Nàng Iđo

Chương 6




Trên đường đi, chàng khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, kiệm chữ, quyết không mở miệng nói lời vô nghĩa.

Đi thêm mấy ngày nữa, cuối cùng cũng đến được Trịnh Châu. Dân chúng hai bên đường, người nào người nấy sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, xem ra đúng là có chuyện.

Đôi mày của chàng càng lúc càng nhíu chặt, lo lắng đong đầy trong mắt.

Nếu như có một ngày chàng cũng sốt sắng vì ta như thế, cho dù tan xương nát thịt ta cũng cam tâm. Nhưng mà dẫu cho chàng có hờ hững với ta, ta cũng không thể nào chịu được khi nhìn thấy chàng đau khổ. Thật muốn đưa tay lên vuốt ve đôi mày rậm ấy!

Ngô Tri phủ từ sớm đã dẫn đầu đội ngũ đến tiếp giá. Vốn hắn muốn an bài để cho ta nghỉ ngơi một chút, gột bỏ cát bụi đi đường.

Ta đè xuống cơn đau nhức mình mẩy, lập tức cho triệu mọi người đến cùng thương nghị sự việc, bởi vì ta biết lòng chàng đang rất bồn chồn. Chàng nghe ta nói thì đột nhiên có chút ngoài ý muốn, từ lâu đã thấy trong cung toàn nữ nhân quần là áo lượt, yêu sách vô cùng, bây giờ lại thấy ta như vậy, ánh mắt hiện lên tia tán thưởng. Trước cái nhìn ngưỡng mộ của chàng, ta cắn chặt răng, trong lòng trào dâng vị ngọt.

Chỉ có điều, ta không muốn gặp mấy người này, bèn sai người dựng lên một tấm bình phong ngăn cách. Bọn họ chia nhau đứng ở hai bên.

Ngô Tri phủ tinh tế cho triệu tới một người nói giọng kinh thành làm nhiệm vụ thuyết minh.

“Đây là Tri phủ của các vùng gặp thiên tai, còn những vị này là đại diện cho những phú hào có tiếng ở địa phương.”

Từ sau bình phong truyền đến một giọng nói cực kỳ êm tai: “Kinh nghiệm của các vị nhất định nhiều hơn bổn cung, không biết đối với chuyện lần này có cao kiến gì?”

Bọn họ quay mặt nhìn nhau, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, hơi thở của mọi người bỗng trở nên vô cùng nhẹ, có lẽ ngay cả một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.

Lâu thật lâu sau, người bên trong đã không còn giữ được kiên nhẫn: “Một chút ý kiến cũng không có, các ngươi được tích sự gì cơ chứ?”

Ngô Tri phủ ngần ngừ nói: “Nương nương một đường vất vả vận chuyển lương thực, nhưng chỉ sợ là như muối bỏ biển thôi!”

Ta ngẫm nghĩ một chút, đúng là dọc đường trông thấy rất nhiều xác nạn dân: “Ngươi nói không sai! Chẳng lẽ ở các tỉnh thành châu phủ, một chút lương thực cũng không có?”

Lại một phen trầm mặc.

Ta nổi cơn thịnh nộ: “Đều bị câm à? Đợi đến lúc người dân nơi này đói chết, các ngươi còn có thể ra oai với ai? Mỗi người đưa ra cho ta một lý do, nếu không thì chớ trách!”

Một người trong số đó đứng lên phát biểu: “Xin nương nương bớt giận! Không phải là không có gạo, chỉ là gạo đều tập trung trong tay của một vài người!”

“Các ngươi là Tri phủ, chẳng lẽ không thể ra lệnh cho bọn họ hạ giá bán sao?”

“Bởi vì bọn họ đều là người có tiền có thế, có chỗ dựa trong triều đình, cho nên cơ bản không có cách gì.”

“Hứ, một lũ vô dụng!” Cơn buồn bực trong lòng ta dâng cực độ.

