[Naruto][Sasusaku] Yêu Em Nhiều! Cô Vợ Bé Nhỏ Của Anh

Chương 5




Alaric suýt mắc nghẹn vì ngụm rượu trong miệng. Caelen có vẻ thở phào khi McDonald đã không nhắm vào mình, và gửi sang anh trai cái nhìn đầy cảm thông.

Ewan đưa ánh mắt cảnh báo sang Alaric và quay sự chú ý sang McDonald.

“Tại sao chúng ta nhất thiết phải dùng hôn ước để đóng dấu sự liên minh này? Chắc chắn có nhiều thứ quan trọng khác cần làm buộc chúng ta phải liên kết với nhau vì lợi ích chung.”

“Rionna là người thừa kế của ta. Người thừa kế duy nhất. Ta không có con trai kế nghiệp sau khi chết. Người đàn ông mà nó cưới sẽ phải sẵn lòng gánh vác trách nhiệm của một lãnh chúa cũng như đủ mạnh để bảo vệ lãnh thổ khỏi những mối đe dọa như Duncan Cameron. Nếu hai gia tộc của chúng ta liên minh với nhau không chỉ qua thỏa thuận mà còn qua hôn ước, sự trung thành của cậu với em trai mình sẽ không cho phép cậu phá vỡ thỏa thuận ấy.”

Ewan cứng rắn nhìn thẳng vào người đàn ông luống tuổi, giận dữ trước sự xúc phạm của ông ta. “Ý ông là lời của tôi không đáng tin cậy?”

“Không, ý ta là ta sẽ cảm thấy yên tâm hơn khi hợp tác nếu như có nhiều thứ để đảm bảo niềm tin hơn là sự bảo vệ lẫn nhau. Ta không muốn đất của ta rơi vào tay một kẻ như Duncan Cameron. Hắn là một gã con hoang tham lam, khát quyền lực; hắn đã phản bội chính mẹ mình để kế hoạch của hắn được thuận lợi. Có những lời đồn, Ewan, nhiều hơn bao giờ hết, rằng Duncan đang âm mưu chống lại đức vua. Và ta có nghe rằng hắn có thể sẽ câu kết, hỗ trợ Malcolm để thực hiện một cuộc nổi loạn khác hòng lật đổ ngai vàng.”

Ewan gõ tay xuống bàn và nhìn lại sang Alaric. Khuôn mặt anh hiện rõ nét cam chịu trong đau đớn.

“Tôi sẽ phải nói chuyện với em trai mình. Tôi sẽ không đưa ra quyết định nào liên quan đến Alaric mà chưa được biết ý kiến cậu ấy về việc này.”

McDonald gật đầu. “Tất nhiên rồi. Ta cũng nghĩ thế. Chúng ta đều là những gia tộc mạnh. Nếu liên minh với nhau chúng ta sẽ có quyền lực đáng nể. Cậu có nghĩ đến việc sẽ mời gia tộc McLauren tham gia vào liên minh này không?”

Gia tộc McLauren dù nhỏ nhưng có đội quân tinh nhuệ. Cùng với gia tộc McCabe và McDonald, họ sẽ tạo thành một liên minh hùng mạnh và sẽ càng được củng cố khi gia tộc McCabe cai quản Neamh Álainn.

“Có, họ sẽ tham gia,” Ewan trả lời. “Ông ta cai trị vùng đất ở cả hai vùng phía bắc và phía tây Neamh Álainn.”

“Nếu chúng ta thông báo về việc Duncan Cameron đang đánh hơi Neamh Álainn, ông ta sẽ lên tiếng sớm,” McDonald nói. “Một mình ông ta không thể đấu lại lực lượng như của Cameron, nhưng khi liên kết với chúng ta, sức mạnh hợp lực sẽ khiến Cameron không thể chống cự.”

“Duncan Cameron không thể chống lại tôi,” Ewan nhấn mạnh.

McDonald nhướn lông mày ngạc nhiên. “Như thế là tự cao quá rồi, Ewan. Cậu làm gì có quân số đông như hắn.”

