Nàng Tiểu Thư Đại Hào Danh Giá

Chương 62: Có một Sở Hòa rất yêu anh




Độc vật lợi hại nhất Phù Thiên đại lục, Yêu Minh Tiên Dịch cùng Thiên Tâm Hàn Độc, tối đa chỉ hữu hiệu với Bí Cảnh đệ thất trọng Phá Không Cảnh, đối với đệ bát trọng tuy cũng có hiệu quả, nhưng không lớn, không nghĩ tới loại độc khí nhìn không thấy sờ không được này, cư nhiên đáng sợ như thế, chỉ cần không đạt tới Bí Cảnh Cửu Trọng đụng sẽ chết!

- Loại độc khí này tuy lợi hại, nhưng về sau đối với tu luyện sẽ có lợi, ta nhìn không bằng ngươi thu thập một ít, có lẽ có thể sử dụng!

Đạm Đài Lăng Nguyệt đột nhiên nói.

- Ân!

Được nàng nhắc nhở, mắt Nhiếp Vân sáng rực lên.

Mặc dù độc khí đối với rất nhiều người có hại không lợi, nhưng đối với một ít pháp môn tu luyện đặc thù lại là vật đại bổ, pháp môn tu luyện loại này, hắn vừa vặn có, Linh Tê Luyện Thể Quyết!

Lúc trước đệ đệ Nhiếp Đồng có thể tu luyện nhanh như vậy, đúng là kịch độc, độc vật cùng thân thể kết hợp tu vi mới tiến nhanh, thực lực của mình bây giờ còn kháng không nổi loại độc khí này, có lẽ đạt tới Bí Cảnh đệ cửu trọng, hoàn toàn có thể mượn nhờ nó tu luyện thân thể!

Như ban đầu ở không gian Cửu Long kéo liễn sưu tập Ma khí, chỉ cần giữ lại, sớm muộn gì cũng sẽ có chỗ trọng dụng.

- Ta thử xem!

Trong nội tâm khẽ động, bàn tay Nhiếp Vân biến thành màu xích kim, xuyên thấu qua Tiên Thiên linh tráo mạnh mẽ trảo tới.

Xì xì xì xì...!

Bàn tay đụng đến độc khí, Nhiếp Vân cảm thấy ăn mòn mãnh liệt thấu triệt nội tâm, bàn tay chấn động, vỡ vụn ra.

- Thật là lợi hại...

Biết rõ thiên phú Thiên Thủ sư cũng không thể chống lại loại độc khí này, đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại, vội vàng thu hồi cánh tay.

Lần nữa dùng thiên phú Mộc Sinh sư khôi phục thương thế, lúc này Nhiếp Vân mới nhìn về phía nữ hài, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Thứ này thật lợi hại, hiện tại thủ đoạn của ta còn không thu thập được!

- Ta có biện pháp!

Chứng kiến bộ dáng của hắn, Đạm Đài Lăng Nguyệt cười cười, bàn tay như ngọc trắng đột nhiên đưa về phía trước, lòng bàn tay nhiều ra một khí nang tương tự Tiên Thiên linh tráo, ầm ầm nắm tới.

Vù vù vù hô!

Khí nang phảng phất như có thể thôn phệ độc khí vô hạn, ở trước mặt tạo thành một vòng xoáy khí lưu. Không đến hai cái hô hấp, toàn bộ độc khí trong lều liền bị thôn phệ sạch sẽ.

- Để ở Tử Hoa Động Phủ đệ ngũ điện của ngươi a, vừa lúc không có gì!

Đạm Đài Lăng Nguyệt nở nụ cười.

Thời điểm ở Bia Lâm, nàng từng đi dạo qua Tử Hoa Động Phủ, biết rõ đệ tứ điện, đệ ngũ điện không có gì, bảo bối sớm đã bị lão tửu quỷ cầm đi.

- Ân!

Nhiếp Vân gật gật đầu, cổ tay khẽ đảo liền bắt lấy khí nang, đưa vào Tử Hoa Động Phủ đệ ngũ điện.

Vừa tiến vào trong đó, khí nang tựa hồ không chịu nổi độc khí ăn mòn triệt để vỡ vụn, kịch độc chi khí lập tức tràn ngập toàn bộ đệ ngũ điện.

- Phong ấn!

Đồng tử co rụt lại, Nhiếp Vân vội vàng phong ấn đệ ngũ điện.

