Náo Loạn Tiểu Thuyết

Quyển 3 - Chương 3




“Tiểu Diễn, không về sao?”

Một ngày cuối cùng cũng trôi qua, tôi cầm cây chổi lau, nhìn anh trai đeo túi sách đứng một bên, tức giận chỉ bảng biểu trực nhật.

“Anh được giao thứ 3 trực nhật, em là thứ 6. Thế nhưng ba mẹ tới nói anh thân thể không tốt, cho nên hôm nay em làm thay phần anh! Thật là…vốn là một tuần một lần giờ thành một tuần hai lần. Số em là số ở lại dọn lớp a! Anh tự về trước đi.”

“Vậy anh chờ em.” Anh bỏ túi sách xuống. “Anh muốn cùng em về.”

Tôi không đáp, chuyên tâm làm việc của mình.

“Tiểu Diễn..” Anh lại nói. “Không cần không để ý đến anh..Không đúng, là anh nên cùng em dọn dẹp.”

“Xin anh! Tìm một góc ngồi làm bài tập đi. Đừng làm phiền em, một lát liền xong.”

“A…”



“Kỳ Diễn.” Thật vất vả dọn xong, ngoài cửa truyền đến tiếng lanh lảnh, Hạ Lệ Ly xuất hiện. “Aha! Mình biết cậu chưa về mà. Đưa mình về nhà đi.”

Tôi thở dài. “Đại tiểu thư, tha mình đi.”

“Kỳ Diễn, cậu nói không giữ lời! Lần trước rõ ràng nói sau này tan học có rảnh sẽ đưa mình về!”

“Đó là vì nhà cậu ngay cạnh trường học a! Nhưng là mỗi lần cùng cậu về đều bị kéo hết cửa hàng quần áo này đến tiệm đồ khác, mệt chết đi được! Mình không bị lừa nữa đâu.”

“Vậy…” Cô nàng tròn mắt nhìn tôi. “Cho cậu mượn mp3 3 ngày? 5 ngày? 1 tuần?…”

“…” Tôi lắc đầu. Tuy rằng thích nghe nhạc, nhưng vụ này chỉ có lỗ.

“Không cần biết, Kỳ Diễn, hôm nay phải đưa mình về nhà.” Cô nàng giậm chân nói. “Hôm nay sẽ không đi nhiều nữa! Cho mượn mp3 2 tuần luôn, được không?”

…Tôi là con trai, mà con trai không thể dễ bị dẫn dụ như thế.

“Không được, mình còn phải về cùng anh. Đúng rồi, anh mình thân thể không tốt, nên mình phải để ý đến anh ấy, không lo cho cậu.”

Thật không ngờ cái cớ “thân thể không tốt” này cũng có lúc tôi dùng được.

Hạ Lệ Ly vẻ mặt mất hứng, đi vào, đến trước mặt anh trai, khẽ cười, chăm chú nhìn anh.

“Sao vậy…” Có chút xấu hổ, anh nhẹ giọng hỏi.

“Anh, cảm ơn hôm nay cho em mượn sách. Anh sẽ không để ý việc Kỳ Diễn đưa em về nhà phải không?”

“…” Theo lý thuyết, cô nàng mỉm cười câu hồn người đối diện. Thế nhưng anh trai chỉ cúi đầu làm bài tập, không để ý cô nàng.

Cuối cùng xong toàn bộ, tôi đeo túi lên, biểu tình thân thiết đến kéo tay anh.

“Kỳ Diễn ~~~” Hạ Lệ Ly ở phía sau giậm chân liên tục. Tôi thở dài, không có biện pháp.

“Vậy cùng đi đi, nhưng là tiện đường đưa về, không vòng vèo!”

“Đã biết!” Cô nàng vui vẻ cười.

Tuy rằng miệng nói thế, lúc đến trước cửa nhà rồi cô nàng lại bảo “Mình nghe nói công ty bách hóa bên kia mở một tiệm ăn rất ngon đó, chi bằng chúng ta đi ăn thử đi?”

Tôi lập tức từ chối. “Dạ dày anh mình không tốt, không ăn linh tinh được. Mau về.”

