Nanh Trắng

Chương 17




Như có thần giao cách cảm, khi Triệu Quốc Đống nhìn lướt qua, Hàn Đông cảm nhận ngay được trong lòng hắn có biến hoá.

Một cảm giác nóng bỏng mà phức tạp tràn ngập trong lòng cô, làm cô giật mình phát hiện mình giống như không thể tự khống chế tình cảm.

Cô cố gắng cắn lưỡi để nhắc rằng hắn đã có vợ, mình tuyệt đối không thể phát sinh chuyện gì xa hơn với hắn. Là một người phụ nữ độc thân tuy tình cảm có thể vượt quá giới hạn nhưng về xác thịt thì tuyệt đối không thể.

Nhưng trước đây việc cô nghĩ đến hắn đang quan hệ với người phụ nữ khác để mình bình tĩnh lại thì hôm nay đã mất tác dụng. Dù trong đầu xuất hiện việc Triệu Quốc Đống đang quấn lấy Khổng Nguyệt hay Lưu Nhược Đồng kia thì cũng khó làm lạnh đi tình cảm đang muốn thiêu đốt trong cô.

Cô thậm chí phát hiện sâu trong lòng mình đang gọi tên hắn, khát khao hắn ôm lấy mình, tất cả đều xuất phát từ cái liếc nhìn vừa rồi của hắn.

Hàn Đông cố gắng áp chế cơn sóng tình sắp bộc phát, cố gắng bưng lấy chén caffe, muốn dùng nó để dời đi điểm mẫn cảm của mình. Cô cám thấy cả người mình nóng lên, không thể khống chế nữa.

Triệu Quốc Đống cũng nhận ra sự khác thường của Hàn Đông. ÁNh nắng chiến vào má cô làm người ta muốn si mê.
- Hàn Đông, em không sao chứ?
Triệu Quốc Đống cẩn thận hỏi.

- Không sao, em nghĩ em phải về.
Hàn Đông gần như dùng toàn bộ lý trí mới nói ra được vài từ này, ngay cả giọng cũng nhỏ hơn bình thường nhiều. Cô sợ mình không khống chế được tình cảm của mình, sẽ bộc phát ở đây. Mặc dù ở đây rất bí ẩn nhưng vẫn là nơi công cộng, nếu bị người phát hiện thì sẽ rất không tốt đối với cô và Triệu Quốc Đống.

- Em phải đi?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói. Hôm nay mới gặp được có một lát mà.

- Vâng.
Hàn Đông luống cuống cầm túi lên, nếu không đi có lẽ cô không đi nổi nữa.

Triệu Quốc Đống mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn rất biết y đứng dậy bảo Hàn Đông đi trước, hắn thanh toán rồi vội vàng đi theo cô.

Xe đỗ ở bãi đỗ xe dưới lầu. Hàn Đông đã đổi sang một xe khác nhưng đang mang đi bảo dưỡng vì thế cô đi cùng xe Triệu Quốc Đống tới dây. Triệu Quốc Đống mở cửa xe rồi nói:
- Anh đưa em về.

Lý trí nói cho Hàn Đông biết nên từ chối, cô không biết ngồi cùng xe mình có thể khống chế được mình không? Nhưng Triệu Quốc Đống yêu cầu, cô gần như vô thức ngồi lên xe hắn.

Trên đường hai người cũng không nói gì với nhau. Triệu Quốc Đống thấy Hàn Đông là lạ, cô gần như luôn ở trạng thái khẩn trương, cả người hơi run lên, tay giữ chặt chiếc túi. Hắn còn thấy ngón tay Hàn Đông có lẽ do giữ quá chặt mà hơi trắng lại.

- Em có phải là không thoải mái không?
Triệu Quốc Đống không nhịn được nên nhẹ nhàng nói:
- Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?

- Không cần.
Hàn Đông khẽ lắc đầu, tay càng giữ chặt túi hơn, mắt n hìn về trước.

Hàn Đông không khỏi lặng lẽ nhìn Triệu Quốc Đống. Hắn lúc này sao trông hấp dẫn đến vậy, Hàn Đông cảm thấy mình như chìm trong si mê. Chiếc xe chạy đi rất nhanh, rất nhanh đã đến căn nhà mà Hàn Đông vừa mới mua.

- Anh vào thẳng đi.
Hàn Đông mua căn nhà này nên khi lái xe phải đi nửa vòng tròn mới tới.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra nhưng nghe giọng Hàn Đông hơi khàn khàn nên đành làm theo ý cô mà chạy nửa vòng cung tiến vào một căn nhà giấu phía sau góc tường vây.

