Nàng Không Nói

Chương 2: Gặp Mặt




Nhiếp Thu Sính mỉm cười lắc đầu: “Các con đó, thật sự khiến người ta hết cách, vào xem TV đi.”

Lộ Tu Triệt ở lại thêm một tiếng, rồi mới rời đi. Lúc đi, Nhạc Thính Phong nhìn thấy trên xe đã trống không, liền hỏi: “Cậu không để lại một ít à?”

Lộ Tu Triệt xua tay: “Tớ để lại làm gì chứ, nhà tớ cũng chẳng có ai, để ở nhà cậu mới không lãng phí. Hơn nữa, tớ muốn ăn có thể đến bất kỳ lúc nào, có phải không dì.”

“Phải, bất kỳ lúc nào đến cũng được. Nhưng, Tiểu Triệt, cháu vẫn nên mang một ít về đi, trong nhà Tết đến phải có chút dáng vẻ ngày Tết, giống như mấy nút kết này, cháu mang một ít về treo trong nhà đi.”

“Vâng, vậy cháu nghe lời dì.”

Nhiếp Thu Sính chọn ra một ít, đồ trang trí ngày Tết, đưa cho Lộ Tu Triệt mang về.

Về đến nhà, ba cậu quả nhiên vẫn chưa về, cậu cũng đã quen rồi, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai.

Trên phố bên ngoài treo đầy lồng đèn đỏ, cả con phố đều tràn ngập không khí năm mới, nhưng vừa bước vào cánh cửa này, dường như đến với một thế giới khác.

Trống vắng, quạnh quẽ, giông như một động tuyết, chẳng có chút ấm áp, vì chủ nhân không dặn dò, nên trong nhà không nhìn thấy có bất kỳ món đồ nào liên quan đến Tết cả.

Lộ Tu Triệt nói với tài xế và vệ sĩ: “Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải cùng tôi chạy một ngày nữa.”

“Cái đó... Thiếu gia ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Lộ Tu Triệt xách mấy nút thắt Trung Quốc lên lầu, sau đó treo trên đầu giường của mình, cậu cảm thấy, sau khi treo lên, cảm giác, giống như trong phòng đã ấm áp hơn nhiều.

Suốt đêm nay Lộ Hướng Đông không trở về, sáng ngày hôm sau, vẫn không trở về, Lộ Tu Triệt vẫn dậy sớm và chạy bộ như bình thường, sau đó triệu tập hết tất cả người làm trong nhà đến.

Cậu nói: “Ngày mai mọi người đều được nghỉ, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trong năm nay của mọi người ở Lộ gia, tôi phát lì xì cho mọi người trước, cảm ơn mọi người trong một năm qua, đã chăm sóc và bao dung tôi.”

Chỉ một câu nói đơn giản, khiến mắt của tất cả mọi người ở đó đều đỏ lên, chàng trai mà họ nhìn thấy trưởng thành mỗi ngày, lần đầu tiên nói với họ những lời như thế.

Thiếu gia, trưởng thành rồi, nhưng càng khiến họ đau lòng hơn.

Vệ sĩ đứng ra nói: “Thiếu gia chúng tôi không cần nghỉ phép.”

Bọn họ đều biết, nếu tất cả bọn họ đều nghỉ phép, vậy trong ngôi nhà này chỉ còn lại một mình cậu, một ngày ba bữa phải làm sao?

Lộ Tu Triệt xua tay, “Được rồi, trong nhà mọi người đều còn có người thân, sao Tết đến lại không về nhà được, mọi người đợi mùng hai rồi hẳn trở lại làm việc.”

“Nhưng, thiếu gia chúng tôi đi rồi, cậu... ”

“Tôi thì sao chứ, chẳng phải chỉ là ba ngày thôi sao, có gì khó khăn chứ, được rồi, quyết định như vậy đi, xếp hàng đến nhận lì xì nào.”

Người hầu ai nấy hốc mắt đều đỏ hồng bước đến nhận lì xì thật dày từ tay Lộ Tu Triệt, bình thường những chuyện này, đâu cần đích thân thiếu gia phải làm chứ.

Ngày 29 rồi, ông chủ còn chưa về cùng thiếu gia, người làm ba này, rốt cuộc so với người ngoài như họ thì có khác biệt gì chứ.

Lộ Tu Triệt tùy tiện ăn một chút, rồi ra ngoài đi tìm Nhạc Thính Phong, cậu thật sự một khắc cũng không muốn ở lại ngôi nhà này.

Sau khi cậu rời khỏi, mấy cô giúp việc của Lộ gia, cùng đi siêu thị, mua rất nhiều đồ, họ muốn chuẩn bị sẵn một ngày ba bữa cho Lộ Tu Triệt trong ba ngày sắp tới, đến lúc đó cậu ấy hâm nóng lại là có thể ăn rồi.

Lúc Lộ Tu Triệt đến nơi nhìn thấy phía trước có một chiếc xe cũng đậu trước cửa Hạ gia, trên xe có một người bước xuống.

Người đó sau khi nhìn thấy cậu liền cười nói “Cháu đến tìm... Nhạc Thính Phong à?”

Lộ Tu Triệt hiếu kỳ: “Vâng ạ, chú... Sao chú biết?”

“Vì, chú là ba của Nhạc Thính Phong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.