Ewan mỉm cười. “Lính của tôi được huấn luyện tốt hơn. Họ khỏe hơn. Có kỷ luật hơn. Tôi không trông cậy vào sự hợp tác này để đánh bại Cameron. Tôi sẽ đánh bại hắn cho dù là có hay không sự hỗ trợ liên minh này. Tôi chỉ trông đợi vào liên minh để đặt nền móng cho tương lai.”

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của McDonald, Ewan tựa lưng vào ghế. “Ông có muốn kiểm chứng không, Gregor? Có lẽ ông sẽ muốn trực tiếp chứng kiến những chiến binh mà ông sẽ hợp tác.”

McDonald nheo mắt. “Kiểm chứng bằng cách nào?”

“Chiến binh giỏi nhất của ông đấu với chiến binh giỏi nhất của tôi.”

Nụ cười nở dần trên khuôn mặt vị lãnh chúa già. “Ta rất thích những cuộc thi đấu đỉnh cao. Ta chấp thuận. Chúng ta sẽ đánh cược gì đây?”

“Thực phẩm,” Ewan nói. “Một kho thịt và gia vị đủ dùng trong ba tháng.”

“Chúa ơi, cậu ra giá cao quá đấy. Ta e mình không có đủ số hiện vật để cược nhiều như thế đâu.”

“Nếu ông sợ thua, tất nhiên chúng ta có thể hủy cuộc đấu.”

Biết rõ điểm yếu của đối thủ là tối quan trọng trong thi đấu, với Gregor McDonald, điểm yếu của ông ta chính là một thách thức. Sẽ quá chủ quan nếu cho rằng ông ta sợ thua một vụ cá cược.

“Ta đồng ý,” McDonald tuyên bố. Ông hào hứng xoa xoa hai lòng bàn tay, đôi mắt ánh lên vẻ đắc thắng.

Ewan đứng dậy. “Còn gì thích hợp hơn là ngay lúc này.”

McDonald nhảy bật ra khỏi ghế và ra hiệu gọi người chỉ huy của mình. Rồi ông đưa ánh mắt đầy hoài nghi sang Ewan.

“Cậu và các em trai của mình không được phép tham gia. Chỉ có người của cậu được tham gia thôi. Lính đấu với lính.”

Ewan mỉm cười uể oải. “Nếu đó là điều ông muốn. Nhưng tôi cũng không có bất cứ người lính nào dưới tiêu chuẩn của mình cả, ai cũng dũng mãnh như tôi khi cầm gươm.”

“Ta sẽ rất thích thú với việc lùng sục nhà kho của cậu khi người của ta chứng tỏ khí phách của mình,” McDonald phấn khích.

Ewan giữ nguyên nụ cười trong lúc ra hiệu mời McDonald đi trước.

Khi McDonald đi gặp các chiến binh, Alaric lưỡng lự. “Ewan, anh sẽ cân nhắc kỹ về vấn đề hôn nhân này chứ?”

Ewan đưa mắt nhìn em trai. “Chú đang nói là ta không suy nghĩ kỹ đấy à?”

Alaric nhăn nhó. “Không. Ý em không phải như vậy. Nhưng chúa ơi, Ewan, em không có ý định chất lên vai gánh nặng của một cô dâu.”

“Đây là một cơ hội tốt cho chú, Alaric ạ. Chú sẽ làm chủ một gia tộc của chính mình. Chú sẽ có đất đai và những cậu con trai để trao tài sản thừa kế.”

“Không,” Alaric thì thầm. “Đây là gia đình của em. Không phải gia tộc McDonald.”

Ewan đặt một tay lên vai Alaric. “Chúng ta luôn là gia đình. Nhưng hãy suy nghĩ kỹ đi. Anh trai của chú sẽ là người láng giềng thân cận nhất. Chúng ta sẽ là đồng minh. Nếu ở đây, chú sẽ không bao giờ trở thành lãnh chúa. Người thừa kế của chú sẽ không bao giờ là chủ. Chú nên toàn tâm toàn ý tận dụng cơ hội này.”

Alaric thở dài. “Nhưng kết hôn ư?”

“Đó là một cô gái tốt,” Ewan giải thích.

