Nàng Luôn Muốn Ly Hôn!

Chương 76: - Chương 80




Vai diễn cuối cùng bị Vạn Tử lấy được. Từng trải qua bữa ăn vài lần, Nguyễn Hâm Kiều cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng mà Dữu Liễu rất tức giận, luôn luôn mắng: “Thảo! Ngày đó tổng giám Hình rõ ràng nói với chị sản xuất Phương nhìn trúng chính là em, cũng không biết Vạn Tử khi nào thì đáp ứng thái tử gia, mới vài ngày, xong kịch cũng không nói, còn lấy được hai chữ lớn, mở hai chân ra là có thể cầm nhiều lợi ích như vậy, thật sự là một vốn bốn lời.”

“Tiểu Liễu Liễu bình tĩnh nha, vòng luẩn quẩn này vốn là như vậy a, có người lựa chọn dựa vào thực lực, cũng có người lựa chọn con đường tắt, quy tắc trò chơi chính là như thế này.” Nguyễn Hâm Kiều bay qua đến an ủi cô, “Huống hồ cô cũng không phải lấy không, trình độ nào đó thì coi như là có trả giá a.”

“Trả giá cái rắm a!” Dữu Liễu trợn trừng mắt, “Cô ta lại hưởng thụ có năng lực cầm lợi ích, được lợi gấp đôi.”

Mặt Nguyễn Hâm Kiều hồn nhiên: “Ai, đổi thành chị, mua bán thế này chị làm không?”

Dữu Liễu suy xét vài giây, không chút do dự: “Làm.”

“Chị xem.” Nguyễn Hâm Kiều buông tay.

Dữu Liễu phát tiết xong, ôm lấy Nguyễn Hâm Kiều: “Xin lỗi a, nhất định trong lòng em càng không dễ chịu, chị không nên nói những lời này với em. Nhưng mà chị rất bực, hôm nay em không thấy được vẻ mặt đắc ý của Nghiêm Thư Dao, đương nhiên là chị...”

Nguyễn Hâm Kiều vỗ vỗ cô: “Chị thật dũng cảm. Đều là do em không chịu tranh giành, chưa cho chị được chút thể diện.”

“Ôi đừng, em nói như vậy thật sự là trách oan lòng chị.” Dữu Liễu xoa đầu cô hai cái, “Chúng ta nói qua liền bỏ đi, chị lại liên hệ cái khác. Quảng cáo của em có thể lập tức được phát sóng, đến lúc đó nói không chừng sẽ có cơ hội mới.”

Nguyễn Hâm Kiều nghĩ đến tạo hình lúc đó của mình, cười gượng hai tiếng.

Vai diễn đã đánh mất, tạm thời không có công việc mới, Nguyễn Hâm Kiều lại nhàn rỗi.

Quan Triệt bên kia, thư gửi kết bạn liên tục vẫn không qua, Nguyễn Hâm Kiều viện cớ “Hôm nay đổ mưa anh ra ngoài nhớ mang ô” cùng với “Tôi nghĩ quay về xem bò sữa một cái không biết Quan tổng có thời gian không” lấy cớ đợi chút, gọi điện thoại cho anh vài lần, nhưng đều bị lão hồ ly kia mấy lần ngăn cản.

Cuối cùng lấy cớ không được, cô nói: “Ngày mai là sinh nhật tôi, có thể hân hạnh mời Quan tổng ăn cơm cùng tôi?”

Không nghĩ tới đúng lúc Quan Triệt đi công tác hai ngày, né tránh hoàn toàn. Bất nhưng vẫn là để Tào Kiến chuẩn bị một phần lễ vật.

Tào Kiến đặc biệt đưa lễ vật đến nhà Nguyễn Hâm Kiều, mang vào một cái bánh sinh nhật ngọt.

Sau khi vào nhà cùng chào hỏi với Nguyễn ba, anh nhìn Nguyễn Hâm Kiều, cười chế nhạo: “Sinh nhật vui vẻ.”

Nguyễn ba ồ lên một tiếng, xem xét xem xét vẻ mặt mừng rỡ của Nguyễn Hâm Kiều, yên lặng nuốt hết những điều nghi ngờ vào bụng.

