Nắng Sớm Lên

Chương 17: Em nhìn anh đi




Editor: Vy Vy 1505

"Lý tỷ tỷ, muội chờ tỷ thật lâu, tỷ đến đây thật tốt quá!", gương mặt Ôn Dật Lan đầy chân thành, thân thiết kéo cánh tay Lý Tiêm Nhu, nhiệt tình nói: "Lần trước ở thu săn gặp được tỷ, muội cảm thấy thật hợp ý với tỷ, đáng tiếc không tìm được cơ hội thân cận, nên thừa dịp thêm trang đặc biệt đưa thiếp mời Lý tỷ tỷ, mời tỷ lại đây. Muội cũng biết, Lý phu nhân bị bệnh Lý tỷ tỷ chắc là phải hầu bệnh, khẳng định thực vất vả, theo lý thuyết không nên quấy nhiễu tỷ, Lý tỷ tỷ, tỷ sẽ không trách muội đường đột có phải không?"

Nghe lời nói Ôn Dật Lan thân mật khăng khít như vậy, lại là Ôn Dật Lan đặc biệt mời Lý Tiêm Nhu đến đây, ánh mắt mọi người tức khắc có chút biến hóa.

"Ôn tiểu thư..." Lý Tiêm Nhu kinh ngạc nhìn Ôn Dật Lan.

Nàng đương nhiên biết, Ôn Dật Lan không có cố ý đưa thiếp mời cho nàng, mà là sau khi phụ thân nhận được thiệp mời có lệ của Ôn phủ buộc nàng tới. Chuyện ở Lâm Giang Tiên khiến cho hai bên đều mặt xám mày tro, phụ thân luôn luôn được Ngũ điện hạ coi trọng nhưng cũng bởi vậy mà bị giận chó đánh mèo, tuy rằng là các lão, cũng đã từ từ suy thoái. Vì vậy phụ thân buộc nàng đi ra ngoài, muốn trước khi kế mẫu (mẹ kế) chết bệnh định một việc hôn nhân cho nàng. Tất nhiên hạnh phúc của nàng chỉ là thứ yếu, hơn phân nửa vẫn là muốn vì con đường làm quan rộng mở của chính ông, dù sao nếu kế mẫu thật sự mất, sau ba năm giữ đạo hiếu nàng cũng đã mười chín tuổi, đến lúc đó muốn tìm một cửa quan hệ thông gia đắc lực sẽ muôn vàn khó khăn, làm nữ nhi Lý phủ, dùng nàng để đám hỏi bước cờ này cũng không tính bỏ đi...

Cũng chính bởi vì vậy, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng dám khinh thường nàng.

Nhưng mà hiện tại, Ôn Dật Lan lại không quan tâm đến việc hôn nhân mất hết danh dự của nàng, trước mặt đầy sân nữ quyến nói chuyện với nàng, lại biểu hiện thân thiết với nàng như vậy, giống như nàng là khách quý mà cháu gái ruột được nuông chiều của Ôn thủ phụ cố ý mời đến, ở trước công chúng cho nàng thể diện...

Điều này làm cho Lý Tiêm Nhu có cảm giác nói không nên lời, vốn là vẫn nhẫn nại không rơi nước mắt khi bị người nhục nhã, ngược lại sau khi Ôn Dật Lan nói lời thiện ý nhịn không được rơi lệ. Nàng cúi thấp đầu, nghẹn ngào thấp giọng nói: "Ôn tiểu thư, cảm ơn nàng, nàng là người tốt. Nhưng mà, hôm nay là ngày lành thêm trang của nàng, người mang điềm xấu như ta chỉ cho nàng thêm xui, ta nên đi trước thì hơn, cung chúc nàng và Tần Hàn Lâm vợ chồng mỹ mãn, bạch đầu giai lão!"

Nói xong, vùng thoát khỏi tay Ôn Dật Lan, xoay người rời đi.

Ôn Dật Lan lại chặt chẽ nắm chặt tay nàng, một chút cũng không thả lỏng, nói: "Lý tỷ tỷ, tỷ tới đúng lúc lắm, muội có nhiều chuyện muốn nói với tỷ! Tỷ dịu dàng hoà đồng như vậy, muội nghĩ nhất định có rất nhiều người thích tỷ, muốn thân cận với tỷ, tỷ cứ như vậy đi rồi, chẳng phải là làm cho mọi người thất vọng sao?". Nói xong, quay đầu nhìn mọi người chung quanh trong đình viện, quan sát vẻ mặt các nàng, cuối cùng ánh mắt dừng ở Bùi Nguyên Ca: "Nguyên Ca, muội cũng đã nói Lý tỷ tỷ rất tốt, muốn cùng nàng thân cận thân cận hơn, có phải không?"

