Nàng Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc

Chương 49-2




Trong đó có một nữ tử mặc y phục màu hồng nhạt thấy Quân Mặc Hiên đã tới, châm biếm nói: “A, ca ca ngốc của ta tới nơi này, thế nào, còn chưa cùng bảo bối của bản công chúa chơi đủ sao, có muốn chơi nữa không.”

Vừa dứt lời, con chó bảo bối dưới chân phấn y nữ tử còn rất phối hợp kêu hai tiếng.

Nàng ta chính là lục công chúa Quân Linh San, tính tình hung hãn ngang ngược, bình thường không có chuyện gì thì thích chạy khắp nơi bắt nạt người khác. Mà Quân Mặc Hiên rất không may trở thành người bị lục công chúa khi dễ dài hạn.

Lục công chúa lại là muội muội ruột của thái tử, thân phận tôn quý, bởi vậy, thường xuyên làm xằng làm bậy trong hoàng cung.

Nhưng khi tầm mắt Dạ Hi rơi vào tiểu gia hỏa dưới chân Quân Linh San kia, nhất thời cảm thấy có một đàn quạ bay đầy trời, Quân Mặc Hiên này thật ngu ngốc mà, một con chó thượng khách thôi đã biến hắn thành cái bộ dạng này. Nhất thời, Dạ Hi cảm thấy áp lực to lớn, trình độ này nàng còn phải dạy dỗ hắn thành minh quân, trời ạ, việc này có thể thực hiện được sao?

Mà bên cạnh Quân Mặc Hiên nhìn biểu tình không còn gì để nói của nương tử nhà mình, trong lòng vô cùng bực tức, nàng cho rằng hắn nguyện ý bị con chó kia truy đuổi sao, còn không phải vì để hiệu quả. Không chịu thiệt một chút, làm sao có thể khiến nương tử chán ghét mấy tên gia hỏa này. Chỉ khi hắn thảm hại hơn, nương tử mới có thể càng đau lòng hắn hơn. Umh, từ từ, nương tử còn có thể yêu hắn.

Tuy không nói gì, Dạ Hi vẫn muốn báo thù cho Quân Mặc Hiên, vì thế, rút băng ti trong vòng tay ra công kích về phía con chó kia, chỉ một đạo ánh sáng lạnh xẹt qua, con chó kia lập tức ngã xuống đất không còn hơi thở.

Sự tình phát sinh quá nhanh, mấy người còn chưa có thấy rõ ràng, con chó đã chết. Chỉ có nhị hoàng tử Quân Mặc Dực đứng gần đó nhất trong mắt hiện lên tia hứng thú dễ dàng nhận ra, tối qua mấy người kia nói không sai, Hiên vương phi quả nhiên là người đóng vai ác.

“A... Dạ Hi ngươi người xấu xí này, lại dám giết bảo bối của bản công chúa, ta giết ngươi.” Quân Linh San giận dữ, Dạ Hi này thật sự là chán sống mà, ngay cả chó của Linh San nàng cũng dám động đến.

Nhìn Quân Linh San không có chương pháp gì xông tới trong mắt Dạ Hi nổi lên tia lạnh lùng nghiêm nghị, sợi dây trong tay lại bay ra ngoài. Chỉ thấy một đạo gió lạnh xẹt qua, sợi tóc ngay ngắn chỉnh tề bên tai Quân Linh San đã rớt xuống.

Trong mắt Quân Linh San nổi lên tia nghĩ mà sợ, nếu như vừa rồi sợi dây trong tay Dạ Hi đâm đúng một chút, vậy khuôn mặt mỹ lệ của nàng không phải bị phá hủy rồi sao. Vì vậy, vẻ mặt biến đổi.

Tiến lên lôi kéo Quân Mặc Lâm uất ức nói: “Thái tử ca ca, huynh xem Dạ Hi thế nhưng lại đối xử với San nhi như vậy, còn giết chết bảo bối của San nhi, thái tử ca ca huynh phải báo thù cho muội.”

Nhìn tiểu muội nhà mình khóc tới thương tâm như thế, Quân Mặc Lâm làm sao nhẫn tâm được? Vì thế mở miệng trách mắng: “Dạ Hi, ngươi xem ngươi dọa San nhi thành như thế nào rồi, vẫn còn không nhanh chóng giải thích.”

Trải qua hai lần trước, Quân Mặc Lâm học ngoan, cũng không dám mắng Dạ Hi nữa. Cho dù mắng chửi khó nghe hơn nữa, sau cùng người bị chỉnh nhất định chính là hắn.

“Giải thích? Ngươi quá coi trọng chính mình đi? Vẫn còn nghĩ Dạ Hi ta sẽ sợ các ngươi? Nói đi, vừa rồi các ngươi bắt nạt Mặc Mặc nhà ta như thế nào? Bổn vương phi chính là muốn nợ máu phải trả bằng máu.” Dạ Hi tuyệt không cho Quân Mặc Lâm mặt mũi, phách lối nói.

“Ai bắt nạt hắn, Hiên vương chính là huynh đệ của chúng ta, chúng ta làm sao có thể bắt nạt hắn.” Quân Mặc Lâm thề thốt phủ nhận, nếu để Dạ Hi biết vừa rồi mình hung hăng bắt nạt quân Mặc Hiên, vậy hắn nhất định phải chết.

“Sẽ không bắt nạt hắn? Đừng nói với bổn vương phi đây là chính hắn tự làm?” Dạ Hi kéo Quân Mặc Hiên tới trước mặt mình, nhìn toàn thân nhếch nhác kia, hỏa khí trong nàng càng rừng rực hơn.