“Cám ơn Tào Kiến ca.” Nguyễn Hâm Kiều cười mời anh ngồi xuống uống trà.

“Đây là quà mà boss đưa cho em.” Anh đưa lên một cái gói to rất tinh xảo xinh đẹp, là một nhãn hiệu xa xỉ. Nguyễn Hâm Kiều tiếp nhận, thấy anh lại đưa ra một cái hộp gỗ mộc mạc, “Đây là phần của ba anh, lúc trước mua khi đi du lịch, nói là bông tuyết ngân, có thể trừ bệnh thấp.”

Cái này Nguyễn Hâm Kiều ngượng ngùng, cảm giác dường như chính mình lừa lễ vật.

Vốn xem cô nên vui vẻ phấn chấn đột nhiên vội thành một đoàn, Tào Kiến nở nụ cười, “Không có việc gì, cầm đi, sinh nhật của em vừa qua khỏi không bao lâu, coi như là đưa bù đi.”

“Thật ra thì đã qua hai tháng...” Nguyễn Hâm Kiều thở dài, vốn nghĩ là chỉ lừa Quan Triệt đi ra ngoài ăn bữa cơm, không nghĩ tới cuối cùng lừa đến hai phân lễ vật.

Nguyễn ba muốn Tào Kiến ở lại ăn cơm, anh nói đã có hẹn, ngồi một lát liền xin từ biệt rời khỏi. Trước khi đi lại nhắc nhở Nguyễn Hâm Kiều thứ sáu tới nhà bọn họ ăn cơm: “Hết giờ làm anh tới đón em.”

“Ừ ừ!” Nguyễn Hâm Kiều liên tục gật đầu.

Nguyễn Hâm Kiều kiên trì muốn đưa anh xuống lầu, hai người chậm rãi đi đến ven đường, trò chuyện vài câu trọng tâm không nói đến nơi đến chốn. Tuy rằng là quen biết đã lâu, nhưng bao nhiêu năm không gặp, cuối cùng như là cách một tầng khoảng cách.

“Hôm nay thật sự là phiền toái cho anh, đặc biệt vì em đi một chuyến.” Nguyễn Hâm Kiều tìm kiếm không biết anh có thấu tâm tư của mình đối với Quan Triệt hay không, chính là mới đến thôi, không dám nói thêm cái gì.

Tào Kiến nói không sao, đi đến bên cạnh xe, xoay người: “Được rồi, trở về đi.”

Nguyễn Hâm Kiều gật đầu, “Tào kiến ca hẹn gặp lại, trên đường cẩn thận.”

Tào kiến đang định lên xe, nghe vậy dừng một chút, quay đầu nhìn cô: “Thế nào lại sợ anh như vậy?”

“A? Không có a...”

“Anh xem em còn kém cho anh cung kính.”

Nguyễn Hâm Kiều tiếp tục cười, có chút xấu hổ.

Tào kiến nhìn cô một lát, vui vẻ, nâng tay sờ sờ đầu cô: “Còn cứ như hồi nhỏ kêu Tào ca ca đi, mặc dù có chút buồn nôn, nhưng mà so với Tào Kiến ca Tào Kiến ca, nghe kỳ quái.”

“Vâng!” Cuối cùng trong lòng Nguyễn Hâm Kiều cũng nhẹ nhàng thở ra, hướng nhìn anh.

Tào kiến khoát tay, khởi động xe.

Nhìn theo xe rời đi, Nguyễn Hâm Kiều mới xoay người về nhà, xem xét cái bánh ngọt lớn kia, thương lượng cùng lão ba: “Ba ba, nếu không gọi cho chú Bằng và Cường Tử bọn họ tới ăn một khối đi?”

Đường huyết lão ba quá cao, không thể ăn cái này, một người như cô xác định vững chắc là ăn không hết, mùa hè lại để không được, một cái bánh ngọt xinh đẹp như vậy, lãng phí thật đáng tiếc.

“Hoàn thành. Hôm nay lại cho Kiều Kiều thêm một lần sinh nhật.” Nguyễn ba cười hề hề đi lấy ví tiền, “Ta lại đi mua gọi thêm thức ăn.”