Trong đôi mắt trong suốt như nước tràn ngập cầu xin, giọng nói run nhè nhẹ: "Nguyên Ca!"

Nàng cũng có thể cảm giác được, thành kiến của mọi người đối với Lý Tiêm Nhu là không dễ phá bỏ, chỉ bằng nàng mà muốn xoay cục diện này căn bản là không có khả năng, không, đừng nói xoay, cho dù nàng mạnh mẽ giữ Lý Tiêm Nhu ở lại, cũng chỉ sẽ khiến nàng ấy bị mọi người khinh miệt mà thôi, ngược lại càng bị tổn thương. Bây giờ, chỉ bằng vào nàng cho Lý Tiêm Nhu thể diện là không đủ, hiện tại ở đây, có lẽ chỉ có Nguyên Ca mới có bản lĩnh này.

Chuyện của Lý Tiêm Nhu bởi vì hoàng thất mà ra, mà nay Nguyên Ca được Thái hậu và Hoàng đế coi trọng, hơn nữa Nguyên Ca lại thông minh lợi hại như vậy, nếu Nguyên Ca có thể kính trọng Lý Tiêm Nhu vài phần, biểu hiện thập phần thân thiết, ít nhất, người khác sẽ xem ở mặt mũi Nguyên Ca mà thu liễm, sẽ không làm quá phận, khiến cho Lý Tiêm Nhu nan kham mà đau đớn.

Tuy rằng nàng không có giao tình gì với Lý Tiêm Nhu, nhưng mà tình hình mới vừa rồi lại làm nàng thập phần không vừa mắt.

Rõ ràng Lý Tiêm Nhu không có làm sai chuyện gì, rõ ràng sai chính là Ngũ điện hạ và Lý Tiêm Vũ, kết quả hiện tại mọi người đối với Ngũ điện hạ vẫn xu nịnh như cũ, Lý Tiêm Nhu lại bị mọi người xem thường, khắp nơi bị khi dễ khinh miệt, vừa rồi vừa lộ diện, mọi người tránh nàng như tránh rắn rết, giống như nàng là ôn thần. Lý Tiêm Nhu mới là cô nương mười sáu tuổi, sao có thể chịu được chuyện đó?

Nghe được lời nói của Ôn Dật Lan, Bùi Nguyên Ca cũng giật mình, lập tức đi qua, cầm bàn tay khác của Lý Tiêm Nhu, cười khanh khách nói: "Còn không phải sao? Vừa rồi muội còn hỏi Ôn tỷ tỷ có phải đã quên gửi bái thiếp cho Lý tỷ tỷ hay không, bằng không sao Lý tỷ tỷ đến bây giờ còn chưa đến? Ai biết nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, thật sự là tâm ý tương thông. Giờ lành thêm trang cũng sắp đến, Lý tỷ tỷ mau vào đi thôi!"

"Nguyên Ca!”. Thấy Nguyên Ca quả nhiên duy trì nàng, tức thời nét mặt Ôn Dật Lan tươi cười như hoa, nói với Lý Tiêm Nhu: "Xem xem, muội không có nói sai đi?"

Thái hậu lúc trước rõ ràng đã nói, muốn nàng không cần lại nhúng tay chuyện của Lý Tiêm Nhu, nàng làm như bây giờ, truyền đến tai Thái hậu, chỉ sợ không tránh được bị Thái hậu trách phạt, còn lo lắng phải giải thích như thế nào. Nhưng mà.... Nhìn khuôn mặt Ôn Dật Lan vui mừng sáng lạn tươi cười, Bùi Nguyên Ca cũng mỉm cười lắc đầu, lúc trước nàng và Ôn tỷ tỷ vẫn chưa biết nhau, nàng bị Diệp Vấn Quân vô lý làm khó dễ, Ôn tỷ tỷ là một người đứng ra bênh vực, mới đi từng bước một tương giao đến nay. Hiện tại Ôn tỷ tỷ và Lý Tiêm Nhu không có giao tình, lại vẫn như cũ động thân làm chỗ dựa vì Lý Tiêm Nhu giải vây....