Lời này vừa nói ra, một vài người ngồi im không dám nói gì, bởi vì bắt nạt Quân Mặc Hiên bọn họ đều có phần, tuy không có trực tiếp tham gia, nhưng cũng là gián tiếp ngầm đồng ý Linh San dùng chó của nàng hù dọa Quân Mặc Hiên.

“Thế nào, không nói, các vị ca ca đệ đệ, tỷ tỷ muội muội, xem ra ta còn chưa nói rõ ràng, Tiểu Mặc Mặc của nhà chúng ta không hiểu chuyện, không có nghĩa là bổn vương phi không hiểu chuyện? Phụ hoàng có rất nhiều hài tử, ngoài thái tử ra, cũng chỉ có Hiên vương một người có tước vị, các người gặp mặt không hành lễ thì thôi, lại còn kết hội bắt nạt hắn, các người nói món nợ này nên tính thế nào?” Dạ Hi cố ý bộc lộ gần hết khí thế trên người ra.

Hai mắt lạnh lùng nhìn đám người thái tử, xem ra muốn bảo vệ tốt Hiên vương, thật đúng là cần thế lực. Tình thân nhà đế vương vô cùng bạc nhược, trông cậy vào những người này thả cho Quân Mặc Hiên một con ngựa quả thật là chuyện viễn vông.

“Dạ Hi đừng quá kiêu ngạo, ngươi có tự cách gì mà phán xét chúng ta, chúng ta chính là khi dễ ngốc tử kia thì sao nào? Ai bảo hắn ngu dốt bị khi dễ là đáng đời.” Trong đó một nữ tử ít tuổi nhất bất mãn nói, nàng ta là thất công chúa, bởi vì nhỏ nhất, vẫn luôn được các ca ca tỷ tỷ yêu thương.

“Tốt lắm, nói rất hay.” Dạ Hi thiếu chút nữa vỗ tay khen hay. Nhưng một giây sau, sắc mặt Dạ Hi thay đổi, sợi dây trong tay thần tốc xuyên qua đám người tới trước mặt thất công chúa.

“A...” Một tiếng hét thảm vang lên, thất công chúa đã bị vây khốn ở trên đại thụ.

“Thất công chúa cũng rất ngu dốt, vậy mà lại không tránh được băng ti của bổn vương phi.” Dạ Hi vân đạm phong khinh nói.

“Oa nương tử nàng rất lợi hại, lại có thể treo thất muội muội lên cây chơi đung đưa, ha ha, nương tử có thể cũng cho Hiên nhi lên cây chơi đu được không?” Quân Mặc Hiên vẻ mặt hưng phấn nói.

Nghe vậy, khóe miệng dạ Hi hung hăng giật giật, Quân Mặc Hiên có thể không cần gây hài vào thời khắc mấu chốt không.

“A... Dạ Hi ngươi đồ tiện nhân, thả ta xuống...” Thất công chúa hét lớn, thân thể không ngừng đung đưa, thiếu chút nữa khiến nàng ta nôn ra hết điểm tâm đã ăn.

“Miệng không sạch sẽ nên đánh.” Dạ Hi vung sợi dây trong tay về phía thất công chúa. Nói cũng kỳ quái, cứ như vậy một sợi dây như sợi tóc thế nhưng khi ở trong tay Dạ Hi lại có thể trở nên cứng rắn vô cùng. Trực tiếp quất lên làm thương khuôn mặt nhỏ nhắn của thất công chúa lưu lại hai vết máu thật sâu.

“Hiên vương phi, thân thủ không tệ, để nhị ca tới lãnh giáo một chút xem sao.” Quân Mặc Dực hờ hững nói. Vừa dứt lới, Quân Mặc Dực liền tập kích về phía Dạ Hi.

Trong lòng Dạ Hi căng thẳng, thu hồi băng ti nghiêm túc đối địch.

Sau mấy hiệp, Dạ Hi phát hiện võ công của Quân Mặc Dực rất cường hãn, khắp nơi lộ ra một loại quỷ dị, khiến người ta cảm thấy từng trận gió lạnh.

Đồng dạng, Quân Mặc Dực cũng vô cùng giật mình, tuy Dạ Hi không có nội lực, nhưng chiêu thức cũng không tệ. Còn thêm sợi dây trong tay kia, tựa như là cây hàn băng ngàn năm, chỉ cần thoáng lướt qua da thịt cũng đã cảm thấy lạnh.

Mấy hiệp nữa, Dạ Hi hoàn toàn không chiếm được bất kì tiện nghi nào, bởi vì không có nội lực, nên chiêu thức dù có tốt, cũng dần dần rơi vào thế hạ phong.

Đáng chết, Dạ Hi chửi thầm, thúc giục ý niệm muốn sử dụng dị năng, nhưng hoàn toàn không được.

“Ra đây.” Dạ Hi hét lớn một tiếng, chính mình lại kéo Quân Mặc Hiên lùi về khu vực an toàn. Mà phía sau, mười người ảnh vệ không biết từ chỗ nào xông ra.

Mười người vừa ra tới, sắc mặt đám người thái tử còn khó coi hơn ăn cứt chó. Mười người này là ảnh vệ hoàng thất, tuy bản thân bọn họ cũng có ảnh vệ, nhưng trên quần áo có ký hiệu đặc biệt cho thấy bọn người kia là ảnh vệ của hoàng thượng.

Trong lúc này, trong lòng mọi người mất thăng bằng, hô to hoàng thượng bất công, muốn đưa vài ảnh vệ cho Quân Mặc Hiên bọn họ còn có thể hiểu được, dù sao cũng là tên ngốc, tùy thời cần người bảo vệ. Thế nhưng, Dạ Hi này là loại người không dễ chọc, hoàng thượng vậy mà lại đưa ảnh vệ của mình cho Dạ Hi, vậy không phải nàng sẽ càng kiêu ngạo sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.