Chàng nhìn đám người đang cúi đầu đứng trước mặt, sau đó nói nhỏ bên tai ta: “Nương nương có điều không biết, bởi vì quan trường phức tạp, nếu làm không tốt, không những không giúp được việc, lại còn làm hại đến tánh mạng bản thân, cho nên, việc này rất khó giải quyết!”

Ta đứng dậy. “Truyền lệnh ta, sáng mai tất cả bọn người tích trữ lương thực phải tập trung ở đây. Trái lời liền chém! Ta muốn nhìn xem kẻ nào có gan chống lại đó! Dư Thống lĩnh, chuyện này ngươi xử lý đi!” Đưa tay cho cung nữ đỡ, ta trở về phòng nghỉ ngơi, thư giãn tinh thần để ngày mai có sức đấu một trận với mấy tên kia!

Quả nhiên, theo ý chỉ của ta, sáng sớm đã thấy mọi người tụ tập đông đủ trước sân. Có chút không vui chính là, có hai người bị trói đang quỳ sụp trên mặt đất. Ngay cả lời nói của ta cũng không thèm để vào tai, nhưng mà bọn chúng không bị chém đầu, chỉ bị trói áp giải đến đây.

Ta ngồi xuống sau tấm bình phong: “Hai kẻ này là sao đây?”

“Bọn họ kháng chỉ không nghe!”

Ta từ tốn mở miệng: “Không phải đã nói trái lời liền chém sao?” Ta không phải là người nhân từ gì cho cam.

Hai người kia nghe thấy vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, liếc nhìn nhau. Một kẻ lên tiếng: “Hai chúng ta chính là biểu đệ của Hoàng hậu, là cháu của Tể tướng đương triều!”

“Thì sao? Muốn uy hiếp bổn cung à?” Ta uể oải nói. “Giết các ngươi thì sao nào, có kẻ dám đụng đến ta ư?” Ta đường đường là quý phi hoàng cung, sợ gì chứ!

Bọn họ không ngờ một nữ tử suốt ngày ru rú trong cung như ta lại cương quyết đến như vậy, sợ ta ra tay không biết nặng nhẹ, nhất thời tức giận có thể thật sự lấy đầu bọn họ, mà chết một cách lãng xẹt như vậy, bao nhiêu thân phận cũng không đổi lại được tánh mạng. Chúng trở nên hoảng sợ, một tên nhìn có vẻ giảo hoạt lập tức dập đầu van xin: “Tôi chỉ muốn xác nhận xem có phải thật sự là nương nương triệu kiến chúng tôi không, cho nên có chút chậm trễ, xin nương nương thứ tội!”

Ta hỏi chàng đang đứng bên cạnh: “Tướng quân có xuất ra quan bài của người và tín phù của ta không?”

Chàng đáp: “Dạ thưa, có!”

Giọng của ta bỗng chốc lạnh tanh: “Nhị vị thân thế cao quý, lệnh phù này nhìn chắc là cũng biết ấy nhỉ!” Một câu chặn đứng đường lui của họ.

Hai người lại vội vàng dập đầu liên tục: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, nương nương! Dẫu cho có mượn gan trời, chúng tôi cũng không dám trái lệnh! Mong nương nương đại nhân đại lượng!”

Ta thở dài: “Lời bổn cung đã nói ra miệng, không thể thu hồi, nếu không, chẳng phải bổn cung sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao! Nhưng mà, nếu các ngươi nguyện ý quyên góp lương thực cho nạn dân, việc làm nhân nghĩa này, tất khiến người ta cảm động, bọn người Ngô Tri phủ cũng thay các ngươi cầu xin, để các ngươi có cơ hội lập công chuộc tội. Bổn cung cũng có thể thuận theo ý dân, nước dâng thuyền lên à!” Ai lại chẳng biết dụng ý của ta, nhưng tuyệt đối là đường đường chính chính!

Bọn họ do dự: “Lương thực?”

