Nàng Luôn Muốn Ly Hôn!

Chương 141: - Chương 145




Dịch: Ngân
Biên: ronkute

"Ha ha, quả là một cuộc thịnh hội, không chỉ có mỗi một Vương của cổ đại hành động, cũng quá hoành tráng mà."

Ba ngàn đường đá, có người cười nói, thế nhưng không có sự hưng phấn mà chỉ có thể khiến người ta cảm thấy lạnh run.

Nơi đây cờ xí phất phới, cường giả tập hợp, sương mù ngập trời, phóng tầm mắt nhìn bóng người dày đặc, sinh linh các tộc đều có, tất cả chia thành mấy trận doanh lớn.

Hắc Ám thần tử, Quân Đạo... từng người nếu truyền đi nhất định chấn động cường giả trong thiên hạ, lai lịch của bọn họ lớn đến đáng sợ, nhưng hôm nay lại tụ tập cùng một chỗ, thực hiện cùng một hành động.

"Hoang, hung tàn thành tính, ngang nhiên tàn phá các tộc, trên tay dính đầy máu tanh, các tộc đều không vừa lòng, hôm nay muốn chung tay trừ khử hắn, cũng coi như một chuyện may mắn." Có người mở miệng.

"Khà, khà... "

Cách đó không xa, trên một xương sọ to lớn có một bóng người đang đứng, tiếng cười của hắn như sài lang hổ báo, khiến người ta tê cả da đầu.

Đệ nhất thợ săn Thiên quốc kính cẩn đứng phía dưới xương sọ, khoanh tay đợi lệnh xuất kích.

Điều này khiến người ta chấn động không thôi, Vương của Thiên quốc, cái tên được xem là một trong những nhân vật đáng sợ nhất trong quái thai cổ đại, tự mình xuất hiện đồng thời hiện ra chân thân, không thèm ẩn nấp, đủ để chứng minh quyết tâm của hắn.

Ngay cả thợ săn đứng đầu Thiên quốc cũng phải cẩn thận như thế, trước mặt kẻ này cũng không dám thở mạnh, có thể tưởng tượng được hắn kinh khủng tuyệt luân cỡ nào!

Nghĩ lại tin đồn và những năm tháng huy hoàng trong lịch sử của hắn, mọi người hầu như muốn nghẹt thở, đây chính là sinh linh đã ám sát mấy vị Vương cổ đại.

"Đọa Thần tử, ngươi nhìn thấy không, ta đến báo thù cho ngươi." Quân Đạo nói, hắn được sương mù màu tím bao phủ, thân thể tỏa ra khí tức mạnh mẽ khiếp người.

Hắn đã chữa khỏi thương thế, giờ đến đây để huyết chiến!

"Đạo huynh của Thần miếu, ngươi không cần băn khoăn, giết Hoang là trừ hại, liên thủ không sao cả!" Quân Đạo nhìn tên còn lại cách đó không xa.

Mọi người lần nữa lại chấn động, Vương của cổ đại, từng người liên hợp lại cùng nhau, dù kẻ địch là ai cũng đều phải chết thôi.

"Nói nhiều làm gì, tấn công!" Giọng Hắc Ám thần tử lạnh lùng, hắn đứng ở phía sau, minh vụ bao phủ đất trời khiến nơi đây đen kịt như mực.

Chỉ có thân thể hắn tỏa ra ánh sáng lung linh, có thể đánh nát hư không, đó là vì thể phách quá mạnh mẽ, cũng là bảo thể không thể hủy hoại được tích lũy từ kiếp trước, có phù văn mạnh mẽ nhất lưu lại trong máu thịt.

"Giết!"

Đại quân đi tới muốn phá tan trận pháp.

Cờ lớn phần phật, sát khí như biển, bóng người nơi đây đông đảo, vô tận phù văn sáng lên, chiến ý ngập trời.

Mấy vị Vương cổ đại xuất hiện tiến về trước, dẫn dắt mọi người vây quanh đường đá, bắt đầu ra tay giết chết Hoang.

"Ầm!"

Trận pháp gặp phải xung kích, phù văn bên trong sáng lên đồng thời kèm theo tiếng quát lạnh đầy khinh bỉ: "Cút!"

Một tiếng này tựa như sấm sét chấn động đất trời, vang vọng bốn phương.

"Hoang!"

"Thạch Hạo!"

