Nàng Thiếp Của Hoạn Quan

Chương 44: Vẻ đẹp mơ hồ




Tiết Giai Kiệt vốn chính là một tiểu lưu manh trong trường, Mục Xán từ nhỏ đã bị hắn bắt nạt, lần này lại có thể có dũng khí đánh rớt thể diện của hắn, còn làm hỏng việc, mặc dù thấy máy CD rơi xuống có chút sợ hãi trong nháy mắt, nhưng lại nghĩ cũng không phải hắn đánh rơi, quan hệ tới hắn cái rắm, bèn ngang ngược hung ác.

“Ha ha ha, đánh hay! Đánh hay!” Mục Dung bên cạnh vỗ tay mừng rỡ, hai ngày nay nàng đã sớm nhìn chòng chọc chiếc máy CD trên tay Mục Xán kia, nhưng nó lại không phải đồ vật trong nhà, không thể từ trong tay Mục Xán đoạt tới, chỉ có thể thỉnh thoảng nhờ cha nói mới được chơi một lát, điều này khiến cho “Tiểu bá vương” trong nhà là nàng đây rất tổn thương. (L: ta phi, con nhỏ đáng chết, còn bé đã khiến người ghét như vậy)

Từ sau khi Mục Xán lên sơ trung, cha hắn cũng rất ít đối với hắn động thủ, cho dù Mục Dung có đôi khi cùng Mục Xán tức giận, Mục lão ba cũng nhiều lắm mắng hắn hai câu, sẽ không đánh hắn, điều này làm cho Mục Dung luôn luôn cảm thấy rất không dễ chịu, càng ít khi nàng chỉ cần vừa khóc Mục Xán liền lập tức bị đánh. Hiên tại thấy Mục Xán bị đánh, nàng tự nhiên cao hứng. (L: con nhỏ độc ác)

Mục Xán bò lên, trên trán sưng lên một cục to, chẳng qua bị tóc mái che khuất người khác nhìn không ra. Hắn nhìn máy CD rơi trên mặt đất tự động mở nắp máy ra, trong đầu “đằng” một cái mà bốc lên một cỗ lửa giận, những tổn thương và sỉ nhục phải chịu trong những năm gần đây, toàn bộ từ trong ngực hắn vọt ra, giống như nước lũ vỡ đê.

Con người ta một khi kìm nén quá lâu, bạo phát nổi lên lại càng đáng sợ.

Hắn mạnh mẽ quơ lấy cái ghế bên cạnh hướng Tiết Giai Kiệt đập xuống, trên mặt một mảnh băng lạnh. Tiết Giai Kiệt căn bản là không kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy một cặp ánh mắt sắc nhọn bắn tới, nhìn hắn giống như nhìn người chết vậy, trong ngực nhất thời run lên.

“!!” Tiếng đánh đi kèm với tiếng Tiết Giai Kiệt gào thét như giết lợn thật lớn vang lên, Mục Dung cả kinh mà khóc rống lên.

Mọi người đang uống trà trò chuyện bên ngoài lập tức bị kinh động, chạy vọt vào cửa liền thấy Mục Xán vẻ mặt dữ tợn mà cầm ghế đập Tiết Giai Kiệt, Mục lão ba cùng cha Tiết Giai Kiệt vội vã xông lên ngăn cách hai người.

Tiết Giai Kiệt lảo đa lảo đảo mà ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trước mặt trong nháy mắt thoáng cái mơ hồ, lấy tay quệt một cái, vậy mà tay đầy là máu.

“Oa…”

Hắn một người lớn như vậy,lại có thể bị hù dọa khóc! Hắn biết vừa nãy Mục Xán là muốn giết hắn thật! Người vô thanh vô tức một khi tức giận lên mới thực sự đáng sợ!

“Oa oa oa oa……” Mục Dung thấy nhiều máu như thế khóc đến càng lợi hại!

Mục lão ba đứng lên không hỏi phải trái trắng đen thế nào liền thẳng tay cho Mục Xán một cái bạt tai, đem hắn đánh đến tai ù ù vang lên, gò má nửa bên mặt trong nháy mắt đỏ, “Ngươi sao không chết đi! Ai kêu ngươi đánh người như thế này! Ta cho ngươi học để làm gì! Ta cho ngươi học không tốt!” Vừa nói, bạo phong tật vũ mà tàn nhẫn lại rơi xuống. (L: lại tát Mục Xán, lão này đáng chết)

Thông gia bên cạnh cũng không tới khuyên, nữ nhân kia vào cửa vừa nhìn thấy tình hình, càng giống như điên loạn mà đánh về phía Mục Xán, vừa đánh vừa đá vừa mắng,mà cha mẹ Tiết Giai Kiệt thì đã sớm nóng ruột mà đỡ con trai ngồi xuống sô pha ở bên ngoài, một đám người đi qua ân cần hỏi han,,một đoàn vội vàng loạn gọi 120 gọi 120, lấy khăn mặt lấy khăn mặt. (L: tội nghiệp Mục Xán, năm mới mà gặp cảnh này, thằng cha kia đúng là không ra gì, con mình máu mủ ruột già mà lại đánh tàn nhẫn như thế, lão mau chết đi mới đúng)

