Nanh Trắng

Chương 37




Theo yêu cầu của Triệu Quốc Đống, Lỗ Năng chủ động tổ chức họp báo. Trong cuộc họp báo Lỗ Năng trả lời khá tốt các câu hỏi của đám phóng viên. Mặc dù phóng viên đưa nhiều câu hỏi hóc búa nhưng Lỗ Năng đã được chuẩn bị trước nên phóng viên đều không nhận được quá nhiều thông tin.

Đương nhiên các phóng viên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Ngoài trời mưa như trút nước, tiếng sấm liên tục vang lên, các con suối nhỏ hiền hòa giờ như dòng nước dữ chạy quanh làm các phóng viên cũng hơi sợ. Vì thế bọn họ đành ngoan ngoãn ở trong một căn nhà gỗ đợi đến sáng mai.

Bởi vì đoạn bên trong này chỉ có mấy căn nhà gỗ đơn sơ dùng làm chỗ nghỉ ngơi cho đội tuần tra của khu du lịch, vì thế cảnh sát và lực lượng vũ trang tăng viện đành phải dùng các tấm ván gỗ dựng vài căn lều ở khu vực bên cạnh.

- Bí thư Triệu, tôi vừa nhận được điện của Ủy ban tỉnh, Phó chủ tịch tỉnh Nhân Lương đã qua huyện thành Vân Lĩnh, đang chạy tới đây. Chủ tịch Hạo Nhiên cũng đã đến địa phận Vĩnh Lương, có lẽ gần tiếng nữa sẽ đến Ninh Lăng.
Chung Dược Quân nói.

Xx cảm thấy may mắn là buổi chiều Triệu Quốc Đống cảm thấy tính nghiêm trọng của vấn đề nên vừa báo cáo lên tỉnh, vừa yêu cầu Ban quản lý khu du lịch khẩn cấp dựng mấy căn lều gỗ dùng bạt nilon vây quanh nên miễn cưỡng làm nơi chỉ huy việc cứu nạn.

- Tối nay tôi nghĩ chắc không có kết quả. Trời mưa to, địa hình khu vực bên trong rất hiểm trở, đoàn tìm kiếm chưa chắc có thể đi được 500m. Hơn nữa nếu đám sinh viên kia không xảy ra chuyện thì bọn họ cũng có thể trốn ở đâu đó tránh mưa. Ở tình huống đó mà tìm kiếm cũng không có hiệu quả, còn mang tới nguy hiểm cho đội tìm kiếm.
Triệu Quốc Đống nhìn trời mưa rất to làm hắn không khỏi lo lắng.

- Vậy để bọn họ dừng tìm kiếm?
Chung Dược Quân hỏi xong lại thấy không ổn:
- Như vậy sợ rằng không được, sợ người ta lại nói chúng ta chỉ làm cho có.

- Đương nhiên rồi, đây là nhiệm vụ chính trị, có kết quả hay không cũng phải tiếp tục, không được chậm trễ. Nó giống như máy bay gặp tai nạn trên biển vậy, sau vài ngày tuy biết không có hy vọng ai sống sót nhưng anh vẫn phải tìm kiếm đến khi tìm được thi thể, ít nhất cũng loại trừ khả năng người còn sống mới có thể ngừng lại.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Trời mưa to và tối lại ở trong khu vực rừng núi rộng lớn này thì hiệu quả tìm kiếm là rất kém nhưng không thể nói không có chút hy vọng nào nên đương nhiên cần tiếp tục. Hơn nữa còn phải làm hết sức, đây là nhu cầu chính trị.

Chung Dược Quân nghe ra được vẻ bất đắc dĩ của Triệu Quốc Đống. Việc này cũng khó trách, vào lúc này lại xảy ra chuyện. Thực ra trách nhiệm của chính quyền ở việc này không lớn, đám sinh viên tự mình vào núi, chính quyền cũng kịp thời phái ra đội ngũ cứu hộ, tất cả đều tốt. Nhưng nếu trong quá trình tìm kiếm mà anh làm không tốt đó là trách nhiệm của chính quyền.

Đoàn người Khang Nhân Lương đến được yw đã là 11h đêm. Đi cùng Khang Nhân Lương còn có đội ngũ cứu nạn của Sở công an. Trong hoàn cảnh thời tiết như thế này ai cũng biết hiệu quả tìm kiếm không quá tốt nhưng công việc vẫn cần phải triển khai.

Triệu Quốc Đống báo cáo qua tình hình với Khang Nhân Lương, đồng thời cũng đề nghị Ủy ban tỉnh liên lạc với Quân khu Quảng Châu đề nghị bọn họ điều trực thăng đến tìm kiếm ở trên không? Theo dự báo thời tiết và phán đoán của người dân địa phương thì thời tiết ngày mai sẽ đẹp nhưng tầm 5, 6h chiều sẽ mưa. Vì thế cần phải tìm kiếm được đám sinh viên kia trước 5h chiều.

Khang Nhân Lương cũng đồng ý với ý kiến của Triệu Quốc Đống, y cũng báo cáo việc này với Tần Hạo Nghiên. Tần Hạo Nghiên lập tức báo cho Ứng Đông Lưu, xin mời Ứng Đông Lưu cùng tư lệnh Quân khu tỉnh - Ba Kiên Cường liên lạc với Quân khu Quảng Đông mời bọn họ phái trực thăng tới giúp.