Ôn Dật Lan thiện lương mà lại chính trực như vậy, đúng là Ôn Dật Lan mà nàng biết, cũng là Ôn tỷ tỷ mà nàng thưởng thức!

Nếu Ôn tỷ tỷ cần nàng duy trì, như vậy nàng nên đứng ra!

Lý Tiêm Nhu hết nhìn Ôn Dật Lan, lại nhìn Bùi Nguyên Ca, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghẹn ngào khó có thể nói thành lời. Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, nàng không thể nào nghĩ đến, trong khi nàng chật vật như vậy, ngay cả hạ nhân Lý phủ cũng dám khinh thường nàng, Ôn Dật Lan và Bùi Nguyên Ca xưa nay không có giao tình với nàng lại đứng bên cạnh, cho nàng một phần thể diện.

"Lý tỷ tỷ, mau vào đi, tỷ muội chúng ta cùng trò chuyện!", Bùi Nguyên Ca cười kéo cánh tay của nàng, đi vào trong viện.

Nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Ôn Dật Lan và Bùi Nguyên Ca, Lý Tiêm Nhu rốt cục cố lấy dũng khí, bước ra trầm trọng bước đầu tiên, chậm rãi đi về phía trước.

Bởi vì thân phận của Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan, nếu các nàng xem trọng Lý Tiêm Nhu như vậy, người khác cũng không thể làm quá mức, nhất là Bùi Nguyên Ca, chuyện ở thu săn được truyền khai, một đồn mười, mười đồn trăm, vốn là thanh danh nàng đã nổi lại càng như lửa cháy thêm dầu, dệt hoa trên gấm. Ở đây mặc dù có cáo mệnh phu nhân, đối với nàng cũng không dám liếc nhẹ. Nếu nàng rõ ràng cho Lý Tiêm Nhu phần thể diện này, tự nhiên mọi người còn lại sẽ không thể làm quá phận, không dám khe khẽ nói nhỏ, vẻ mặt cũng thu liễm lại vài phần, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lý Tiêm Nhu vẫn mang theo ý khinh thường cười nhạo, tuy không bức lui, nhưng không cùng nàng thân cận.

Rõ ràng đây là Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan thương hại nàng, cho nàng một chút thể diện mà thôi, trên thực tế nàng vẫn là Ngũ hoàng tử phi số mệnh đen đủi bị muội muội phá đám hôn sự, vẫn không nên chọc vào thì hơn.

Ngẫu nhiên tiếp xúc đến ánh mắt tuy rằng đã thu liễm lại vẫn làm nàng nan kham đau đớn, Lý Tiêm Nhu vội vàng tránh đi, cúi đầu không dám nhìn.

"Không cần lảng tránh, cũng không cần cúi đầu!". Đúng lúc này, bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói Bùi Nguyên Ca mềm nhẹ nhưng kiên định: "Chỉ có người làm sai mới phải cúi đầu, lảng tránh ánh mắt người khác, Lý Tiêm Nhu, ngươi làm sai chuyện gì sao?"

Lý Tiêm Nhu ngẩng đầu, nhìn đôi mắt Bùi Nguyên Ca sáng ngời và trầm ngưng, giống như dạ minh châu trong đêm tối, chiếu sáng rạng rỡ cả người nàng, phảng phất như phát ra hào quang, rực rỡ loá mắt. Cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng thấy thứ gì sáng rọi đến thế, Lý Tiêm Nhu mơ mơ hồ hồ nghĩ, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nghĩ đến câu hỏi của Bùi Nguyên Ca, do dự một chút, chậm rãi lắc lắc đầu.

"Nếu không có làm sai chuyện gì, vì sao ngươi lại co ro cúm rúm?". Bùi Nguyên Ca nhìn vào mắt nàng, chậm rãi nói: "Lý Tiêm Nhu, ta và Ôn tỷ tỷ chỉ có thể cho ngươi mặt ngoài sáng rọi, đó là hư, chỉ có chính Lý Tiêm Nhu ngươi chân chính toả sáng, mới có thể đứng vững trước mọi người, ngươi phải kiên cường, phải có dũng khí, người khác dùng ánh mắt miệt thị trào phúng nhìn ngươi, ngươi phải dùng ánh mắt càng kiên định nhìn lại, nhìn đến khi người khác không dám nhìn ngươi nữa mới thôi. Ngược lại, nếu ngươi nao núng cúi đầu, người khác sẽ làm càng thêm trầm trọng, hiểu chưa?"