“Cũng đủ xinh, em cho là vậy,” Alaric lẩm bẩm. “Em không thấy rõ mặt cô ta trong suốt bữa ăn, vì lúc nào cô ta cũng cúi gằm xuống.”

“Sẽ có nhiều thời gian để ngắm nghía cô ấy. Hơn nữa, khuôn mặt không phải là thứ em cần phải quan tâm nhiều. Mà là những phần còn lại.”

Alaric bật cười và đảo mắt nhìn quanh. “Tốt hơn là không nên để phu nhân của anh nghe thấy. Có thể đêm nay anh sẽ phải ngủ chung với đám lính đấy.”

“Cậu sẵn sàng chưa, Ewan?” Tiếng McDonald vang lên từ sân.

Ewan giơ cao tay. “Tôi đã sẵn sàng.”

“Họ đang làm gì thế?” Mairin hỏi khi nàng nghe thấy tiếng hô lớn từ sân.

Crispen túm lấy tay nàng và kéo về phía ngọn đồi. “Chúng ta lên đồi để nhìn cho rõ đi mẹ!”

Những đứa trẻ khác bám theo và chỉ một lát sau họ đã leo lên đến đỉnh đồi. Mairin đưa tay che ánh mặt trời để nàng có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên dưới.

“Họ đang thi đấu!” Crispen kêu lên.

Mắt Mairin mở to khi nhìn thấy rất nhiều binh lính đang tụ tập trong một vòng tròn hẹp. Đứng giữa là hai người lính, một người nhà McCabe và một người nhà McDonald.

“Ồ, là Gannon,” nàng xì xào. “Sao Gannon lại đấu với lính nhà McDonald?”

“Đây là chuyện bình thường mà,” Crispen khoe. “Đàn ông chiến đấu. Đàn bà chăm lo gia đình.”

Gretchen thụi vào cánh tay Crispen và ném cho cậu một cái nhìn dữ dằn. Đổi lại, Robbie đẩy mạnh Gretchen.

Mairin cau mày nhìn xuống cậu bé. “Chắc hẳn đó là điều cha đã nói với con.”

“Là chú Caelen ạ.”

Nàng đảo mắt. Tại sao điều đó không khiến nàng ngạc nhiên chút nào?

“Nhưng sao họ lại phải đánh nhau?” Nàng tiếp tục băn khoăn.

“Đây là một vụ cá cược, thưa phu nhân!”

Mairin quay lại nhìn Maddie đang đi lên đồi, theo sát phía sau là vài người phụ nữ nhà McCabe. Họ mang theo cả một cái giỏ.

“Cá cược gì?” Nàng hỏi khi họ đến gần. Maddie đặt cái giỏ xuống và mùi bánh mỳ tỏa ra thơm phức. Dù vừa mới tham dự một bữa tiệc thịnh soạn, Mairin vẫn đưa tay sờ lên bao tử đang sôi sùng sục.

Bọn trẻ háo hức lao đến, khuôn mặt lộ rõ sự thích thú khi chúng đứng bao quanh Maddie.

“Lãnh chúa của chúng ta và Lãnh chúa McDonald đã cá xem lính của bên nào có thể đánh bại được bên kia,” Maddie nói trong lúc bà bắt đầu chia bánh cho những người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất. Rồi bà đưa cho mỗi đứa trẻ một khúc to. Bà quay sang Mairin. “ Lại đây đi phu nhân. Chúng tôi đã nghĩ sẽ tổ chức một bữa ăn nhẹ ngoài trời để cổ vũ các chiến binh McCabe.”

Mairin ngồi xuống đất, trải thân váy quanh chân. Crispen ngồi phịch xuống cạnh nàng và bắt đầu ăn ngấu nghiến phần của mình. Mairin lấy một miếng bánh mỳ và xé ra một mẩu nhỏ. Vừa cho mẩu bánh vào miệng, nàng vừa nhăn nhó. “Họ cá cược gì vậy?”

Maddie mỉm cười. “Lãnh chúa thật là láu cá! Ngài cược một kho thực phẩm đủ ăn trong ba tháng. Nếu bên McCabe thắng, chúng ta sẽ lấy thịt và gia vị từ kho của McDonald.”