“Sao? Không muốn à? Nhưng mà bổn cung lại rất muốn mặt mũi! Hừ, có tiền có ăn, cũng phải có mạng mới hưởng thụ được!” Lời nói sắc sảo, trong chăn luồn kim.

Hai người chỉ đành phải cúi đầu: “Đa tạ nương nương! Tất cả xin nghe theo nương nương an bài!”

Sau khi cả hai lui xuống, ta đưa mắt nhìn một gã đang ngồi thấp thỏm không yên phía dưới. “Người đang ngồi đầu hàng bên này là ai?”

Bị gọi đích danh, gã run sợ lên tiếng: “Tiểu nhân tên Chu Phú Quý!”

Ta cười khẽ: “Tên rất hay! Mấy ngày nay ăn uống có no đủ không?”

Gã không ngừng lau mồ hôi: “Đa tạ nương nương quan tâm! Tiện dân bụng bị đều tốt ạ!”

“Trên đường tới đây, bổn cung trông thấy không ít dân gặp nạn, thật sự là làm cho người ta đau lòng! Ta cũng đã phát không ít lương thực.” Ta dừng lại một chút.

Mồ hôi gã ra càng lúc càng nhiều: “Đó là do nương nương có tấm lòng thật nhân hậu ạ!”

“Chu lão gia đã từng thấy qua nạn dân chưa?”

“Dạ thấy..... đã thấy ạ!”

“Phải rồi, bên này chỉ sợ là nhiều hơn! Nhìn họ như vậy, ông ăn còn thấy ngon không?” Giọng của ta vẫn cứ nhẹ nhàng như thế. Nhưng càng lúc lại càng có nhiều người đổ mồ hôi.

“Tiểu nhân..... Tiểu nhân.....”

“Tất cả đều là người cùng phủ, tin tưởng ông cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, nhất định sẽ rất nguyện ý cứu giúp bọn họ!”

“Tiểu nhân.....”

“Đây là chuyện quốc gia đại sự! Càng đói khát, càng dễ xảy ra bạo động. Quốc gia gặp nạn, mọi người đều phải có trách nhiệm! Các vị, chắc không phải là muốn đất nước có biến động chứ?” Chiếc mũ chụp trên đầu cũng thật quá lớn đi.

Thấy ánh mắt bọn họ lấp lóe, ta biết đã đến lúc. “Vị ngồi bên cạnh Chu lão gia không biết nghĩ như thế nào ha?”

Người nọ lập tức quỳ xuống: “Tiểu nhân nguyện ý tuân theo lời dạy của nương nương! Đóng góp một nửa lương thực, phần còn lại sẽ đem bán hạ giá!” Đây chính là nước đi quyết định của ta, là người của cha ta trà trộn vào.

Nhiều người cũng hùa theo hưởng ứng. Ta đường đường là quý nhân trong cung cấm, cao cao tại thượng, không cần quan tâm triều đình bá tánh, cũng không thiết kiềm nén tức giận. Nếu trái lệnh ta, nhẹ sẽ bị khám xét nhà, còn nặng thì… kết cục sao cũng biết. Tốt nhất là đừng nên chọc tức ta! Ta đảo mắt nhìn khắp phòng, biết rõ hơn phân nửa bọn họ đều nghĩ như vậy. Người xấu tất hiểu nhau thôi!

Ta mở ra lối thoát. ”Ngô Tri phủ, phải làm như thế nào, ngươi tự quyết định đi!”

Ngô Tri phủ mừng vui ra mặt.

Chàng hộ giá ta trở về phòng, nói khẽ: “Nương nương thật cao tay!”

Ta quay lại nhìn chàng cười: “Chẳng qua chỉ ỷ thế hiếp người thôi!”

Sau một màn bá đạo thị uy của ta, đám gian thương đều ngoan ngoãn giao ra lương thực, chỉ sợ động tác chậm một chút, sẽ bị ta phịa đại một cái lý do hành hạ đến sống dở chết dở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.