Chưa chờ Triệu Quốc Đống có phản ứng, Hàn Đông đã bỏ túi xuống, ôm eo hắn, mặt nóng bỏng dán lên, đôi môi khô run run tìm kiếm gì đó trên mặt hắn. Cô lí nhí nói:
- Quốc Đống, ôm chặt em.

Triệu Quốc Đống không ngờ Hàn Đông sẽ làm như vậy. Mặc dù hai người đã vài lần chút nữa vượt giới hạn nhưng hôm nay ở nơi bí ẩn như thế này là lần đầu tiên.
- hành động.
Triệu Quốc Đống vô thức muốn nhắc Hàn Đông.

- Không, đừng nói gì Quốc Đống, xin anh đừng nói gì.
Giọng Hàn Đông trở nên nghẹn ngào. Cô chỉ ôm chặt cổ hắn, cố gắng làm mình tiếp xúc thật chặt với hắn.

Đủ loại chuyện cũ thoáng hiện lên làm hắn cảm thấy tiếc thương.

Nhớ đến khi hắn bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở Giang Miếu cần tiền, Hàn Đông không nói gì mà trực tiếp cho hắn vay. Lúc ấy hắn mãi không nhận tình cảm của cô, không phải là hắn không có tình cảm của cô mà lo cô bị tổn thương. Nhưng đến bây giờ Hàn Đông vẫn cô đơn một mình, vẫn hết lòng giúp hắn, vui mừng và tự hào vì thành tích của mình. Mình có gì để được cô yêu thương như vậy cơ chứ? Lúc này mình còn do dự thì đâu còn là con người nữa?

Nụ hôn nóng bỏng đã đánh tan một tia sợ hãi, khẩn trương cuối cùng của Hàn Đông. Cô sợ nhất Triệu Quốc Đống đẩy cô ra, nếu như vậy thì cô không biết tình cảm của mình còn duy trì được nữa hay không?

Nụ hôn dài cuồng nhiệt mê loạn làm hai người bị lạc trong xe, không gian trong xe là nơi tốt nhất cho bọn họ. Cô đã ngồi lên chân hắn, cô ôm chặt hắn, làm cho mình áp sát vào ngực hắn, cảm nhận tiếng tim của hắn.

Chiếc áo lót sớm đã được kéo lên trên, một cặp vú cao vút không ngừng biến ảo trong tay Triệu Quốc Đống. Hàn Đông cũng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Chiếc váy ngắn không thể thích ứng với tư thế thân mật này, nó tự kéo lên tận mông, chiếc quần lót màu xanh sẫm hút ngay ánh mắt của Triệu Quốc Đống. Chỉ cần một động tác đơn giản nữa là sẽ khiến hai người đột phá cửa cuối cùng.

Hàn Đông vừa thở hổn hển vừa muốn nhấc mông lên để đôi tay kia tiến vào nơi thần bí nhất của mình. Nhưng Triệu Quốc Đống trong bóng tối lại nhận ra giọt lệ sâu trong mắt cô:
- Hàn Đông, chờ chút.

Tiếng nói đó đánh mạnh vào tim Hàn Đông, cô có chút kinh ngạc lại xúc động nhìn Triệu Quốc Đống nhưng không nói được gì, chỉ là động tác của tay hắn đã ngừng lại.
- Em và anh chưa chuẩn bị tư tưởng đối mặt hậu quả, phải không?
Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng nói.
- Anh nói gì? Lúc này mà còn nói được như vậy sao?
Hàn Đông có chút tức giận.
- Hàn Đông, không nên lừa gạt mình, em biết anh nói gì mà. Em bây giờ còn có thứ chưa buông lỏng, anh không muốn sau này chúng ta sẽ hối hận.

Hàn Đông dần bình tĩnh lại, cứ như vậy ngồi trên đùi hắn. Bóng tối làm mặt cô trở nên mơ hồ nhưng sau cơn sóng tình vừa rồi đã làm ngọn lửa trong lòng cô giảm đi đôi chút.

Rất cảm kích hôn Triệu Quốc Đống, Hàn Đông ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Quốc Đống, anh là người tốt. Chẳng qua em vẫn muốn nói hôm nay chúng ta không vượt qua cũng không có nghĩa là em thay đổi suy nghĩ, có lẽ có một ngày …
- Như vậy đợi đến ngày đó rồi nói.
Triệu Quốc Đống dịu dàng móc khóa áo lót lại cho cô, sau đó vỗ vỗ mông cô và nhấc cô sang ghế bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.