Mairin há hốc miệng. “Nhưng chúng ta làm gì có một kho đồ ăn đủ cho ba tháng!”

Bertha gật gù đầy chín chắn. “Chính xác. Ngài đánh cược thứ mà chúng ta cần nhất. Ngài thật sáng suốt và chín chắn.”

“Nhưng nếu thua thì sao? Chúng ta sẽ không có khả năng đáp ứng phần thưởng cá cược. Thậm chí ta còn không có đủ số lương thực đó để mà mất.”

Một người khác thì thầm, “Lính của chúng ta sẽ không thua. Thật không trung thành khi nghĩ rằng họ sẽ thua.”

Mairin quắc mắt. “Không phải ta không trung thành. Ta chỉ nghĩ việc lãnh chúa đánh cược thứ chúng ta không có là điều kỳ quặc.”

“Vì chúng ta sẽ không thua, đây thực sự không phải là vấn đề đáng tranh cãi,” Maddie vừa nói vừa vỗ nhẹ lên cánh tay Mairin.

“Ồ, coi kìa, Gannon đã thắng và bây giờ đến lượt Cormac!” Christina thốt lên. “Anh ta rất đẹp trai đấy chứ?”

Mọi người xung quanh Christina mỉm cười khoan dung. Maddie vươn người ra và thì thầm một cách đầy bí ẩn. “Christina của chúng ta rất để ý đến Cormac.”

Mairin quan sát hai má Christina ửng hồng khi Cormac bước vào vòng tròn. Anh ta cởi áo, những cơ bắp cánh tay nổi lên cuồn cuộn. Nhìn anh ta thật cường tráng. Không được như Ewan, nhưng cũng không tệ chút nào.

Christina há hốc miệng khi Cormac trúng một cú đánh rất mạnh và ngã dụi. Cô lấy tay che miệng và nhìn trừng trừng khi chàng chiến binh bật dậy và lại lao lên. Tiếng kim loại leng keng chọc thủng bầu không khí khi Cormac dốc sức tấn công.

Chỉ vài giây sau thanh gươm của đối thủ đã bay vèo vào không trung. Cormac vung gươm qua đầu rồi chém thẳng xuống cho đến khi mũi gươm dừng lại ngay dưới cằm người lính kia.

Người kia giơ hai tay đầu hàng và Cormac đưa một tay ra đỡ anh ta đứng dậy.

“Người của chúng ta đánh bại chiến binh McDonald chỉ trong chốc lát,” Bertha nói đầy tự mãn.

Các binh sĩ McCabe nhanh chóng giải quyết xong hai lượt đấu tiếp theo. Trận đấu kết thúc, với kết quả bốn chiến binh McDonald bị ngã, và bây giờ người thứ năm đang đứng trong vòng tròn với áo giáp và mũ bảo vệ.

“Nhìn cậu ta bé tẹo!” Maddie thốt lên. “Ồ, cậu ta chi là một chú bé.”

Rõ ràng Diormid là người được chọn đấu sau cùng, vì anh ta đang đứng bên ngoài với nét mặt bối rối. Khi người chiến binh nhỏ bé nhà McDonald giương gươm lên, Diormid lắc đầu và xông lên.

Dù nhỏ hơn Diormid rất nhiều, cậu ta lại tỏ ra cực kỳ nhanh nhẹn và lanh lợi. Cậu ta khéo léo tránh được những cú đòn lẽ ra có thể khiến cậu ta gục ngã.

Các chiến binh McDonald, được lên tinh thần bởi trận đấu tốt nhất của họ từ đầu đến giờ, lao tới hò reo cổ vũ cho đồng đội. Cậu ta tránh né rất khéo để Diormid lao vào chiến đấu trong khi cậu ta vẫn đứng yên ở vị trí cũ.

Mairin nín thở, ấn tượng với sự dũng cảm của người chiến binh nhỏ bé. Nàng vươn người khi Diormid tránh một đợt tấn công liên tiếp rồi lại nín thở khi chiến binh nhà McDonald nhảy lên tránh cú đá quyết định của Diormid.

