọi người không hề lờ cô ta đi, tư thái nhàn nhã thong  dong của cô ta vẫn làm cho mọi người hai nhà Phó gia cùng Lưu gia rất hài lòng, cô ta cũng không nói nhiều, vừa rồi Lưu hoàng hậu hỏi thì cô ta cũng trả lời vô cùng cẩn thận, không nghĩ tới bây giờ vậy mà sẽ chủ động lên tiếng, mọi người sửng sốt một chút, nể mặt cô ta bây giờ là Thế tử phi của Lưu gia, lại là nữ nhi được sủng ái của Phó gia, bây giờ Hoàng thượng đang cần dùng Phó gia, về công về tư Hoàng hậu  đều muốn cho cô ta mặt mũi, nghe được lời này, liền cười nói:

“Chỉ không biết so đấu ném tú cầu là gì?”

Lưu hoàng hậu đã mở lời, Phó Bách Niên nhìn thoáng qua mọi người, lúc ánh mắt đến Bách Hợp có dừng lại một chút, cô ta ra hiệu để cho người lấy ra  khăn lụa rồi thắt chặt thành một  đóa hoa, rồi ném ra bên ngoài, cái cầu hoa kia rơi xuống cách đó không xa, Phó Bách Niên duỗi ngón tay ra, mỉm cười nói:

“Xem xem ai có thể ném được xa hơn,  cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi, Quý nhân người có thể thay ta kiểm tra được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.