Nàng Thiếp Của Hoạn Quan

Chương 47: Thủ đoạn của tra nữ




Khi Mục Xán về nhà, người trong nhà vừa mới cơm nước xong, đang thu dọn các thứ. Nhìn thấy hắn trở về, Mục lão ba hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì khác, Mục Dung bởi vì ngày đó tận mắt thấy Mục Xán đập gãy xương Tiết Giai Kiệt, cho nên hiện tại có chút sợ hắn, cũng không dám nói lời nào, chỉ lấy con mắt một mí be bé di truyền từ Mục lão ba kia len lén mà nhìn hắn.

Nữ nhân kia dùng ánh mắt xa cách muôn sông nghìn núi liếc nhìn hắn, châm chọc nói: “Hiện tại bản lĩnh a, đánh người không rên một tiếng liền ở bên ngoài một tuần, có bản lĩnh ngươi liền đừng quay về luôn a, đừng tưởng rằng cánh cứng cáp rồi thì chúng ta liền không làm gì được ngươi.”

Mục Xán cúi đầu, trực tiếp hướng phòng căn phòng nhỏ chỉ vẻn vẹn chứa được một cái giường nhỏ và một cái bàn học kia của hắn, cũng không quan tâm đến người khác.

Nữ nhân tức đến vỗ bàn: “Lão Mục ngươi nhìn xem, ngươi đã nhìn thấy chưa! Ta cùng hắn nói chuyện hắn cũng không để ý! Có đem ta để vào mắt hay không?!”

Mục lão ba thấp giọng nói: “Con đã trở về, ngươi cũng bớt tranh cãi đi. Hắn….Hắn đang trong thời kỳ phản nghịch đi.” Ngày đó ở trong điện thoại nghe thấy một thiếu niên khác nói câu kia “Hắn hôm nay không biết bị ai đánh, trên người đều là vết thương, cánh tay đầy vết thâm tím xanh đen, lại ở bên ngoài chịu gió lạnh một ngày, hiện tại có chút cảm lạnh phát sốt….”, hắn trong hoảng hốt liền cảm thấy có phần có lỗi với con trai.

Mục Xán từ bé gửi nuôi ở bên nhà ông bà ngoại, tuổi thơ của Mục Xán chưa từng có hình ảnh của hắn với tư cách là một người cha, lúc 7 tuổi đem hắn ôm về nhà mình, hắn còn vừa đá vừa đánh, vừa khóc vừa nháo, gần như không chịu quay về, về sau lại một thời gian dài không gọi “Cha”, “Mẹ”. Mà lúc đó, tiểu nữ nhi của hắn vừa mới sinh ra, hắn bụng đầy tâm tư đặt vào hết trên người tình nhân và con gái, căn bản không làm sao để ý đến một đứa con trai vừa ngang ngạnh vừa không nghe lời của chính mình.

Đợi đến sau khi ly hôn toại nguyện cưới lão bà hiện tại, đem con gái cũng quang minh chính đại đưa vào cửa,quan tâm của hắn đối với con trai lại càng ít đi,cẩn thận nghĩ lại,dĩ nhiên không có một hồi ức vui vẻ ít ỏi nào có thể hiện ra trong trí nhớ.

Vườn bách thú, chơi trò chơi, hắn đều là mang theo con gái đi, hình như cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng con trai chơi qua bất cứ cái gì, nháy mắt, con trai cũng đã lên sơ trung…Trầm mặc ít nói giống như là người lạ trong nhà.

Từ lúc nào, con trai bắt đầu trở nên không thích nói chuyện? Trung niên nam nhân này cẩn thận mà nhớ lại, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra. (L: tất nhiên là không nghĩ ra, bởi ông chưa từng đặt một chút quan tâm nào lên người con trai của chính mình, chưa từng hỏi thăm cuộc sống, cảm xúc của hắn, cho nên không biết cũng đúng thôi..hừ!)

“….Ta xem a, sách cũng không đọc, thừa lúc còn sớm mà đưa vào trong nhà máy chỉnh sửa lại tính nết, nếu không cứ theo tình hình này đi tiếp, con trai ngươi về sau trở thành trộm cướp hỗn láo cũng không chừng, ghế to như vậy, hắn lại có thể ra tay đập người được….” Người đàn bà này còn đang lải nhải mà trách mắng.