Có người gầm lên, dù hóa thành tro tàn cũng có thể phân biệt ra được đây chính là tiếng của hắn, ngoài ra còn có hơi thở của hắn khuếch tán ra.

Đây là dấu vết Thạch Hạo lưu lại và niêm phong trong bức tượng của hắn, đồng thời trải qua "tiếng vang trận pháp" khuếch đại, hét ra như thế khiến trở nên đinh tai nhức óc, khiêu khích mỗi người.

Hơn nữa, hắn còn rút ra một ít tinh huyết rồi được trận pháp kỳ dị gia tăng, tái hiện lại tinh lực khiến cho trong trận pháp có ráng lành cuồn cuộn dâng lên, nhấn chìm bóng người ngồi xếp bằng kia.

"Quả nhiên là ở đây, lần này ngươi có chắp cánh cũng khó thoát!" Rất nhiều ngươi hét lên, ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn.

Có quái thai cổ đại tọa trấn nơi này, mà không chỉ một người, bọn họ còn sợ gì, chỉ cần phá tan trận pháp này, Hoang tất nhiên phải chết, máu tưới trên đường đá.

"Giết..." Tiếng kêu "giết" vang trời, tất cả mọi người đều đã ra tay.

Ngoài đường đá, nhận được tin tức, sinh linh các tộc nhanh chóng lao tới, tất cả đều khiếp sợ đứng xa xa nhìn lại.

Ai cũng không nghĩ tới Hoang lại bế quan ở chỗ này, ngay lối vào Tiên cổ, ngồi xếp bằng trên đường đá, nằm ngoài dự đoán của mọi người.

"Đáng tiếc mà, Hoang liền muốn chết rồi, dù hắn là thần nhân ngút trời, cũng không ngăn được các giáo liên thủ đánh giết, dù người như Ninh Xuyên cũng khó mà thoát vây."

Phía sau, mọi người bàn tán.

"Ầm!"

Trên đường đá, trận pháp phát uy, đợt tấn công đầu tiên làm cho nó phản kích mạnh mẽ, đánh nát bốn mươi mấy người ngay tại chỗ, máu tươi bắn lên rất cao, xương trắng bay ra xa.

Trận chiến này vô cùng khốc liệt và kinh người.

Mới vừa bắt đầu liền đã chết nhiều người như vậy, nên biết đây có thể đều là cao thủ, đều là tinh anh.

Ngoài dự đoán, Hoang cũng không nhúc nhích, cũng không lên tiếng nữa.

"Ta biết rồi, Hoang đang ngộ đạo đến thời khắc quan trọng, thân thể khả năng bị thương, không thể nào đứng dậy được, thật sự... nguy rồi!"

Nơi xa, những người quan chiến biến sắc, có người đoán thế.

"Khà khà, Hoang số tận rồi!"

"Ngươi không ra thì chờ chúng ta giết vào nhá, tiêu diệt ngươi."

Trên đường đá, mấy cánh quân cùng tiến lên, tất nhiên cũng có người đoán được Thạch Hạo xảy ra vấn đề khi bế quan, vì vậy giờ không thể ra, mượn trận pháp ngăn địch.

"Ầm!"

Phù văn càng đáng sợ hơn bùng phát, trận pháp thức tỉnh, bao phủ một đám người, lấp tức kiếm khí ngang dọc nơi đây, phù văn thiêu đốt, hoa khói nhẹ nhàng tỏa ra tựa như ngân hà buông xuống.

Một hơi thở thôi đã khiến cường giả liên tục nổ tung, bị đánh thành xương vụn cùng máu loang lỗ, sương mù đỏ thẫm tràn ngập.

"Giết!"

"Chém rụng Hoang!"

Phía sau có người quát lên, âm thanh lạnh lẽo, ngăn lại những người trốn trở về, ra lệnh.

Nơi này sôi trào!

---

Hàn giới, lạnh không tưởng, tê thấu xương.

Sâu trong dãy núi, mưa ánh sáng đầy trời tựa như có người đang phi tiên, nơi này quá rực rỡ.

Thạch Hạo cầm tiên kiếm Đại la, yên lặng đề phòng, cảm ứng khắp đất trời, đồng thời tạo ra động thiên duy nhất bảo vệ thỏ nhỏ bên mình, hắn cảm thấy nơi này rất kỳ lạ.