Vân Hải vô tình từ bạn gái biết được tin này. Bạn gái y cùng với cô bạn thân cùng ngồi ăn cơm nói chuyện này. Phóng viên trang Thiên Hạ ngầm đến tỉnh An Nguyên hỏi về sự kiện “Kiến Long”, “Thiết Bổn” chiếm đất phi pháp, chính quyền địa phương và nhà đầu tư cấu kết hóa nhỏ hạng mục, lấy danh nghĩa thuê đất mà chiếm mấy ngàn mẫu đất. Bạn gái Vân Hải thuận miệng hỏi ở đâu, đối phương nói là Ninh Lăng liền làm bạn gái Vân Hải chú ý.

Cô gái biết anh trai Vân Hải là lãnh đạo Ninh Lăng – tỉnh An Nguyên, mặc dù không rõ chức vụ nhưng cũng lo ảnh hưởng đến anh bạn trai nên sau khi về nhà liền vội vàng nói cho Vân Hải.

Vân Hải rất giật mình và không khỏi nói bạn gái sao không lập tức gọi điện nói cho mình mà chờ về đến nhà mới bảo. Lúc này đã qua 11h đêm, bây giờ muốn tìm hiểu rõ cũng không tiện.

Vân Hải mặc dù không rõ hai sự kiện này xuất hiện từ khi nào. Nhưng y biết đến Trung ương sẽ trực tiếp nhúng tay vào điều tra xử lý nếu xuất hiện sự kiện như vậy. Ví dụ như “Thiết bổn” chẳng những vận dụng nhiều cấp bộ, hơn nữa ngành chính pháp cũng tham gia để thể hiện quyết tâm của Trung ương.

Bây giờ nếu như đúng là một huyện ở Ninh Lăng có hành vi này mà bị truyền thông đưa tin, như vậy nhất định trở thành sự kiện “Thiết bổn”, “Kiến Long” thứ hai. Đây coi như là công khai chống đối chính sách của Trung ương, Đảng ủy, chính quyền địa phương sẽ bị nghiêm khắc xử lý. Nếu như cơn sóng gió này xuất hiện thì sẽ mang tính hủy diệt với sự nghiệp chính trị của đại ca. Vì thế Vân Hải không cần biết là đã muộn, y lập tức liên lạc với người phụ trách mảng tin tức trang Thiên Hạ xác minh việc này. Qua đó Vân Hải biết ngoài phóng viên Thiên Hạ ra còn có phóng viên của tờ Southern Weekend tham gia cuộc điều tra ngầm này. Mặc dù thời gian bọn họ ở An Đô chỉ có một ngày, tối nay đã bay về Quảng Châu nhưng lại được một số người ở địa phương ủng hộ mạnh, thu được nhiều tài liệu đáng giá. Có một bộ phận đều là văn bản của chính quyền địa phương, có thể nói đã hình dung ra rõ ràng sự kiện này.

Đây là vụ án điển hình về việc lấy hình thức thuê để nhận đất của các hạng mục lớn. Mặc dù trước đó chính quyền huyện Vân Lĩnh cũng ý thức vấn đề ở việc này nên tạm thời dừng hạng mục lại đôi chút nhưng thực tế hạng mục vẫn tiến hành. Trên thực tế chính quyền địa phương vẫn chờ thờ cơ. Vân Hải mặc dù chỉ biết sơ qua tình hình cũng thấy được nó rất nghiêm trọng.

Phóng viên nói được người địa phương giúp đỡ rất nhiều, điểm này càng làm Vân Hải lo lắng. Đây không đơn giản là đối phương muốn tố giác vấn đề mà là có người có mưu đồ nhằm vào ông anh mình.

Vân Hải gọi cho Triệu Quốc Đống nhưng phát hiện không gọi được, thậm chí điện thoại của thư ký ông anh cũng không gọi được. Y liền nghĩ ngay tới tin tức đã xuất hiện trên mạng. Khu du lịch yw – Ninh Lăng có một đoàn sinh viên người nước ngoài mất tích, Vân Hải đoán anh mình đã tới đó nên không có sóng điện thoại di động. Nhưng chuyện này Vân Hải biết không thể trì hoãn phải báo ngay cho Triệu Quốc Đống chuẩn bị.

Trong lúc nhất thời Vân Hải không biết mình nên làm gì, bay tới An Đô thì sang sáng mai mới có, đến An Đô còn phải tới khu du lịch yw thì cũng phải tối mai mới kịp. Vân Hải không dám kéo dài.

Vân Hải cũng không biết ngoài trang Thiên Hạ và Southern Weekend thì còn có phóng viên của hãng nào khác tham gia không? Bên trang Thiên Hạ thì Vân Hải có thể kéo dài, bên trang Southern Weekend thì y cũng liên lạc đến thứ tư sẽ cùng đưa tin báo cáo điều tra hạng mục điện phân Hâm Đạt – Vân Lĩnh. Nhưng bây giờ mình làm như thế nào liên lạc được với anh?

Vân Hải gọi cho văn phòng Ủy ban Ninh Lăng, đối phương không biết liên lạc với Bí thư thị ủy như thế này, chỉ có thể cung cấp số điện thoại bàn của Ban quản lý khu du lịch. Mà số đó bây giờ đang là số nóng toàn máy bận, khó khăn lắm gọi được lại nói Bí thư Triệu vào núi không thể liên lạc, chỉ cần chuyện không liên quan đến việc cứu nạn đều gác lại. Nó đúng là làm Vân Hải khóc không ra nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.