Nàng Không Nói

Chương 1: Nghèo Túng




Nhạc Thính Phong gõ gõ lên trán Thanh Ti, “Tiểu nha đầu, hôm nay chơi đến điên rồi có phải không?”

Thanh Ti ôm lấy cánh tay cậu lay lay: “Không lẽ anh không muốn đến nữa sao? Em vừa nghĩ đến còn rất nhiều món ngon, em vẫn chưa được ăn, đã cảm thấy rất tiếc nuối rồi, thật đau lòng.”

Nhạc Thính Phong không chịu nổi chính là lúc Thanh Ti làm nũng. Chỉ cần cô bé làm nũng, cậu dù cho thái độ có cứng rắn đến mấy cũng đều trở thành thỏa hiệp, “Được, được, vì dể tiểu công chúa của chúng ta không tiếc nuối, sau khi về nhà anh sẽ cố gắng thuyết phục dì cho em ngày mai đến đây nữa.”

Thanh Ti vui vẻ nhảy cẫng lên: “Cảm ơn anh.”

Lộ Tu Triệt đứng bên cạnh nhìn thấy trong lòng thật sự rất hâm mộ, nhưng cũng rất vui, hai người này đều là bạn của cậu, cậu bây giờ, có thể trở thành một người trong cuộc sống của hai người họ rồi.

Trên đường về nhà, Lộ Tu Triệt cảm khái nói: “Ây da, ngày mai là 29, ngày mốt là 30 rồi, một năm chớp mắt đã sắp hết rồi.”

Nhạc Thính Phong sau khi do dự một lúc, đã hỏi một câu: “Ba… Ba cậu Tết có về nhà không? Bình thường khi Tết đến nhà cậu đón Tết thế nào?”

Lộ Tu Triệt dựa người về sau, “Haiz, còn có thể thế nào chứ, vô cùng nhàm chán, ngày mốt ba tớ sẽ đưa tớ về nhà ông nội, đêm 30 ở lại đó một đêm, trời sáng thì trở về.”

Đây là lần đầu tiên Nhạc Thính Phong nghe Lộ Tu Triệt nhắc đến ông nội, “Bình thường cậu không về nhà ông nội sao?”

Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Tớ... Chẳng muốn về đó, tớ thà một mình ở nhà cũng không muốn sang đó, hơn nữa, họ đều ở thành phố Long Cảng, một năm chắc tớ cũng chỉ về đó hai lần, Trung Thu và đêm 30 thôi.”

“Cậu không muốn về?”

Lộ Tu Triệt gật đầu lia lịa: “Đương nhiên không muốn về rồi, cậu không biết mấy chú bác thân thích bên đó đâu, haiz… Một lời khó mà nói hết được, thế nên trước khi trở về đó tớ phải vui chơi cho đã, ngày mai chúng ta tiếp tục đi chơi đi?”

Nhạc Thính Phong: “Để sau hẵng tính.”

“Ây da, Nhạc Thính Phong cậu có phải là anh em tốt không vậy, trưa mai chúng ta đến quán net đi, lâu rồi không đánh game.”

“Nếu phải cùng cậu chơi game, vậy anh em này tạm thời không cần nữa.”

“Vì sao?”

Nhạc Thính Phong liếc cậu một cái: “Đúng vậy vì sao? Vì sao tớ phải chơi với một người biết rõ không thể đánh thắng tớ chứ, chuyện này thật chẳng có tính khiêu chiến chút nào?”

“M**...”

...

Lộ Tu Triệt đưa Thanh Ti và Nhạc Thính Phong về nhà, từ trên xe đem xuống rất nhiều đồ. Nhiếp Thu Sính nhìn đống túi to túi nhỏ, liền trợn tròn mắt há hốc mồm, sức chiến đấu của ba đứa nhóc này có phải quá hung hãn rồi không? Bọn chúng... chỉ là mấy đứa trẻ thôi mà!

Khóe miệng Du Dực giật giật mấy cái: “Các con... Đây là mua hết cả con phố về đấy à?”

Ba đứa trẻ cười ngây ngô, Thanh Ti khoa tay múa chân nói: “Đâu có, trên phố còn rất nhiều món ngon chúng con vẫn chưa mua về mà.”

Du Dực xoa xoa đầu Thanh Ti: “Hôm nay đi chơi vui lắm à?”

Thanh Ti ra sức gật đầu: “Vâng, vui lắm ạ, ba, ba không biết đâu nơi đó náo nhiệt lắm ạ, ngày mai ba phải dẫn mẹ cùng đi đó.”

Du Dực nhéo mũi cô bé một cái: “Nhóc con, ba thấy ngày mai con còn muốn đi phải không?”

Thanh Ti xoắn xoắn ngón tay, nhỏ giọng nói: “Ba... Còn rất nhiều món ngon con vẫn chưa ăn.”

“Mèo con ham ăn, ngày mai ba đưa con đi.”

Thanh Ti ôm lấy cổ Du Dực, hôn lên mặt anh một cái: “Cảm ơn ba.”

Nhiếp Thu Sính cười nói: “Vậy ba đứa con bữa tối hôm nay có còn ăn nổi nữa không?”

Ba người cùng lắc đầu: “Ăn không nổi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.