"Sao lại có khí tức Tiên đạo nhỉ?" Tia tiên khí kia vờn quanh cơ thể hắn tựa như một con Chân Long.

"Híc, lẽ nào do ta không cẩn thận đụng vào tế đàn này?" Đả Thần Thạch nói nhỏ. Rõ ràng là vô tận năm tháng trước đây, bộ lạc này đang tế tự, rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp đang hiến tế.

Đáng tiếc, tế đàn không còn toàn vẹn, tế phẩm đều không còn sót lại.

"Lui về sau!"

Thạch Hạo nói, cẩn thận đề phòng, lui về phía sau.

Quả nhiên, sau khi họ rời khỏi tế đàn, mưa ánh sáng đầy trời kia biến mất, nơi đây chậm rãi khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

"Thật hoang đường, ta thấy vật liệu đá của tế đàn kia đặc biệt liền cắn một chút, lại thành như vậy." Đả Thần Thạch thầm thì.

Thạch Hạo cau mày, ngay lúc nãy, nhiệt độ nơi đây chợt giảm xuống, quả thật uy hiếp đến hắn, nếu không tu thành một tia tiên khí, bản thân mạnh mẽ đến tận cùng thì tuyệt đối nguy rồi.

Mãi lâu sau hắn mới thu hồi động thiên duy nhất và thả Thỏ nhỏ ra.

"Lạnh quá, vừa nãy ta cảm giác được một loại sức mạnh thần bí, chí âm chí cường." Thỏ nhỏ nói.

Thạch Hạo đánh tan lớp băng, để bộ lạc cổ xưa kia tái hiện thế gian, hoàn toàn lộ ra.

Sơn trại cổ xưa, phong cách Tiên cổ, phong tình của kỷ nguyên trước, khu cổ địa này được bảo tồn hoàn hảo, băng tuyết nhấn chìm phong ấn nơi đây rất hoàn chỉnh hoàn toàn tương tự với năm đó.

"Thật nhiều thảm thực vật, nhưng đều bị đóng băng cả." Mắt to của Thỏ nhỏ láo liên, nàng đang tìm kiếm xem thử có những loại thánh dược bị đóng băng hay không.

Tình hình này nói rõ, năm tháng dài dằng dặc trước đây, Hàn giới không lạnh, sức sống mãnh liệt, chỉ là một tai nạn đột nhiên kéo tới bao phủ tiểu thiên thế giới này làm đóng băng tất cả sinh linh.

Rất khó tưởng tượng ra đó là một loại giá lạnh thế nào, hẳn là ẩn chứa sức mạnh phù văn vô thượng, nếu không chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế.

Về tai nạn kia, không có chút manh mối, Thạch Hạo tìm khắp vùng bộ lạc này đều không phát hiện được gì.

"Xem ra chỉ có thể bắt đầu từ tế đàn kia, thể nào cũng có quan hệ với nó." Thạch Hạo cau mày.

"Cẩn thận một chút." Thỏ nhỏ không đến gần mà nghe lời khuyên tránh rất xa.

"Vù!"

Khi tiên kiếm Đại la chạm vào tế đàn thì chỗ ấy lại run rẩy, mưa ánh sáng lần nữa bay lên tựa như phi tiên, khí tức thần thánh tràn ngập và lạnh lẽo tới thấu xương.

Thạch Hạo không lùi, hắn lấy Vạn Linh đồ Nguyên Thủy chân giải, nắm hai mảnh xương trắng nõn trong tay khiến hắn bình tĩnh hơn nhiều.

"Ầm!"

Ánh sáng tỏa ra càng rực rỡ hơn, mưa ánh sáng chiếu rọi, khí lạnh ngập trời.

Tế đàn này đang lay động, tuy đã không còn toàn vẹn nhưng cũng có phản ứng kịch liệt, hào quang tràn ngập bao phủ bốn phương tám hướng.

Thạch Hạo cũng không lui lại, một tia tiên khí trên người lưu chuyển, cả người tỏa ra phù văn chống đỡ cơn lạnh.

"Tai nạn kia sẽ không lại xuất hiện đấy chứ?" Thỏ nhỏ sợ hãi.

"Chắc là... không đến nỗi." Giọng Đả Thần Thạch không chắc lắm, trong lòng cũng thế, bọn họ căng thẳng nhìn chằm chằm chỗ Thạch Hạo.

