Nàng Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc

Chương 47: Cảm giác yên ổn




Không ngoài dự đoán, lời Tần phu nhân vừa nói xong đã chọc cho Tần Tấn Dương rống to: “Sân bay? Ty Kỳ đến sân bay? Con bé đi sân bay làm gì? Bay đi đâu?”

Nếu nói là chuyện trọng đại, hẳn là chuyện này đi? Nghĩ tới nghĩ lui, con gấu Koala ấy cũng chỉ biết duy nhất có một nước…. Không phải là bay đến Đài Loan chứ?

Tần phu nhân nghe được tiếng con trai rống to giận dữ, coi như không có chuyện gì, tiếp tục nói “Tấn Dương à, con phải chăm sóc Ty Kỳ cho thật tốt, nếu không mẹ sẽ đích thân bay về Đài Loan đấy!”

Uy hiếp xong, liền nhấn nút tắt. Màn hình máy tính khôi phục lại một mảnh màu lam, hình ảnh cũng biến mất.

“Mẹ!” Tần Tấn Dương gấp đến mức không nói nhiều, nhìn chằm chằm khung trò chuyện màu lam, tức giận dùng tiếng Anh thô lỗ chửi rủa “Shit!” (Editor: Anh ơi, Shit là gì, có ăn được không? )

Đồng Thiên Ái lẩm nhẩm tên của cô bé, trong lòng tự dưng sinh ra bất an.

Qua buổi nói chuyện này, cũng có thể hiểu được vấn đề. Cái cô bé tên “Kỳ Kỳ” này hôm qua đã mờ mờ mịt mịt mà đến Đài Loan. Mẹ của Tần Tấn Dương có lẽ đối với cô bé tên Kỳ Kỳ này rất yêu thương và quan tâm….

Nghiêng đầu nhìn sang thấy hắn đang nhíu chặt chân mày, lập lòe hỏi “Cô gái ấy là ai? Em gái của anh hả?”

Mặc dù trong lòng biết, khả năng là em gái này vô cùng thấp, bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt của hắn không phải là loại tình cảm “anh em”, nhưng giờ phút này cô cũng chỉ biết hỏi như vậy.

“Ai?” Tần Tấn Dương nắm lấy tay cô, “Em nói Du Ty Kỳ sao?”

Đồng Thiên Ái gật đầu một cái, im lặng không nói. Ngay cả cô cũng cảm thấy, nụ cười trên mặt cứng ngắc như thế, trong lòng mơ hồ lo lắng, vào thời khắc này chợt quanh quẩn lên.

“Cô ấy không phải là em anh, nhưng anh vẫn coi nó là em gái.” Tần Tấn Dương nhận ra sự khác thường của cô, giải thích “Nói sao đây? Mẹ anh cũng coi con bé không khác con gái của mình.”

Mặc dù hắn biết cái lão nhân kia chính là muốn cho hai nhà làm đám hỏi, nhưng hắn cũng sẽ không để chuyện ấy xảy ra.

Đồng Thiên Ái “nha” một tiếng, ngược lại cầm tay hắn, “Anh không ra sân bay đón cô ấy à?”

“…….” Tần Tấn Dương sửng sốt một tí, sau đó nhấn cái nút trên điện thoại “Quan Nghị, cậu ra sân bay, kiểm tra xem những chuyến bay từ Anh Quốc về Đài Loan có Du Ty Kỳ hay không?”

“Cái gì, Du đại tiểu thư về đến Đài Loan rồi á?” Quan Nghị ở bên kia đầu dây điện thoại sợ hãi kêu ra tiếng thật to.

Tần Tấn Dương sắc mặt tối sầm, trong mắt xuất hiện hình ảnh của cái nữ nhân suốt ngày bám dính lấy hắn, có chút chán ghét mà nói “Bảo cậu đi thì cậu đi đi! Làm gì mà nói nhảm hoài vậy?”

“Rồi rồi, tớ đi!” Quan Nghị bất đắc dĩ nói, thanh âm của đầu bên kia điện thoại liền biến mất.

Trước cao ốc Tần thị, một chiếc taxi màu vàng từ xa tiến đến, chậm rãi dừng ở ven đường.

Cửa sau xe được người lái mở ra, đầu tiên là một chiếc giày cao gót bước ra khỏi taxi, ngay sau đó, một cô gái mặc áo công sở màu hồng đi ra khỏi xe. Một mái tóc xinh đẹp lấp lánh bồng bềnh dưới ánh nắng.