“Con đi cùng ba.” Nguyễn Hâm Kiều chạy tới đổi giày, “Vừa vặn đi gọi chú Bằng bọn họ.”

Buổi tối vài người ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, chơi đến gần mười giờ mới rời đi. Nguyễn Hâm Kiều cho lão ba phóng hảo nước tắm, phao bôi thuốc bao, về phòng của mình.

Tắm rửa xong bò đến trên giường, lấy hai món quà Tào Kiếm đưa qua mở ra xem.

Quan Triệt đưa là một cái vòng tay, màu vàng hình trái tim, hình dạng mấy chuỗi hạt khác nhau làm bằng kim cương, rất là đẹp mắt. Nguyễn Hâm Kiều lấy “Tín vật đính ước” đeo vào, giơ lên trước mắt, xem thế nào đều không đủ.

Tào ba ba đưa là một chiếc lược bạc, quả thực so với trang sức bình thường thì sáng hơn. Lược bạc chải đầu có rất nhiều điểm tốt, Nguyễn Hâm Kiều cũng thích vô cùng.

Bò đến trên giường phân biệt tin nhắn cảm ơn gửi cho hai người.

—— “Tào ba ba, con đã nhận được quà, rất thích! Sao sao a ~(╯3╰) “

—— “Tôi nhận được quà, tôi rất vui, cám ơn anh ~(╯3╰) “

Tào ba ba trả lời: Con vui mừng là tốt rồi ha ha, sao sao a ~(╯3╰)

Quan Triệt trả lời: Không cần khách khí.

Nguyễn Hâm Kiều lại thở phì phì níu chặt con rối hồ ly đánh vài cái, thật sự là đầu gỗ mà! Có thể bắt chước người ta hay không, ngốc tử...

Thoáng một cái đã đến thứ sáu, Nguyễn Hâm Kiều không chờ ở nhà, sớm đã chạy đến cao ốc Quan Ý, chờ Tào Kiến tan tầm.

Đã ba ngày, Quan Triệt đi công tác hẳn là đã trở lại đi?

Ở đại sảnh gọi điện thoại cho Tào Kiến, anh không hỏi nhiều, làm cho cô cầm điện thoại đứng trước sân khấu, chào hỏi một tiếng, Nguyễn Hâm Kiều liền quang minh chính đại bị bắt đi vào, thang máy dừng lại lầu 38 quen thuộc.

Lúc này Tào Kiến không ở văn phòng, đi phòng họp đưa một văn kiện quan trọng, vẫn là thư ký Hướng đón tiếp cô.

Thư ký Hướng trước sau như một đầy kinh nghiệm, lần này mặc đồ lao động màu đen, một đôi chân dài đáng chú ý hết sức. Trừ bỏ ánh mắt vừa nhìn đến Nguyễn Hâm Kiều có một tia khác thường, toàn bộ quá trình đều là mỉm cười đúng mức.

Nguyễn Hâm Kiều cũng cong ánh mắt hướng cô cười: “Thư ký Hướng, lại gặp nhau.”

Thư ký Hướng đưa cô tới một căn phòng họp nhỏ, vẫn nét mặt chuyên nghiệp tươi cười, “Cuộc họp rất nhanh sẽ kết thúc, cô ở đây chờ trợ lý Tào đi, mời tự tiện.” Đi hai bước lại quay đầu, “A đúng rồi, những thứ kia đều liên quan đến thương mại cơ mật, không cần lộn xộn.”

“Tốt.” Vẻ mặt Nguyễn Hâm Kiều nhu thuận, chờ cô ra cửa, mới không phục hơi bĩu môi.

Thời gian đợi người đúng là quá chậm, hơn mười mấy phút đồng hồ, Nguyễn Hâm Kiều nhàm chán đến mức muốn nổ tung. Chân đứng đều tê, vẫn ghé vào cửa thủy tinh bên ngoài xem xét rốt cuộc cô cũng nhìn thấy Quan... Oh không, là bóng dáng Tào Kiến.

Đương nhiên, người bên phải bước đi khí thế kia chính là Quan Triệt không thể nghi ngờ.