“Hay quá!” Gretchen thì thầm bên cạnh nàng.

Mairin mỉm cười với cô gái nhỏ bé đang vô cùng thích thú với cảnh tượng diễn ra trước mắt họ.

“Đúng vậy. Có vẻ như Diormid khá tất bật với anh chàng nhỏ bé.”

Trận đấu tiếp tục và rõ ràng Diormid đang sắp nản vì không thể khiến một gã nhỏ bé hơn mình rất nhiều phải đầu hàng. Động tác của Diormid trở nên dữ dội và man rợ hơn. Có thể thấy rõ anh ta đang muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu trong khi đối thủ lại không.

Rồi một điều hết sức kinh ngạc xảy ra. Diormid xông lên và một chân của đối thủ tung ra ngáng Diormid. Trong giây lát, cậu ta nhảy chồm lên Diormid với tiếng thét của một binh sĩ dày dạn kinh nghiệm nhất. Với thanh gươm vung lên cao, cậu ta đâm thẳng xuống cho đến khi mũi gươm chạm vào vùng da mỏng manh trên cổ Diormid.

Diormid nhìn chằm chằm lên người thanh niên nhỏ thó rồi cuối cùng cũng nhượng bộ hạ gươm.

“Cậu ta đã đánh bại Diormid của chúng ta,” Maddie thì thầm.

Cậu ta từ từ đứng lên và đưa tay xuống đón lấy Diormid. Anh ta bật dậy, suýt nữa làm cậu ta ngã quỵ xuống trong lúc đang gắng sức đỡ lấy trọng lượng của một chiến binh to hơn mình rất nhiều.

Chiến binh nhà McDonald lảo đảo lùi lại và tra gươm vào bao. Cậu ta giật mạnh mũ trên đầu xuống và những lọn tóc vàng xõa xuống từ vành mũ. Rionna McDonald đứng ngay trước đám đông, tóc cô lấp lánh dưới nắng. Những người phụ nữ đứng cạnh Mairin há hốc miệng kinh ngạc.

“Là con gái!” Gretchen thích thú thốt lên. Con bé quay sang Robbie, đôi mắt sáng lên. “Cậu thấy chưa? Tớ đã nói đàn bà cũng có thể làm chiến binh mà!”

Crispen và Robbie cùng nhìn Rionna chòng chọc với một sự sợ hãi xen lẫn ngưỡng mộ dù khá miễn cưỡng.

Cha của Rionna tức điên lên. Ông xô đẩy đám đông, khuôn mặt hằn lên vẻ giận dữ. Ông vẫy tay thét gọi Rionna, Mairin cố gắng lắng tai nghe lời ông nói.

Rionna cúi đầu, nhưng vẫn kịp để Mairin nhìn thấy nét tức giận trên khuôn mặt cô. Một tay Rionna cuộn thành nắm đấm bên hông và cô lùi lại để trốn tránh người cha huênh hoang.

Mairin đứng dậy, trái tim nàng dành thiện cảm rất to lớn cho cô gái, cho dù cô ta đang mặc quần áo đàn ông và đã làm bẽ mặt một chiến binh McCabe. Diormid vô cùng phẫn nộ, mặt anh ta sa sầm lại như một đám mây đen trong cơn bão tố.

Mairin vội đi về phía sân với ý định giải cứu cô gái thoát khỏi đám đàn ông đang nổi giận. Vừa lầm bầm xin lỗi, nàng vừa huých tay rẽ qua đám đông, lờ đi những tiếng chửi thề phẫn nộ khi nàng đẩy họ sang hai bên.

Băng qua hàng cuối cùng mới thật sự khó khăn vì các chiến binh đang đứng kề vai với nhau. Nàng đẩy, rồi thụi nhưng vô ích và cuối cùng nàng đá vào khuỷu chân một người khiến hắn khuỵu xuống.

Hắn gầm gừ quay lại cho đến khi nhận ra ai đang đứng sau mình. Tỏ ra bất ngờ hắn vội bước sang bên nhường đường cho Mairin đi qua.