Thạch Hạo nhắm mắt lại, thông qua thần giác hắn nhìn thấy từng chuỗi hình ảnh và các loại dấu ấn cổ xưa truyền lại từ tế đàn thì liền chấn động.

"Ta muốn thành Tiên!" Bốn chữ điếc tai, tựa như sấm sét vang lên trong thức hải.

Hắn nhìn thấy một người trung niên, anh tư vĩ đại, trên người kèm mưa ánh sáng cùng với cầu vồng rực rỡ.

Khí thế đó, uy lực kia, còn có phong thái nọ, chấn động lòng người!

Từ xưa đến nay có ai thành Tiên? Ít nhất ở kỷ nguyên này không có, đều đã thất bại, bởi vì quy tắc thiên địa đã mất, thế gian không Tiên!

Thế nhưng người này lại rống lên như vậy, chấn động trên trời dưới đất, khí tức cái thế.

Người này tuyệt đối không kém Diệp Thiên Vũ, một tiếng hét làm ngân hà vỡ, trời đất cũng run rẩy, khủng khiếp vô cùng.

Thạch Hạo từ chỗ Hư không thần đằng biết được, thời Thái Cổ, Diệp Thiên Vũ của Đế tộc độ kiếp trong tinh không gần như đã thành công, nhưng cuối cùng lại chết một cách không rõ, một móng vuốt màu đen thò xuống nhấn chìm tất cả.

Khí độ của người này không kém Diệp Thiên Vũ chút nào!

"Quả nhiên, quả nhiên mà, có quan hệ với Tiên đạo!" Thạch Hạo chấn động không thôi, nhìn những hình ảnh, nhìn bóng dáng người kia cùng ánh sáng phi tiên.

"Người này không hề đưa tới khó hiểu, cũng không xảy ra kỳ lạ." Hắn nhìn tất cả mà giật mình.

------------------------------------

Ba ngàn đường đá, tiếng kêu "giết" vang trời.

"Ầm!"

Pháp trận bùng phát, đột nhiền phát ra ánh sáng kỳ dị, chụp xuống tất cả mọi người chung quanh, có trận pháp kỳ lạ kích hoạt khiến những người tấn công chỗ này rơi vào trong tuyệt trận.

Mọi người lập tức hoảng hốt, mới vừa rồi còn ngoài trận, giờ lại không hiểu sao bị cuốn vào.

"Tiêu rồi, kia không phải chân thân của Hoang, chỉ là một bức tượng, là một âm mưu!" Quân Đạo hét lớn, lúc tiến vào trong trận, mi tâm của hắn nứt ra và xuất hiện một con mắt nằm dọc, lúc này khi đứng ở khoảng cách gần thì cuối cùng phát hiện ra sự thật.

Thiên nhãn có thể mở ở mi tâm, cũng có thể chồng lên hai mắt, đáng sợ kinh người đến thế.

"Ầm!"

Ba ngàn đường đá rung động, trận pháp phát uy triển khai giết chóc tanh máu.

Phương xa, tất cả những người quan chiến đều tái mặt, không tự chủ được mà lùi lại, đây cũng thật đáng sợ, Vương của cổ đại buông tay thảo phạt, kết quả lại gặp phải tai nạn lớn lao.

Trận chiến này, mấy cánh quân tổn thất nặng nề, gần như bị diệt sạch.

Quân Đạo rơi vào trong trận, thiêu đốt bí bảo nhưng cũng bị thương nặng gần như chết đi, khó khăn lắm mới có thể chạy thoát.

Hắc Ám thần tử thể phách vô song, thân thể tự phát ra bảo thuật mạnh mẽ nhất miễn cưỡng xông ra một con đường sống, bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, sự mạnh mẽ của thân thể hắn đã chấn động mười phương.

Vương cổ đại của Thiên quốc chưa hề vào trận, bình yên vô sự, nhưng cười gằn một tiếng, nói thẳng trước mặt mọi người, ngày sau muốn tuyệt sát Hoang!

Trận chiến này làm bốn phương khiếp sợ, hễ ai trực tiếp quan sát thì không ai không sợ xanh mật, không thể tin được.

Đại quân do quái thai cổ đại mang đến gần như tổn thất toàn bộ khiến người ta khó tin, tin tức truyền ra, rất nhiều tiểu thiên thế giới đều ồ lên.

Trận chiến này khiến Tiên cổ rung chuyển, cũng khiến các giáo ngoại giới chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.