“Cút ngay!” Mục Xán tức giận mà một phen đẩy mẹ kế đối với mình vừa đánh đá vừa đánh ra, hướng Mục lão ba một tiếng quát hỏi: “Ta thật là con trai ngươi sao?” Nói xong “Hô” một cái liền từ trong phòng xông ra ngoài, hướng xuống lầu, vọt ra đường cái.

Trong nhà ai cũng không đuổi theo hắn, kể cả Mục lão ba vừa nãy còn đang đánh hắn, hắn chỉ run lên, trong miệng không ngừng mắng chửi: “Đồ hỗn láo, đồ hỗn láo….”

Mục Xán cực kỳ chật vật mà lưu lạc trên đường, người ven đường thấy bộ dáng hắn chỉ trỏ sau lưng.

“Đây là tiểu hài tử nhà lão Mục sao? Lại không biết vì chuyện gì bị cha hắn đánh!”

“Ai, hài tử này cũng là đáng thương….”

“Này còn đang là mừng năm mới sao lại đem hài tử đánh thành như vậy?”

“…”

Mục Xán mờ mịt mà đi tiếp, gió lạnh thổi qua, vết thương trên người đau đến nóng rát, nhưng hắn lại phảng phất như không hề cảm thấy, chỉ là vẫn đi, vẫn tiếp tục đi.

Cũng không biết đã đi bao lâu, hắn ngừng lại ở trước một trạm xe bus, lên một chiếc xe bus đi hướng trường học. Hắn chán nản ngổi ở ghế cuối, ngửa đầu,nhắm mắt lại, trong ngực khô khốc giống như hoang mạc, trong lúc mơ mơ màng màng đó, hắn đã ngủ.

Khi bị lạnh giá làm cho tỉnh lại, liền phát hiện đã qua trạm dừng rồi, đần đần độn độn mà xuống xe đi trở lại, đi tiếp đi tiếp hắn đột nhiên dừng lại, nhớ tới đang trong kỳ nghỉ đông nhà trường sẽ không mở cổng.

Thế thì, hắn rốt cục nên chạy đi đâu?

Hắn đi vào buồng điện thoại công cộng, lấy thẻ điện thoại cắm vào, quay số điện thoại nhà ông bà ngoại. Sau khi “đô đô đô” vài tiếng, điện thoại được kết nối, Mục Xán “Uy” một tiếng, đầu bên kia liền truyền đến tiếng cười kinh hỉ. (aka ngạc nhiên vui mừng)

“Tiểu bảo bối, ngươi đã gọi điện tới rồi?” Tiếng ông ngoại vang lên nghe rất sủng nịch, từ sau khi Mục Xán lên sơ trung, ông ngoại hắn lại càng thương yêu hắn, mỗi lần gọi điện thoại về, đều gọi hắn là “Tiểu bảo bối”.

Mục Xán tâm vốn đang băng lãnh chợt thấy ấm lên, nhàn nhạt mà cười: “Đúng vậy, ông ngoại, ngươi cùng bà ngoại gần đây thân thể có khỏe không?”

“Khỏe, chúng ta đều khỏe. Tiểu bảo bối ngươi thì sao, đã ăn cơm chưa a?” Lúc này đã tới giờ ăn cơm trưa rồi.

Mục Xán sờ sờ cái bụng khô quắt, nói: “Ăn. Ông ngoại thì sao? Năm mới thế nào?”

“…..”

Sau khi nói chuyện gần mười phút, Mục Xán mới cúp điện thoại. Từ trong buồng điện thoại đi ra, hắn ngơ ngác mà đứng rất lâu, cuối cùng đi công viên, thấy một đám người ở trong sân vận động đá bóng, hắn cũng chạy vào bên trong tham gia, giống như phát tiết mà đá một mạch đến buổi chiều.

...

...

Sắc trời đã tối xuống, đèn hoa sáng lên, tất cả mọi vật trên mặt đất đều có màu sắc như mộng ảo.

Lục Hiên đứng ở trên ban công trong phòng, nhìn dòng xe cộ xuôi ngược giống như đàn kiến phía dưới, xuất thần mà phát ngốc.

Hắn hẳn phải là ở nước Mỹ cho đến tận 12 tháng giêng mới trở về, nhưng không biết vì cái gì, hắn lại trở về trước thời hạn. Sau khi trở về, lại không biết làm gì, ngoại trừ bị lệch múi giờ và ngẩn người ra, những chuyện khác đều không khơi dậy nổi tinh thần.