Toàn thân Tử Hoa Động Phủ dùng một loại linh thạch đặc thù điêu khắc thành, lúc trước yêu khí nồng đậm cũng không thể phá hư. Cho dù độc khí này lợi hại, như trước không cách nào ăn mòn vách tường. Chỉ cần không phóng xuất ra, liền không có nguy hiểm quá lớn.

- Độc khí bị ngươi thu thập sạch sẽ rồi, ở đây đã không có bất kỳ nguy hiểm nào!

Thấy Nhiếp Vân cất kỹ độc khí, bàn tay Đạm Đài Lăng Nguyệt khẽ động, liền lấy xuống Tiên Thiên linh tráo.

Quả nhiên, lấy mất Tiên Thiên linh tráo, Nhiếp Vân không có loại cảm giác kịch độc ăn mòn kia, không khỏi khoan khoái dễ chịu.

Linh khí ở trong Thời Không lung khu này so với cái của lão tửu quỷ còn muốn nồng hậu dày đặc, mỗi hô hấp một ngụm, cơ bắp người đều nhảy lên, giống như hoạt tính gia tăng lên.

Nếu có thể ở đây trường kỳ tu luyện, đoán chừng dùng không được bao lâu, có thể tích lũy lực lượng đủ mức, trùng kích Niết Bàn lần thứ năm.

Đương nhiên, trình độ lần Niết Bàn thứ năm khẳng định đáng sợ hơn lần thứ tư, nếu như không có đại kỳ ngộ mà nói, chỉ bằng vào hấp thu linh khí đột phá, mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm chỉ sợ cũng tích góp không đủ.

- Ân? Cái kia chính là di thuế của Điệp Sinh đạo nhân?

Không có độc khí ăn mòn, lúc này Nhiếp Vân mới chú ý tới hoàn cảnh trong túp lều.

Nhà tranh không lớn, chỉ có vài chục mét, một ít ghế đá, phía trước địa phương dựa vào tường là cái giường đá, trên giường đá khoanh chân ngồi một thi thể.

Cái thi thể này không biết đã trải qua bao nhiêu năm, đã khô quắt xuống, không có chút linh khí nào.

Phía trước thi thể là bệ đá không lớn, phía trên chỉ có một bầu rượu, thoạt nhìn lão giả này cũng giống như mình, là cái mê rượu, bưng bầu rượu lên quơ quơ, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, bên trong đã không có gì.

- Giống như không có Tiêu Dao Du ngươi muốn tìm a...

Dạo qua một vòng, Nhiếp Vân nói.

Nhà tranh chỉ lớn như vậy, liếc có thể nhìn rõ, nếu có bí tịch gì, nên sớm liền phát hiện, mà gian phòng ngay cả nửa quyển sách cũng không có, nào có bí tịch gì?

- Không phải như vậy a...

Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng nhìn một vòng, có chút không tin, còn dùng Tinh Thần nhìn một lần, đồng dạng cái gì cũng không phát hiện, lông mi nhăn lại, vẻ mặt nghi hoặc.

- Khả năng ở trên người thi thể, qua đi xem!

Nhiếp Vân nhìn thi thể, nói một câu, đi tới trước mặt thi thể.

Tuy thi thể đã khô quắt, nhưng y phục trên người tựa hồ là một loại pháp bảo, cũng không vì thời gian xói mòn mà vỡ vụn, trái lại hấp thu đầy đủ linh khí, thoạt nhìn càng thêm linh động, uy lực càng mạnh hơn nữa.

- Ta nhìn xem!

Đi vào trước mặt thi thể, Thiên Nhãn của Nhiếp Vân nhìn một vòng, một lát sau lắc đầu.

Trong quần áo thi thể cũng không có che dấu bí tịch gì.

- Ân? Đây là cái gì?

Đột nhiên, trên người thi thể có một chỗ bất đồng hấp dẫn ánh mắt của hắn, lấy ra một kiện binh khí nhẹ nhàng nhảy lên, lộ ra da thịt trên cổ thi thể.

Trên cổ khắc một mật vân cổ quái, loại đường vân này, Nhiếp Vân không biết, phảng phất như trình bày lấy đại đạo nào đó, lại như một loại phong ấn đặc thù, bí mật phong ấn trong đó.

- Đây là một loại đại đạo linh phù, phong ấn cảm ngộ tu luyện cả đời của Điệp Sinh đạo nhân, nếu như có Tiêu Dao Du mà nói, nên phong ấn ở trong này, ta thử một chút!

Đạm Đài Lăng Nguyệt tựa hồ nhận ra đường vân này là cái gì, ánh mắt ngưng trọng, lẳng lặng đứng ở trước mặt thi thể, chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ câu thông, lý giải đường vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.