Với tình cảnh hiện tại của Lý Tiêm Nhu, nếu chính nàng ấy không thể tỉnh lại, nàng và Ôn Dật Lan có muốn giúp nữa cũng là uổng công.

Giọng nói mềm nhẹ như mộng rơi vào tai Lý Tiêm Nhu khơi dậy trăm ngàn gợn sóng lăn tăn trong lòng, giống như chú ngữ, nàng nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Bùi Nguyên Ca, trong lúc nhất thời, bỗng nhiên hô hấp dồn dập, tim đập nhanh mãnh liệt, gần như không thở nổi: "Bùi tứ tiểu thư, ta...."

"Ngẩng đầu, thẳng thắt lưng, quay đầu nhìn xem, xem người nào muốn cười nhạo ngươi, miệt thị ngươi!", Bùi Nguyên Ca mệnh lệnh nói: "Trừ phi chính ngươi cũng cảm thấy ngươi sai lầm, ngươi hẳn là đáng bị người khác miệt thị đùa cợt, ta đây không có lời nào để nói! Nếu ngươi cảm thấy đây không phải đãi ngộ mà ngươi đáng bị, hãy dùng ánh mắt nói cho đối phương, nói cho bọn họ, ngươi cũng không có làm sai chuyện gì, cũng không có gì có thể làm cho người ta cười nhạo!"

"Ta...." Lý Tiêm Nhu hơi thở càng thêm khẩn trương, ngực phập phồng kịch liệt, răng gắt gao cắn môi dưới.

Ôn Dật Lan ở bên cạnh cổ vũ nói: "Nguyên Ca nói đúng, tỷ không có làm sai chuyện gì, vì sao phải e ngại ánh mắt người khác? Lý tỷ tỷ đừng sợ, ngẩng đầu lên, quang minh chính đại nhìn bọn họ, mặc kệ thế nào, Nguyên Ca và muội đều ở cạnh tỷ mà!"

Nhìn ánh mắt Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan kiên định mà lại cổ vũ, Lý Tiêm Nhu gắt gao cắn môi dưới, rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, chuyển qua nhìn chung quanh bốn phía, chậm rãi đón nhận ánh mắt mọi người chung quanh.

Nhìn thấy trong ánh mắt những người đó khinh thường, miệt thị, đùa cợt cùng tư thái trên cao nhìn xuống, nghĩ đến tình cảnh khốn quẫn của mình, trong lòng Lý Tiêm Nhu lại là một trận đau đớn, ánh mắt này như biến thành thiên thiên vạn vạn châm bén nhọn, một lần lại một lần đâm vỡ nát tim nàng, máu chảy đầm đìa. Lý Tiêm Nhu theo bản năng muốn tránh đi, lại cảm thấy cổ tay phải bị người nắm gắt gao, có chút đau nhưng mang theo cổ vũ và chờ đợi. Nàng khẽ cắn môi, cố gắng làm cho chính mình không lùi bước, mà là kiên trì trợn tròn mắt, nhìn hoa phục phu nhân đang nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường.

Trong lòng yên lặng nhớ kỹ, không thể dời ánh mắt, không thể dời ánh mắt...

Nàng tiếp tục như vậy, vẫn nhìn hoa phục phu nhân kia.

Phu nhân kia không ngờ đến lần này Lý Tiêm Nhu chẳng những không thất kinh lảng tránh ánh mắt nàng, ngược lại chớp cũng không chớp nhìn nàng. Bị ánh mắt của cô gái trong trẻo mà mang chút khiển trách như vậy nhìn chằm chằm, ngược lại trong lòng hoa phục phu nhân có cảm giác không được tự nhiên, nói không rõ ràng vì sao, chính là cảm thấy có chút chói mắt, có chút chột dạ, chậm rãi thu hồi ánh mắt, làm bộ như thấp giọng nói chuyện với người bên cạnh.

Nàng ấy thật sự thu hồi ánh mắt của mình? Lý Tiêm Nhu như là khó có thể tin, thật sự giống như lời Bùi Nguyên Ca nói, nàng cường ngạnh thì người khác ngược lại nao núng?

Lời editor: Nói thật thì mình thấy Ôn Dật Lan hơi bao đồng, chính vì lần này bao đồng mà gây ra bao nhiêu phiền toái trong tương lai, nhưng mà nhờ vậy chúng ta mới có truyện để đọc. Các bạn tiếp tục ủng hộ nhé. (>_<)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.