Nàng Không Nói

Chương 4: Mạo Phạm




Cậu vội vã ra ngoài như thế, chủ ý là bị mẹ cậu làu bàu phiền quá, haiz cũng không biết mẹ cậu nghĩ gì nữa, cô bé còn nhỏ như vậy đã muốn cậu ra tay, nếu thật sự làm thế, cậu cũng cảm thấy bản thân không bằng cầm thú.

Hơn nữa, Hạ lão hồ ly cũng đến rồi, vì để tránh gia đình phân tranh, tốt nhất cậu nên lánh đi sẽ tốt hơn.

Hai người từ trong nhà chạy ra ngoài, Nhạc Thính Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Lộ Tu Triệt hỏi cậu: “Cậu cũng không muốn ở nhà à?”

Nhạc Thính Phong: “Cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy, đến thủ đô đã lâu như vậy, hiếm khi một mình ra ngoài... Nếu ba mẹ tớ cũng đã đến, có người ở nhà chơi với Thanh Ti, vậy tớ đã có thể ra ngoài chơi rồi.”

Nếu cậu nói không muốn nghe mẹ cầu càu nhàu nữa, Lộ Tu Triệt chắc sẽ cảm thấy cậu ở trong phúc mà không biết hưởng.

Hơn nữa, nói thế, chắc cũng sẽ khiến Lộ Tu Triệt thương tâm.

Lộ Tu Triệt thật sự tin lời của Nhạc Thính Phong, “Haiz, vừa rồi tớ ở cửa đã đụng phải cha dượng của cậu, ông ấy… đối với cậu thế nào?”

Nhạc Thính Phong đắn đo một lúc, rồi mới nói: “Cũng... Tạm được, chủ yếu là, thời gian sống chung của cả rất ít.”

Lộ Tu Triệt nói: “Tớ cảm thấy, cha dượng của cậu hình như... là một người rất tốt... ”

Cậu biết Nhạc Thính Phong ở Hạ gia, ông bà nội đều không phải là ông bà ruột, cô cũng không phải cô ruột, nhưng họ đối với Nhạc Thính Phong đều rất tốt, còn tốt hơn so với ruột thịt nữa. Thế nên… Cha dượng của cậu ấy chắc chắn cũng là một người rất tốt.

Cậu nhớ đến chính mình, “Không biết ba tớ tìm mẹ kế cho tớ là người như thế nào, có được… tốt một chút không?”

Nhìn thấy gia đình Nhạc Thính Phong, trong lòng Lộ Tu Triệt ít nhiều cũng có chút hy vọng.

“Cậu nghĩ sao?”

“Haha, tớ đúng là suy nghĩ vớ vẩn, vớ vẩn, người với người, sao có thể giống nhau chứ?”

Nếu mẹ kế của cậu là một người tốt, thì đâu khiến ba cậu, hai tháng trời cũng không về nhà thăm con trai mình, cả điện thoại cũng không gọi về chứ.

Chút hy vọng mong manh vừa rồi, lúc này đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại thực tế lạnh thấu xương.

Cậu cười nhạo chính mình, sao vừa gặp cha dượng của người ta, đã cảm thấy bản thân cũng có thể may mắn như thế, xem ra, cậu vẫn còn chưa đủ thành thục rồi.

Nhạc Thính Phong do dự một lúc, nói: “Tớ... Thật ra đã từng gặp ba cậu, còn có người phụ nữ đó nữa.”

Lộ Tu Triệt kinh ngạc, “Khi nào?”

“Cũng đã mấy ngày trước rồi, tớ chỉ có thể nói… Tớ không thích người mẹ kế đó của cậu, tớ cảm thấy, bà ấy… Rất biết làm bộ làm tịch.”

Lộ Tu Triệt cười chế giễu: “Haha... Chuyện đó cũng không lạ gì, ba tớ, lúc nên thông minh thì lại vô cùng ngu ngốc, lúc cần hồ đồ một chút, thì lại khôn khéo hơn bất kỳ ai.”

“Tớ cảm thấy... Chắc là, sau khi qua Tết, ba cậu có thể sẽ đưa bà ấy về nhà, đến lúc đó, cậu… cậu... ” Nhạc Thính Phong cũng không biết nên nói gì, ba của Lộ Tu Triệt đối với người phụ nữ đó chắc chắn không phải kiểu chơi bời như những người phụ nữ khác, bằng không sao ông ấy lại tìm một người phụ nữ bình thường như thế, chắc là, ông ấy muốn tìm một người để có thể sống yên ổn.

Chỉ tiếc là, mắt mù, không chọn được người tốt.

Lộ Tu Triệt thở dài: “Phải đối mặt thế nào, thì nên đối mặt thế đó thôi, chỉ cần bà ấy không chọc đến tớ, tớ cũng xem như trong nhà có thêm một con chó thôi.”

“Nhưng, nếu bà ấy cố ý chọc tức cậu thì sao?” Nhạc Thính Phong cảm thấy người phụ nữ đó không phải loại người thành thật như vậy.

Lộ Tu Triệt cười lạnh: “Vậy tớ sẽ cho bà ấy biết, tớ… không phải kiểu người dễ chọc, tớ không tin, ba tớ vì bà ấy thật sự cả con trai ruột cũng không cần nữa.”

“Sau này, có gì cần giúp đỡ cứ nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu nghĩ cách thu thập bà ấy, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.