Trên người cô ấy thoang thoảng mùi nước hoa thanh khiết.

Những người đi qua đường không khỏi phải ngoái lại ngước nhìn lần thứ hai. Mỹ nữ cho dù đi đến đâu, cũng khiến người khác phải để ý, huống chi chỉ cần nhìn trang phục của cô gái, cũng biết được thân thế không bình thường. (Editor : Cáp cáp, không bình thường là ý tiêu cực hay tích cực nhờ )

“Tấn Dương, em đã đến rồi đây!” Du Ty Kỳ hưng phấn ngẩng đầu, nhìn về tầng cao nhất của tòa cao ốc.

Nghĩ đến chút nữa sẽ được nhìn thấy Tấn Dương, trong lòng lại nhịn không được vạn phần kích động, từ sau lễ Giáng Sinh đợt trước, thoáng một cái liền hơn nửa năm. Cũng may lần này không có ai cản trở, cô mới có thể thuận lợi mà đến Đài Loan.

Cô cầm chiếc túi nhỏ hiệu Chanel, chân đi giày cao gót, sải bước hướng tòa cao ốc đi tới.

Không biết Tấn Dương nhìn thấy cô sẽ có vẻ mặt gì đây nhỉ? Oa —— có thể hay không vui vẻ đến mức kêu to lên? A! Còn có thể nhìn thấy cái dáng dấp rất đáng yêu đó nữa?

“Ừm, đã lâu không gặp!” Trong miệng nỉ non nhớ đến, người đã bước vào trong đại sảnh.

Du Ty Kỳ đi tới quầy tiếp tân, bĩu môi, không chút nghĩ ngợi nói “Tôi muốn gặp anh Tấn Dương!”

“Anh Tấn Dương?” Cô lễ tân nhìn vị tiểu thư khí chất phi phàm trước mặt, kỳ quái hỏi “Tiểu thư! Cô là nhắc đến anh Dương nào ạ?”

Ách, không phải là Tần Tấn Dương, giám đốc của họ chứ?

Du Ty Kỳ lè lưỡi một cái, nói lời xin lỗi “A, sorry, ừm….. Tần… Tần Tấn Dương, là giám đốc của mấy người ấy!”

Vẫn luôn gọi là anh Dương, bây giờ lại gọi cả tên lẫn họ, thật sự là có chút lạ miệng.

“Tiểu thư! Để tôi giúp cô báo một tiếng!” Lễ tân là một người thức thời. Tuy rằng có luật là không hẹn trước không được gặp, nhưng nhìn cô gái trước mắt này cũng đủ biết thân thế không nhỏ. (Editor : A, thì ra “không bình thường” là hướng tích cực :”x)

Vì giữ được chén cơm của mình, thôi đành gọi một tiếng cho Quan thư kí vậy!

“Đô đô!” Điện thoại nội tuyến vang lên.

Quan Nghị vốn là đang nói chuyện với nhân viên về việc điều tra danh sách các khách hàng trong chuyến bay từ Anh đến Đài Loan. Lúc này điện thoại vừa reo thì liền nhanh nhẹn bắt lấy, đem người kia gác qua một bên.

Hắn thấp giọng “Có chuyện gì?”

“Quan thư ký, trong đại sảnh có vị tiểu thư muốn gặp giám đốc ạ!” Lễ tân căn cứ theo sự thật trả lời.

Quan Nghị không nhịn được nói “Tiểu thư cái gì? Căn bản chỉ là những kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ thôi! Chẳng lẽ cả điều này cô cũng không biết?”

“………” Bên kia điện thoại, thanh âm nhỏ dần.

Một lát sau, lễ tân ở đầu kia trả lời “Quan thư ký, vị tiểu thư này nói cô ấy là Du Ty Kỳ!”

“Du Ty Kỳ….Du Ty Kỳ?” Quan Nghị hốt hoảng từ trên ghế đứng lên, lo lắng nói “Đợi chút, để tôi xuống gặp mặt!”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Nhận được điện thoại, việc đầu tiên mà Quan Nghị làm là chạy về phía phòng làm việc của tổng tài. Đẩy cửa ra, hắn nhìn về phía Tần Tấn Dương và Đồng Thiên Ái.

“Kiểm tra như thế nào? Có bay về Đài Loan hay không?” Tần Tấn Dương trầm giọng hỏi.

Quan Nghị lắc đầu một cái “Tấn Dương, cô ấy ở đại sảnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.