Nàng Không Nói

Chương 23: Kiều Diễm




Tuy rằng đã trải qua một ngày hãi hùng khiếp vía, nhưng Hạ Úc Huân lại khó có được không mất ngủ, mà ôm lấy bảo bối một đêm mộng đẹp.

Khó trách chị Mộng Oanh nói, thuốc đặc trị hữu dụng nhất cho đau tim, chính là “Tình yêu”.

Mỗi lần tình yêu của Tiểu Bạch luôn có thể chữa khỏi cô.

Buổi sáng hôm sau, Tiểu Bạch vô cùng lo lắng cho cô, kiên trì muốn cùng cô đi bệnh viện, thẳng đến khi Hạ Úc Huân không thể không đúng sự thật cùng cậu phân tích, nếu cậu xuất hiện, sẽ tăng thêm khả năng thân phận mình bị bại lộ, hơn nữa thân phận của cậu càng thêm nguy hiểm, cậu nhóc mới ngoan ngoãn đi học.

Hạ Úc Huân cũng coi như là lục lọi ra một ít quy luật giao tiếp cùng con trai, đối với Tiểu Bạch không thể dùng phương pháp như những đứa trẻ khác dụ dỗ, cần phải dùng biện pháp như nói chuyện với người lớn cùng cậu giảng đạo lý, như vậy cậu mới có thể nghe lời.

Sau khi Tiểu Bạch rời đi, Hạ Úc Huân không lập tức đi bệnh viện.

Cho dù cô đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, nhưng lúc thật sự phải đi bệnh viện, vẫn có chút khẩn trương, lề mề từ sáng sớm cũng chưa thể ra khỏi cửa.

-

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh.

Lương Khiêm cơm chiều đã nguội lạnh từ ngày hôm qua, điểm tâm cũng đã nguội, cùng với cơm trưa còn thừa chút hơi nóng, vẻ mặt bất đắc dĩ mà đi ra.

“Sao cũng chưa động vào?” Uất Trì Phi hơi cau mày nói.

Lương Khiêm thở dài: “Tối hôm qua đến bây giờ một chút cũng chưa ăn, vẫn luôn ngồi như vậy, khuyên như thế nào cũng vô dụng! Thôi đi, kỳ thật tôi cũng không quá dám khuyên…… Khí thế của lão đại quá đáng sợ, tôi cũng không dám tới gần anh ấy tỏng vòng năm bước! Tôi thật sự là không có cách!”

Uất Trì Phi sắc mặt ngưng trọng mà trầm ngâm nói: “Xem ra sự xuất hiện của mẹ con nhà kia ảnh hưởng rất lớn đối với lão đại, thân phận cô gái kia e là không đơn giản, tuyệt đối là có người điều khiển! Cũng không biết rốt cuộc ai giở trò quỷ……”

Lương Khiêm đại kinh thất sắc mà nhắc nhở, nói: “Tôi nói phi ca, anh không phải là muốn điều tra cô ấy chứ? BOSS dặn dò mấy trăm lần anh không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì có liên quan đến Hạ Úc Huân, anh còn ngại mạng mình quá dài có phải hay không? Lão đại không nói, tôi hỏi cũng chưa dám hỏi nhiều hơn một câu! Sợ một cái không cẩn thận đụng vào họng súng rồi!”

Uất Trì Phi bực bội nói:“Tôi nào dám a! Chính là bởi vì biết rõ có vấn đề mà không thể tra tôi mới phiền não? Lão đại hiện tại là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, anh ấy quá tưởng niệm chị dâu, điểm này quá dễ dàng bị người khác lợi dụng, mấy năm nay chuyện như vậy còn ít sao? Chỉ là lão đại vẫn luôn không trúng chiêu mà thôi! Nhưng tôi thấy lần này thật sự là nguy hiểm!”

“Tôi cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng có thể có biện pháp sao, bắt đầu từ 5 năm trước, lão đại liền nghe không vào bất cứ ai nói……” Lương Khiêm đầy mặt chua xót.

Uất Trì Phi thống khổ mà nhắm mắt lại, một quyền nện ở trên tường.

Binh leng keng ——

Một trận tiếng ồn ào vang, phòng bệnh đột nhiên truyền đến thanh âm thứ gì vỡ vụn.

Phản ứng đầu tiên của Lương Khiêm không phải đi vào xem đã xảy ra chuyện gì, mà theo bản năng trốn xa chút, sợ hãi nói: “Mặc kệ cô gái kia là ai, tôi không thể không bội phục sự gan dạ sáng suốt của cô ấy, lão đại tối hôm qua cố ý nói cô ấy qua đây sớm một chút, giờ đều đã sắp giữa trưa, cô ấy cư nhiên còn chưa tới!”

Uất Trì Phi khinh thường mà cười lạnh một tiếng, nói: “Ngu xuẩn! Lạt mềm buộc chặt cũng phải có mạng mà ngang dọc chứ?”

Ngay sau đó, phòng bệnh lại vang lên liên tiếp tiếng vang thật lớn, Lương Khiêm bịt tai lại, sắp bị hù chết.

Uất Trì Phi vốn định vào khuyên một chút, cuối cùng vẫn là sợ hãi mà đứng tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc Lãnh Tư Thần đem toàn bộ thứ có thể đập đều đập hết, lại ném xuống cây gậy cuối cùng trong tay, Hạ Úc Huân mới chậm chạp mà đến.

Nhóm dịch: Mèo Xinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.