Mục lão ba một trận tức giận: “Đừng nói nữa!” Thanh âm cực lớn, làm Mục Dung bên cạnh xem TV giật nảy mình.

Nữ nhân kia càng giống như điên loạn bỏ lại bát đĩa, từ trong phòng bếp hướng hắn nhào tới: “Được, ngươi có bản lĩnh, có dũng khí rống ta có đúng không! Ta liều mạng với ngươi!” (L: mụ này quá điên loạn, ko thể nói lý … tập thể ném đá mụ đê)

Lúc này Mục Xán từ trong phòng đi ra, đối với hai người cãi lộn hoàn toàn coi như không thấy, tránh qua bọn họ đi tới trước mặt Mục Dung, lạnh lùng hỏi: “Máy CD của ta đâu?”

“Cái….cái gì….” Ánh mắt Mục Dung né tránh nói. “Ta không biết.”

Mục Xán từ trên cao nhìn xuống muội muội này, lặp lại lời nói lạnh lùng: “Máy CD của ta đâu?”

Mục Dung bị dáng vẻ băng lãnh của hắn dọa sợ, nhưng vẫn giả bộ cứng rắn mà từ trong sô pha ném đồ ra: ” Hừ, có gì đặc biệt hơn người, trả lại ngươi!”

Mục Xán tiếp được vừa nhìn, đúng là cái máy CD kia, chỉ là ở một góc có hơi vỡ một chút.

Hắn nhìn cũng không nhìn người trong phòng, xoay người liền đi tới cửa: “Ta đến trường.”

Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, “!” một tiếng, tất cả tranh cãi âm ĩ đều bị hắn nhốt ở bên trong phía sau cánh cửa.

...

...

Nửa học kỳ cuối của sơ nhị, Mục Xán thực sự từ ký túc xá dọn ra, cùng Lục Hiên ở cùng nhau, nhà Lục Hiên cách Nhất Trung rất gần, xe buýt thì chỉ cách có hai ba trạm,có điều bọn họ thường đều là cưỡi xe đạp đến trường, tốc độ so với ngồi xe buýt còn nhanh hơn.

Một đoạn thời gian mới bắt đầu, Mục Xán đều là ở trong căn tin trường học ăn cơm xong mới đi nhà Lục Hiên, thế nhưng về sau Lục Hiên đối với việc này tỏ ra rất tức giận, nói Mục Xán không đem hắn làm bằng hữu thực sự, còn nói dù sao đồ ăn trong nhà làm cũng rất tốt, nếu như không ăn hết cũng rất lãng phí, chẳng bằng hai người cùng ăn, với lại hắn một mình ăn cơm, thật sự là rất tịch mịch, đủ loại…vv.

Vì thế Mục Xán liền biến thành ăn ở đều ở nhà Lục Hiên, cứ như vậy, hắn rất ít phải chi tiêu, mỗi tháng chỉ có rất ít tiền sinh hoạt phí, hắn trái lại, lại tích góp được một ít tiền.

Gia sư kia của Lục Hiên sau khai giảng một tháng liền không tới nữa, bởi vì đối với Lục Hiên đã dạy không thể dạy được nữa. Hiện tại Lục Hiên ngoại trừ tự học ra, còn đảm nhiệm gia sư của Mục Xán, có đôi khi nhìn Mục Xán vắt hết óc mà làm đề bài hắn cho, trong lòng không hiểu sao lại có một loại cảm giác hạnh phúc. (L: đấy gọi là biến thái, quả thật là tiểu Lục có máu S nhẹ, chậc…nghịch ngầm à nha)

Thời điểm cuối kỳ Sơ nhị, thành tích Lục Hiên vẫn vững vàng đứng nhất như trước, mà Mục Xán cũng xem như rất kỳ tích mà chen lên đứng thứ hai lớp,đứng thứ mười cả khối, lúc trước còn có những lời đồn hắn nhìn trộm hoặc sao chép bài người khác, theo mỗi lần thi cử hắn đều biểu hiện phát triển rất ổn định,ánh mắt bạn cùng lớp nhìn hắn cũng dần dần thay đổi, cuối cùng chấp nhận trong lớp quả thực lại nhiều thêm một học sinh tốt. (L: sao ta nghe câu này có vẻ như rất không đành lòng a, quái)Mà bởi vì thành tích của hắn nâng cao, tiếng phản đối hắn dọn từ ký túc xá ra ngoài ở cũng dừng lại.