“Vậy…chúng ta không ăn. Đi nhìn một chút thôi? Được không? Kỳ Diễn? Nghe nói bên trong trang hoàng rất đẹp đó! Đi một chút đi, sẽ nhanh quay về…”

Thế này còn nói không vòng vèo? Đại tiểu thư đây nói chuyện mà không nghĩ ngợi sao? Cô nàng còn nhùng nhằng mãi, tôi đang muốn nói rõ trái phải thì đột nhiên anh trai khẩn trương túm lấy tay tôi.

“…”

“Anh, sao đấy?”

“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn, dạ dày đau.” Anh nhăn mi lại, chậm rãi ngồi xổm xuống. “A…đau quá…”

“Không sao chứ? Có đứng dậy được không?” Tôi lập tức luống cuống. “Sao tự nhiên như vậy? Đúng rồi, cạnh đây có bệnh viện, em cõng anh.”

“Không…không đi viện…” Anh lắc đầu. “Tiểu Diễn, về nhà…Đưa anh về nhà.”

“Được rồi. Anh tự đi được không? Không được phải nói..em cõng anh về.” Tôi cố gắng nâng anh dậy, quay sang bảo Hạ Lệ Ly:

“Mau về đi. Mình còn phải lo cho anh trai.”

“A…ừ.” Cô nàng quả nhiên ngoan ngoãn, không dây dưa thêm nữa.

Tôi chuyển anh lên lưng, xương anh thực sự nặng a, tôi bị ép tới căn bản không thẳng lưng nổi. Nhưng mà chẳng còn cách nào khác, tôi cắn răng, dẫu còn xa cũng phải cõng anh về đến nhà.

Tôi cứ như vậy cõng anh, đi được quãng ngắn, anh bấy giờ luôn yên lặng lại mở miệng.

“Bạn em về hẳn rồi?”

“Về rồi…”

“A.”

“Anh…giả?”

“Ừ.”

Này này, sao có thể “ừ” đến đương nhiên vậy chứ? Tôi thẳng lưng đứng dậy, đem anh đặt xuống. Anh nhìn tôi cười cười.

“Anh chỉ muốn giúp em tránh dây dưa thôi. Xin lỗi, khiến em sợ sao?”

“Đúng thế!” Tôi thở phào. “Không sao là tốt! Lần sau đừng có làm vậy. Sợ muốn chết!”

“Tiểu Diễn sẽ vì anh mà lo lắng sao?” Anh nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi, cười một chút, không giấu nổi vui vẻ.

Này có gì mà vui vẻ? Tôi thực không hiểu.

“Em còn tưởng anh thích cậu ấy, không ngờ anh còn lừa đuổi đi? Này, không phải muốn giữ thể diện cho em chứ? Như anh nói đó không phải bạn gái em, không cần vì hôm nay em nổi nóng mà vạch rõ giới hạn với cậu ấy.”

Anh vẫn là cười, chậm rãi lắc đầu.

“Được rồi, không nói Hạ Lệ Ly nữa. Anh nặng thật đấy, bả vai cứng đờ rồi. Thế nhưng thản nhiên để em cõng lâu như vậy, chắc anh hưởng thụ lắm nhỉ?”

Anh trai cười đến là xán lạn, đưa tay tới xoa xoa bả vai tôi. Chúng tôi cứ như vậy, một người bước trước, một người bước phía sau xoa vai.

Được rồi, coi như anh có lương tâm…



“Sao về muộn như vậy? Hai đứa làm gì đến giờ này?” Vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh cao ngất ngưởng của dì. “Sáu rưỡi rồi đó, Tiểu Diễn làm sao vậy? Không phải đã nói anh trai con dạ dày không tốt, sáu giờ đã phải ăn tối rồi hay sao? Sao giờ này mới đưa anh về?”

Tôi nhìn qua, ba còn chưa về, trách sao người phụ nữ này không kiêng nể gì như hôm qua.

“Mẹ, là con ở lại đợi Tiểu Diễn trực nhật.”

Anh giải thích cũng chẳng để làm gì, mẹ anh chỉ lo trước mặt tôi mà mắng. “Anh chờ con mà con cũng để nó chờ sao! Không biết bảo nó về trước sao! Dọn dẹp gì mà lâu như vậy, không nhanh được một chút sao.”

Được rồi, vô luận thế nào cũng là lỗi của tôi. Hôm nay cũng không phải phiên tôi dọn. Còn không phải là dọn thay cho con dì sao?! Dì còn ở đó giảng đạo lí?

-Hết chương 9-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.