Thở phào khi đã tiến sát vào vòng tròn thi đấu, nàng chợt nhận ra mình chẳng biết sẽ làm gì khi đến đó. Ewan không bằng lòng khi thấy nàng xuất hiện, chàng nhìn nàng chòng chọc từ bên kia vòng đấu.

Mairin nắm chặt tay Rionna, phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy.

“Cúi xuống,” Mairin thì thầm.

“Sao cơ?”

“Cúi đầu xuống và đi với ta. Và cười lên. Cười thật tươi.”

“Xin các ngài thứ lỗi. Chúng tôi phải đi ngay. Bọn trẻ cần được trông nom, và chúng tôi phải chuẩn bị bữa tối nữa,” Mairin nói, nở nụ cười tươi tắn và cúi chào.

Rionna mỉm cười, và Mairin ngỡ ngàng trước vẻ đẹp lộng lẫy đó. Cô nở nụ cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp cùng với má lúm đồng tiền trên làn da mịn màng. Rionna cũng cúi đầu chào rồi để mặc cho Mairin kéo nàng đi ra phía vòng ngoài.

Toán lính vấp vào nhau, xê dịch sang hai bên khi Mairin tặng họ thêm một nụ cười ngọt ngào nữa. Nàng kéo Rionna đi, sẵn sàng chờ đón lời trách mắng của Ewan bất cứ lúc nào.

Khi đã thoát khỏi khu vực sân, nàng thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Rionna hỏi.

“Có một cô gái nhỏ bé rất muốn gặp cô,” Mairin hồ hởi nói. “Cô bé vô cùng ấn tượng với màn chiến đấu của cô.”

Rionna bối rối nhìn Mairin nhưng vẫn để cho nàng dẫn lên đồi nơi những người khác đang ngồi theo dõi với một sự thèm thuồng.

Gretchen không thể kiềm chế được nữa. Ngay khi Mairin và Rionna lại gần, Gretchen nhảy cẫng lên và gần như là múa may xung quanh Rionna, tấn công Rionna bằng một tá những câu hỏi liên tiếp.

Chứng kiến sự kinh ngạc đến sững sờ của Rionna, Mairin cảm thấy rất thông cảm và đặt một tay lên vai Gretchen để ngăn cái miệng huyên thuyên của con bé lại.

“Gretchen muốn trở thành một chiến binh,” Mairin giải thích. “Mọi người nói với con bé là phụ nữ không thể làm chiến binh, và bây giờ thì con bé thấy điều này rõ ràng không đúng vì cô đã đánh bại Diormid trong cuộc đấu vừa rồi.”

Rionna mỉm cười, lần này là một nụ cười chân thật, rồi cô ngồi thụp xuống ngay trước mặt Gretchen. “Ta cần chia sẻ một bí mật với em, Gretchen. Đây không phải là quan điểm phổ biến, nhưng ta tin chắc rằng một người phụ nữ có thể là bất kỳ ai mà cô ta muốn nếu như cô ta quyết tâm thực hiện nó.”

Mặt Gretchen hân hoan rạng ngời. Nhưng sau đó nét mặt con bé lại buồn rười rượi khi nhìn xuống sân. “Cha chị không vui khi chị đấu với Diormid.”

Mắt Rionna từ ánh vàng tươi sáng chuyển sang màu hổ phách ảm đạm. “Cha ta thất vọng với tất cả những gì thuộc về bản chất của ta. Ông không ấn tượng với những kỹ năng của một chiến binh trong con người ta.”

“Em rất ấn tượng,” Gretchen ngượng ngùng nói.

Rionna lại mỉm cười và cầm tay Gretchen. “Em có muốn cầm chuôi gươm của ta không?”

Gretchen mở to mắt và há hốc miệng. “Được không ạ?”

Rionna kéo tay con bé xuống cho đến khi nó chạm vào phần chuôi được chạm trổ tinh tế của thanh gươm. “Nó nhỏ hơn một thanh gươm thông thường. Nhẹ hơn nữa. Để ta dễ sử dụng.”

“Tuyệt quá!” Gretchen thốt lên.

“Em cũng muốn xem!” Robbie hăng hái nói.