Trẻ em Trung Quốc, dường như chỉ cần thành tích học tập tốt, liền nhất định là học sinh tốt, đây là cách nhìn chung của lão sư, phụ huynh, và toàn thể bạn học.

Bởi vì Mục Xán lần đầu tiên đứng thứ 10 cả khối, ngay cả nữ nhân kêu gào muốn cho hắn sớm đi làm công kia cũng thu lại lời nói, dáng tươi cười trên mặt Mục lão ba nhiều hơn, trong ánh mắt dần dần có một phần đắc ý, thường thường sẽ ở trước mặt người khác khoe con trai mình, người ngoài tự nhiên cũng hùa vào khen: “Con trai ngươi a vẫn luôn thông minh, nam hài tử a, chỉ cần cố gắng, thành tích lập tức có thể đi lên, thành tích này của con trai ngươi duy trì tiếp cho đến khi tiến vào Cao trung của Nhất Trung lúc đó là ổn rồi.” (L: Trường Nhất Trung gồm cả cấp 2 và cấp 3, tức là cả Sơ trung và Cao trung)

Cao trung của Nhất Trung là trường đứng hàng đầu trong toàn tỉnh, tỷ suất thi đỗ đại học cao đẳng cao đến 97,4%, chỉ cần có thể đi học cao trung Nhất Trung, đã gần như tương đương với một chân bước vào ngưỡng cửa đại học rồi, là cao trung mà toàn bộ phụ huynh trong lòng mơ ước nhất.

Hiện tại tất cả mọi người trong đám thông gia lúc giáo dục tiểu hài tử hầu như đều lấy Mục Xán ra để so sánh, “Nhìn con nhà người ta đi, thi vào sơ nhất là đội sổ, hiện tại đã là thứ mười toàn khối, ngươi còn không cố gắng nắm vững, chỉ cần chịu học a, cũng sẽ học giỏi được.”

Sắp lên sơ tam rồi, nghỉ hè vốn là hai tháng giảm bớt thành hơn nửa tháng. Mục Xán phần lớn thời gian đều ở nhà ông bà ngoại ở quê nơi thành thị kia trải qua, bởi vì đã dưỡng thành một thói quen học tập mỗi ngày không buông lơi, mặc dù đang nghỉ hè, hắn cũng không xao lãng bài vở.

Ông bà ngoại thấy thành tích của hắn đột nhiên tăng mạnh, hiển nhiên mừng rỡ vô cùng, mà ở kỳ nghỉ hè này, Mục Xán rốt cục cũng gặp được người mẹ nhiều năm không gặp.

Đối với người mẹ đã bỏ rơi mình lúc trước, trong lòng hắn có oán giận, nhưng khi thấy nàng hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc, tâm lại kỳ dị mà mềm xuống.

Hắn đã không còn là một tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu nữa, đương nhiên hiểu rõ chuyện lúc đó là cha có lỗi với nàng.

Mẹ không hề tái giá, hiện tại một mình một người ở trấn trên mở một phân xưởng giày da nhỏ, kiếm tiền đều rất khổ cực,khi gặp mặt Mục Xán, còn kín đáo đưa cho hắn mấy trăm đồng. Mục Xán cái gì cũng chưa nói,nhưng nàng lại gần như nhịn không được muốn rơi lệ. Nàng chỉ ở nhà ông bà ngoại với Mục Xán hai ngày rồi lại vội vội vàng vàng chạy về trấn trên. Lần này trở về, tựa hồ nguyên nhân phần lớn là để gặp Mục Xán.

Hơn nửa tháng nghỉ hè nhoáng cái đã qua, Mục Xán chỉ ở trong cái nhà kia của cha ngây người một ngày, liền về nhà Lục Hiên.

Lúc hắn về nhà, Lục Hiên vừa mới xuống máy bay không được bao lâu, đang ở trên giường nằm vì lệch múi giờ.

Một mùa hè, Mục Xán lại cao thêm 3 cm, hiện tại đã 1m81, mà Lục Hiên lại giống như đột nhiên tới thời kì phát triển cuối cùng, mạnh mẽ cao thêm mấy cm, mơ hồ đã đến 1m87, 88, so với Mục Xán cao hơn nửa cái đầu.

Bắt đầu từ hôm nay, bọn họ liền tiến vào cuộc sống học tập của sơ tam đầy căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.