Nàng Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc

Chương 47-1: Mục đích của mỗi người




Vẻ mặt Hướng Tiểu Vãn ngưng tụ. “Cái gì một trăm tám mươi chiêu?”

Độc Cô Sương ấp úng nửa ngày, thật không giải thích được. Nhũ mẫu lại không biết quyển sách này, người nhất định chưa có xem. Bé không nên nói ra, miễn phải để lộ khuyết điểm vào trong tay nhũ mẫu, ngày nào đó nhũ mẫu điên này tâm trạng khó chịu, chạy đến chỗ phụ thân đâm thọc, bé chẳng phải lâm nguy sao?

“Hắc hắc, không có gì, nhũ mẫu ngươi xem, tối nay trăng sáng thật tròn.”

Oa —— oa —— bên ngoài tựa hồ nghe đến một đám tiếng kêu của quạ bay qua.

Mắt Hướng Tiểu Vãn nhìn ra ngoài, nhưng lại lại mạnh mẽ dừng lại, một đôi mắt làm bộ như rất âm hiểm nhìn chằm chằm Độc Cô Sương.

Cô bé này, muốn mượn cơ hội phân tán lực chú ý của ta, để mượn cơ hội trốn tránh đây mà. Hắc hắc, rơi vào trong tay Hướng Tiểu Vãn ta, tối nay không bức ra một trăm tám mươi chiêu kia, tuyệt không cho con bé trở về.

Quyết định chủ ý, Hướng Tiểu Vãn cười đến càng thêm âm hiểm.

Da đầu Độc Cô Sương trận trận tê dại. Nhũ mẫu điên này, không phải lại đang phát tác chứ?

“Nhũ mẫu, đêm đã khuya, ta muốn ngủ, nhũ mẫu hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Nói xong, bắp chân vừa nhấc, đang muốn chạy trốn, lại phát hiện cánh tay nhỏ bị người bắt được.

“Tiểu Sương nhi, đừng nóng vội, nhũ mẫu nhất thời hứng thú đối với con, không bằng chúng ta đốt đèn nói chuyện cả đêm được không?”

Độc Cô Sương vuốt mông ngựa (nịnh nọt) cười một tiếng. “Nhũ mẫu, dáng dấp ngươi kinh thế hãi tục như thế, nên bảo vệ làn da, nghe nói nữ nhân thức đêm mắt sẽ bị quầng thâm. A... nhũ mẫu, ngươi xem, ngươi xem dưới mắt bắt đầu có quầng thâm rồi, nhất định không thể cố gắng thức đêm.”

Hừ, một chiêu này là bí chiêu độc môn của bé, cả phủ tướng quân, bất kể là nữ nhân nào, chỉ cần nghe được bé vừa nói như thế, nhất thời cũng dọa cho sợ đến hoa dung thất sắc, phát ra thét chói tai như gà mẹ, coi như định lực hơn người, sâu không lường được, chỉ cần người là nữ nhân, không sợ người không lập tức ngoan ngoãn ngủ.

Kinh hoảng trên mặt Độc Cô Sương quét sạch, ngược lại tất cả đều là vẻ đắc ý.

Song khi bé nửa hí mắt liếc thấy Hướng Tiểu Vãn thong dong bình tĩnh bước đến, trên mặt kinh hãi vạn phần. Làm sao có thể, độc môn bí thuật bé vẫn lấy làm kiêu ngạo lại mất hiệu lực?

Hướng Tiểu Vãn ho khan một tiếng, một bộ tư thái lạnh nhạt nghiễm nhiên của thế ngoại cao nhân nói: “Phật pháp có nói: mệnh do mình tạo, cũng tùy tâm sinh, thế gian vạn vật đều là tương liên, tâm bất động, vạn vật đều không động, tâm không thay đổi, vạn vật đều không đổi. Điều này nhũ mẫu sớm đã ngộ ra, cho nên dù là mắt quầng thâm, nhũ mẫu ta há lại để ở trong mắt.”

Khoé miệng Độc Cô Sương căng ra. “Nhũ mẫu Phật pháp vô biên, bội phục.”

Hướng Tiểu Vãn rất là hưởng thụ, trong lòng nổ tung thoải mái. Đưa tay ôm lấy Độc Cô Sương, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái. “Ha ha, thế nào, thấy nhũ mẫu có giống cao nhân hay không?”

Độc Cô Sương làm trái với lương tâm nho nhỏ, nặn ra một chữ. “Giống.”

“Hắc hắc, con đã nói nhũ mẫu là cao nhân, vậy thì không được giấu giếm, nói mau, mới vừa rồi một trăm tám mươi chiêu là cái gì?”

“Không có cái...”

“Ách, thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm khắc, tiểu Sương nhi, nhũ mẫu hiểu được con là người biết chuyện.” Hướng Tiểu Vãn cười đến mặt kiêu ngạo, mơ hồ mang theo lẳng lơ.

Độc Cô Sương cả kinh, lập tức sửa lời nói: “Được ta nói, ta nói được chưa,《Một trăm tám mươi chiêu yêu của tiểu phi hiệp Thuần Thuần》 là một quyển sách, một quyển sách rất có lai lịch, nghe nói luyện sách này sẽ có võ công cao, liền có thể đạt tới cảnh giới thần tiên, vô địch thiên hạ.”

Oa, hay vậy sao. Hướng Tiểu Vãn vừa nghe, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nghe ra hình như là một quyển tuyệt thế bí kíp, bây giờ trở về hiện đại là không có hy vọng, không bằng ở lại, hảo hảo luyện tập quyển bí kíp này, đến lúc đó nói không chừng sẽ trở thành một nữ ma đầu danh chấn thiên hạ?

Chuyện này, tựa hồ rất tốt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.