Nguyễn Hâm Kiều nhanh chóng đứng dậy, vỗ vỗ váy, kéo cửa ra, chạy chậm ra ngoài.

“Quan tổng, Tào ca ca.” Hai người đàn ông vừa đi về phía cô vừa thấp giọng thảo luận vẫy tay, cười khanh khách hỏi, “Mọi người họp xong rồi sao?”

Quan Triệt bước chân dừng lại, hơi hơi nhăn lại mày, quay đầu nhìn về phía Tào Kiến. Người sau ho một tiếng, chỉ chỉ Nguyễn Hâm Kiều, nửa đùa giỡn nói: “Ba tôi là bạn lâu năm, hôm nay phụng mệnh đưa cô về nhà ăn cơm.”

“A?” Dường như Quan Triệt có chút tâm tư liếc mắt nhìn hai người, cuối cùng hướng Nguyễn Hâm Kiều gật đầu thăm hỏi, lướt qua hai người đi vào văn phòng.

Xe của Tào kiến màu trắng, thoạt nhìn cũng không nổi tiếng, nhưng xử lý rất sạch sẽ. Ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều rất dễ dàng bị chiếc xe Bingley màu đen đậu bên cạnh hấp dẫn.

Cô ngồi vào chỗ, hiện tại nhìn thấy cảm giác mình và xe như nhau, rất thân thiết.

Lên xe, cài xong dây an toàn, Nguyễn Hâm Kiều lấy trong túi ra một gốm sứ màu xanh biếc hình con rắn nhỏ.

Bàn tay lớn nhỏ, thân thể rất ngắn, mập mạp, nửa thân trên đứng thẳng, lộ ra cái bụng màu vàng, phần đuôi tạo thành cái đế, đuôi nhọn nhếch lên cao; đầu rắn tròn vo, ánh mắt rất lớn, lông mày trên mặt rất dí dỏm, đầu lưỡi màu đỏ, quai hàm phồng lên, một vòng xoắn ốc hai bên tạo má hồng hồng nhạt.

“Nha, cho anh một vật nhỏ.” Nguyễn Hâm Kiều cầm ở trong tay quơ quơ, “Này màu sắc không được tốt, có chút thâm, vốn muốn làm một màu xanh lục, sẽ đẹp một ít.”

“Thật đáng yêu.” Tào Kiến nhìn thoáng qua, nở nụ cười, “Tự mình làm sao?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Hâm Kiều đưa con rắn nhỏ tới trước mặt, “Không phải anh cầm tinh con rắn sao, về sau đây là vật biểu tượng của anh.”

“Cám ơn.”

Nguyễn Hâm Kiều cười rất đắc ý, lại cúi đầu lấy trong túi ra một cái giống nhau như đúc, chính là cái đầu lớn một vòng, “Cầm đồ!”

Tào Kiến không nhịn được vui vẻ, dừng xe lại ở đèn xanh đèn đỏ: “Có phải em còn dấu một cái?”

“Rất thông minh nha.” Quả thực Nguyễn Hâm Kiều lại lấy ra một cái lớn hơn một chút, “Hai cái này cho Tào ba ba và dì. Nhà các người, hắc hắc, ba con rắn.”

Đèn xanh sáng, Tào Kiến chậm rãi khởi động xe, cười nói: “Nếu không phải như vậy thì ba mẹ anh đâu có muốn con gái thế, quả nhiên con gái vẫn là tri kỷ. Trước anh thay bọn họ cám ơn em.”

Khoe khoang xong rồi, Nguyễn Hâm Kiều cẩn thận cất hai cái con rắn nhỏ, ngón tay di chuyển ở trên cái túi, đầu cũng không ngừng tới lui qua lại. Nửa ngày, cẩn thận nhìn Tào Kiến.

“Cái kia, Tào ca ca, em có thể hỏi anh một chuyện...”

Tào kiến nhìn về phía trước, khóe miệng lặng lẽ gợi lên, trong mắt chứa vài phần ý cười.

“Cuối cùng cũng không nhịn được?”

Thì ra anh đã sớm nhìn ra...

Nguyễn Hâm Kiều sờ sờ lỗ tai, cười hì hì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.