Nàng Không Nói

Chương 7: Ngoại Thất




Lộ Tu Triệt xoay người, vừa rồi còn vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ tâm trang của cậu lại không thể nào vui lên nổi, cậu nói với Nhạc Thính Phong: “Tớ thật sự… rất ngưỡng mộ cậu.”

Ngưỡng mộ cậu có người nhà tốt, tốt như vậy.

Nhạc Thính Phong không nghe rõ: “Cậu nói gì?”

Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Không có gì, chúng ta có nên đến phía trước một chút xem không, phía trước có một cửa hàng bán kẹo hạnh phúc cũng rất ngon.”

Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Tớ không thích ăn cái đó, nhưng… Thanh Ti chắc sẽ thích, đi mua về cho Thanh Ti một ít.”

Tô Ngưng Mi thoáng thấy hai đứa trẻ chạy đi, vội nói: “Hai đứa con đừng chạy xa quá.”

Nhạc Thính Phong đáp một tiếng: “Biết rồi.”

Thanh Ti ôm lấy Hạ An Lan làm nũng: “Bác ơi, cháu cũng muốn xuống đi theo anh đi chơi.”

Hạ An Lan không chịu buông tay: “Ngoan, bác bế con, bên dưới nhiều người lắm.”

Tô Ngưng Mi giữ chặt tay của Thanh Ti: “Đúng đó, cháu xem đông người như vậy, cháu còn nhỏ, lại xinh đẹp như vậy, rất dễ bị người xấu bắt mất. Để bác cháu bế cháu, chúng ta đến phía trước tìm một cửa hàng nào đó ngồi xuống, ăn chút đồ có được không?”

“Dạ được.” Thanh Ti bĩu môi.

Cô bé biết lúc ra ngoài với người lớn, hai chân của cô bé xem như bị khóa chặt, căn bản không thể tự do chạy nhảy, vẫn là đi theo anh ra ngoài là tốt nhất.

Suốt cả buổi chiều, Thanh Ti đều rầu rĩ không vui, vì cô bé vốn không chạm chân đến mặt đất, cần gì, muốn mua gì, Nhạc Thính Phong đều trực tiếp mua về cho cô bé.

Trời cũng sắp tối rồi, Thanh Ti thở dài, vậy mà đã hết cả buổi chiều rồi, chán quán đi!

Cô bé nằm trên vai Hạ An Lan, nét mặt xệ xuống.

“Tiểu công chúa của chúng ta không vui à.” Hạ An Lan nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô bé.

Thanh Ti ở trong lòng anh nói khẽ: “Không có ạ.’

“Có phải do không thể đi chơi cho đã không. ”

Thanh Ti không nói gì, cô bé rất mong có thể được như chiều hôm qua, nhưng... bác không cho cô bé chạy lung tung.

“Cháu là con gái, tuổi cũng còn nhỏ, không giống với các anh, thế nên bác không yên tâm.”

“Vâng, cháu biết, hai bác đều muốn tốt cho cháu. ” Chuyện này Thanh Ti luôn biết rất rõ, cô bé đã hai lần suýt bị người xấu bắt cóc rồi, biết rõ những nơi đông người, kẻ xấu cũng rất nhiều.

Tô Ngưng Mi xoa xoa gương mặt nhỏ của Thanh Ti: “Đợi cháu lớn thêm một chút, sẽ có thể giống như các anh vậy, có thể tự mình chạy đi chơi.”

Thanh Ti lại thở dài một tiếng, lớn thêm một chút nữa, phải đợi bao lâu chứ?

Tô Ngưng Mi nhéo nhéo mũi cô bé: “Chúng ta về nhà đi, trời tối rồi, hôm nay những đồ cần mua cũng mua đủ rồi. Hai thằng nhóc kia cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, vừa nói lơ là, xoay đầu đã không thấy bóng dáng đâu cả.”

Hạ An Lan cười nói: “Con trai mà có đứa nào mà không nghịch ngợm chứ, đi chúng ta vào cửa tiệm tìm Du Dực và Tiểu Ái đi.”

...

Sau khi mọi người đến đủ cả, lúc chuẩn bị đi, Nhiếp Thu Sính nói với Lộ Tu Triệt: “Đi thôi, Tiểu Triệt đi cùng gia đình dì về nhà ăn cơm nhé.”

Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Hôm nay chắc không đi đâu dì Tiểu Ái, giờ chắc ba cháu đang ở nhà rồi.”

Đây thật ra chỉ là một cái cớ do cậu bịa ra, ba cậu có ở nhà hay không có trở về hay không cũng không sao, chỉ là ba mẹ Nhạc Thính Phong cũng trở về rồi, cậu cảm thấy, bản thân nói đến cùng chung quy cũng là người ngoài, vẫn là không nên đến quấy rầy gia đình người ta ăn bữa cơm đoàn viên.

Nhiếp Thu Sính cũng biết rõ tình hình trong nhà Lộ Tu Triệt, cô sờ sờ đầu cậu: “Vậy… cũng được, hôm nay là 29, ba cháu chắc chắn sẽ trở về cùng cháu ăn cơm đoàn viên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.