Cả cậu ta và Crispen cùng bước lên, ánh mắt sáng lên vì tò mò.

“Em chạm được không?” Crispen thì thào.

Ít nói trong bữa ăn là thế nhưng Rionna lại rất cởi mở và thân thiện với bọn trẻ. Mairin đoán chắc là cô chỉ quá ngượng ngùng.

Trong lúc bọn trẻ xúm lại quanh Rionna mà líu lo và la hét ầm ĩ trước thanh gươm của cô ấy, Mairin liếc nhìn trở lại sân và thấy Ewan đứng từ xa, hai tay chống vào hông, nhìn nàng chằm chằm.

Mairin khẽ giơ tay vẫy và quay đi trước khi chàng nảy sinh ý định yêu cầu nàng lại gần.

Khi bọn trẻ đã tản ra khỏi Rionna, Mairin nhìn cô gái, “Cô có muốn tắm trước khi ăn tối không?”

Rionna nhún vai, “Tôi thường tắm trong hồ, nhưng tôi e rằng điều đó sẽ khiến cha tôi khiếp sợ nếu tôi làm thế ở đây.”

Mairin trợn tròn mắt, “Cô có mất trí không thế? Nước ở hồ lạnh cóng!”

Rionna mỉm cười. “Thế mới tốt cho việc rèn luyện trí tuệ.”

Mairin lắc đầu, “Ta không thể hiểu tại sao người ta có thể từ chối một cái bồn tắm thoải mái đầy nước ấm mà đi bơi trong một cái hồ lạnh lẽo.”

“Vì không thể bơi trong hồ, tôi sẽ vui lòng chấp nhận lời đề nghị tắm bồn của phu nhân,” Rionna vừa nói vừa khúc khích cười. Cô ngoảnh đầu nhìn Mairin với một biểu cảm kỳ quặc trên khuôn mặt. “Tôi rất thích chị, phu nhân McCabe. Chị không bị tôi làm khiếp sợ như những người khác. Và hành động rẽ qua đám đông để cứu tôi thật ấn tượng!”

Mairin đỏ mặt ngượng ngùng. “Ồ, hãy gọi ta là Mairin. Nếu chúng ta coi nhau là bạn, cô nên gọi ta như vậy mới hợp lý.”

Maddie hắng giọng sau lưng Mairin và nàng quay lại, hoảng hốt vì mình đã quên mất những phép cư xử đúng đắn.

“Rionna, ta muốn cô gặp những người phụ nữ trong gia tộc.”

Từng người phụ nữ lần lượt bước lên rồi Mairin đi xuống phía cuối hàng, giới thiệu những người nàng nhớ tên. Maddie giúp giới thiệu những người mà nàng chưa biết.

Xong màn giới thiệu, Maddie cho mọi người trở lại tòa tháp để đun nước tắm cho Rionna.

Sau khi dẫn Rionna lên phòng nghỉ, Mairin đi xuống dưới để kiểm tra việc chuẩn bị cho bữa tối.

Nàng đi gần đến bếp thì Ewan bước vào sảnh cùng lãnh chúa McDonald theo sau, Mairin vội vã tăng tốc.

“Con gái ta đâu?” Lãnh chúa McDonald hỏi. Mairin dừng lại, quay sang vị lãnh chúa gắt gỏng. “Cô ấy đang ở trên lầu tắm rửa và mặc đồ cho bữa tối.”

Được xoa dịu hẳn bởi ý nghĩ con gái ông không định ra ngoài đấu với các chiến binh khác, vị lãnh chúa gật đầu trước khi quay sang Ewan. Mairin đợi giây lát, định sẵn trong đầu sẽ nghe những lời quở mắng của Ewan vì sự can thiệp của mình, nhưng chàng chỉ liếc nhìn nàng xuyên qua lãnh chúa McDonald và nháy mắt.

Cái nháy mắt của chàng nhanh đến nỗi nàng dám chắc mình đã nhìn lầm. Việc một lãnh chúa có một hành động nào đó giống như nháy mắt là điều gần như không thể xảy ra. Đoán chắc đó chỉ là tượng tượng, nàng đi về phía nhà bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.