Hay là đi chơi bóng đi, trong đầu hắn nghĩ vậy, liền thay quần áo, ôm bóng rổ đi mở cửa.

Trong nháy mắt cửa mở, hắn lập tức ngây dại, cùng người ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau, mắt to trứng mắt nhỏ, nửa ngày ai cũng không có phản ứng lại.

Mục Xán ngơ ngác nhìn Lục Hiên một hồi, hắn có chút không ngờ được Lục Hiên lại sẽ ở nhà, bởi vì kỳ nghỉ đông trước, Lục Hiên nói với hắn phải đi Mỹ cùng cha mẹ đoàn tụ, ở cho đến tận khai giảng.

Thẻ mở cổng tiểu khu là Lục Hiên cho hắn, bởi vì hải cảnh hoa viên là theo hình thức quản lý khép kín, nếu không có thẻ mở cổng, muốn vào thì phải đăng kí ở trạm gác cổng chính, sau đó từ trạm gác điện thoại liên hệ chủ nhà, sau khi xác nhận chính xác mới có thể thả người đi vào, thật sự là phi thường phiền phức.

Lục Hiên vì để thuận tiện liền đưa thẻ cho Mục Xán, nói ngộ nhớ một ngày nào đó Mục Xán đột nhiên muốn đến tìm hắn, có thể tự mình đi vào.

Hôm nay sau khi sân bóng tan cuộc Mục Xán cảm thấy không có chỗ để đi liền tê dại mà du đãng, lang thang lại đi đến gần hải cảnh hoa viên, chờ khi phục hồi tinh thần, hắn đã quét thẻ đi vào trong tiểu khu rồi. Sau đó hắn liền đi đến cửa nhà Lục Hiên, ở bên ngoài ngồi một mình hơn tiếng đồng hồ, khi đang nghĩ muốn đi, khuôn mặt Lục Hiên lại xuất hiện ở trước mắt.

Trong nháy mắt kia, Mục Xán cảm thấy tim mình đập dồn dập đến kịch liệt, sững sờ cái gì cũng không nói nên lời.

Cuối cùng vẫn là Lục Hiên mở miệng trước: “Tiểu Xán, sao lại là ngươi?”

“Ta….Ngươi muốn đi ra ngoài chơi bóng?” Mục Xán nhìn bóng rổ trên tay Lục Hiên hỏi.

Lục Hiên lộ ra một dáng cười sáng chói, vứt bóng rổ xuống, một phen kéo Mục Xán vào cửa, ôm chặt lấy hắn, thấp giọng nói:“Vốn muốn đi, hiện tại không muốn nữa.”

Mục Xán tùy ý hắn ôm, trong ngực lại kỳ dị mà thả lỏng ra.

“Đang nhớ ngươi, ngươi liền xuất hiện, dọa ta giật mình một cái.”Lục Hiên ở bên tai hắn thì thầm, hơi thở thiêu đốt người khác.

“….Nhớ ta?”

“Nhớ ngươi, cho nên ta đã bay về nước trước thời hạn.”

Mục Xán chỉ cảm thấy cả người nóng hầm hập, cũng không biết là hôm nay chịu gió lạnh nhiều mà bị cảm, hay bị hơi ấm trong phòng thổi thành thế này. Hắn chỉ cảm thấy vừa mệt vừa đói, đau khổ mệt mỏi từng trận từng trận nổi lên, lúc Lục Hiên buông tay ra,liền duỗi tay, ôm lấy hắn, đầu tựa ở đầu vai hắn, nói: “Ta rất mệt mỏi.”

Lục Hiên vươn ngón tay thon dài vỗ về tóc mềm mại của hắn:“Vậy ngủ đi.”

———————–Ta là đường phân cách phát biểu cảm tưởng ——————————

Đọc chương này thấy thật thương Mục Xán, đã thiếu tình thương của mẹ mà cha thì lại càng ko ra gì, đã chẳng quan tâm lại còn nhẫn tâm đánh mắng chửi rủa con thậm tệ, mà ông ta còn chẳng phân biệt được tốt xấu, nói thật khi Mục Xán thốt ra câu “Ta thật là con trai ngươi sao?” nếu như ông ta dừng lại mà suy nghĩ cho kỹ, thì có lẽ vẫn còn tạm có thể gọi là một người cha, n ông ta ko, lại còn mắng hắn là đồ hỗn xược…quả thật hai mắt ông ta mù rồi. Chỉ khổ cho Mục Xán, không thật sự lạnh lùng ngang bướng như vẻ bề ngoài, kỳ thực hắn là một người rất tốt, rất biết quan tâm đến người khác,là một người cháu ngoan, nhưng cuộc đời hắn từ lúc nhỏ cho đến h thật đau khổ quá, mong rằng những chg sau bạn công sẽ luôn ở bên yêu thương hắn,cưng chiều hắn a……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.