Ngày tốt cảnh
đẹp, trăng sáng vằng vặc.
Thế nhưng hắn
lại thúc ngựa như điên trên đường phố Hàng Châu. Kể từ khi nhận được tin của
Ngô đại nhân, hắn cứ bồn chồn không yên. Cũng là người yêu nước thương dân,
chính trực thanh liêm, cho nên ông còn rõ hơn hắn. Thư cấp báo vừa đến, hắn vội
vã chạy về Giang Nam.
Vốn tưởng không dễ dàng, ai ngờ Lưu đại tướng quân lại ra tay giúp. Chẳng lẽ,
chẳng lẽ là bởi vì người đó? Nhớ tới gương mặt khuynh quốc khuynh thành trong
trí nhớ, cùng thái độ khôn ngoan sáng suốt vừa như vô tình vừa như cố ý kia,
chắc là phải hạnh phúc thôi!
Ba chân bốn cẳng
vào cửa Ngô phủ, mới biết sự tình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Ngô đại
nhân bị thích khách đâm trọng thương, nằm mê man nhiều ngày qua, sinh tử chưa
rõ. Ngô Trung, lão người làm trong Ngô phủ, đã thuật lại mọi chuyện cho hắn.
Thì ra mật hàm vừa gửi đến không lâu, Ngô đại nhân liền bị ám sát, hai việc này
chắc chắn có liên quan với nhau, chỉ có điều tính mạng đương sự đang bị đe dọa,
làm sao để tìm hiểu rõ đây! Hắn phẫn nộ đập mạnh tay xuống bàn, ấm trà nghiêng
ngả, chén trà không ngừng chao đảo leng keng.
Một giọng nói
thanh thoát vang lên: “Chuyện gì khiến Dư Tướng quân giận dữ vậy?” Sau đó nhìn
thấy một nam tử tuấn dật áo trắng oai phong, miệng nở nụ cười tiến vào, hắn vô
cùng kinh ngạc, nhưng lực chú ý rất nhanh bị dời đi.
Nam tử kia đang cẩn thận đỡ một cô gái quốc sắc thiên hương có cái bụng
hơi vểnh lên. Chính là Định Tuyên Vương quyền khuynh thiên hạ lại đột nhiên mất
tích, mà bên cạnh là người từng được xưng Nghi phi! Cô cười rạng rỡ, so với
Nghi phi dạo trước mặt mày lãnh đạm, phong thái tao nhã chỉ là có hình thái
tương tự nhau, không phải là cùng một người! Nhớ đến lời phó thác của tiên
hoàng, hạnh phúc hôm nay của cô, có phải như người mong muốn?
“Dư Tướng
quân?!” Định Tuyên Vương bước lên ngăn trở tầm mắt của hắn, giọng không vui. Cô
gái sau lưng ghìm không được nụ cười, ngày xưa mình yêu say đắm, người ta còn
không để ý, bây giờ bụng đã to ra, còn sợ người ta quay lại đổi ý à? Cái chàng
này toàn xem mọi người là tình địch thôi, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Hắn ngẩn ra,
khom người gọi: “Vương.....” Dừng lại, càng lúc càng đau đầu. Hai người đang
đứng kia, nên xưng là gì mới tốt đây?
Cô gái níu nhẹ
tay áo, nam tử kia mới hờ hững quăng cho một câu: “Cứ gọi chúng ta là Ứng công
tử, Ứng phu nhân được rồi!” Cung cách nói chuyện vẫn tôn quý vô cùng, sao lại
có thể là bá tánh bình thường chứ!
Hắn mỉm cười,
vâng lời gọi: “Ứng công tử!” Nhìn vào đôi người ngọc trước mặt, trong lòng chợt
dâng lên hy vọng. Một người hô mưa có mưa, gọi gió có gió, một người có cách
nghĩ khác thường, hành động ngẫu hứng. Có bọn họ, còn chưa biết chừng... Nhưng
mà, việc cấp bách, “Vết thương của Ngô đại nhân.....”
Vô Trần nhìn ra
ngoài cửa, nhíu mày nói: “Vào đi!”
Mắt của hắn cũng
dõi theo, trong mong đợi nghe thấy ngoài cửa có tiếng chửi rủa không ngừng, sau
đó, một tên mập mặc cẩm y, bộ dáng như viên ngoại, bị hai người áp giải vào.
Tên đó vừa thoáng thấy nụ cười phớt trên gương mặt hai con người phong hoa
tuyệt thế, sắc mặt lập tức biến đổi khác thường, vừa lo âu vừa bất mãn.
Vô Trần mỉm cười
chào hỏi: “Đỗ viên ngoại, lâu rồi mới gặp, vẫn khỏe chứ?”
Đỗ viên ngoại
dường như co rúm thân lại, vừa đảo tròng mắt, đã thẳng người lên: “Nhờ phúc,
nhờ phúc!” Giọng nói rất thận trọng, không dám khinh nhờn.
Vô Trần cũng
không thèm để ý, nói với Dư Thế Cao: “Dư Tướng quân, giới thiệu với ngươi, vị
này chính là danh y đương thời, Đỗ Nghĩa!”
Hắn chưa từng
nghe qua, nhưng vẫn vòng tay nói: “Ngưỡng mộ đã lâu!” Ai mà biết vị danh y kia
lại hung hăng trừng mắt với mình.
Vô Trần vẫn mang
tâm trạng rất tốt: “Đỗ thần y vốn dĩ không ở Giang Nam, nhưng bởi vì gần đây có vài
việc, cho nên mới mời ngươi đến đây!”
Đỗ Nghĩa kích
động đứng lên: “Thì ra là các ngươi, các ngươi.....” Trách không được ở đâu
cũng không yên ổn, dời đến đây mới tạm có ngày vui, vốn vẫn nghĩ tất cả chỉ là
trùng hợp, thì ra là đã có người sắp đặt cả rồi. “Vì sao hả?”
Vô Trần thả lỏng
tay: “Chỉ là có thần y ở bên cạnh, trong lòng cũng thoải mái hơn!” Trên mặt
không có chút gì ngại ngùng. Cô gái xinh đẹp đưa tay nắm lấy tay y, hai người
nhìn nhau cười, bất chợt nhớ lại chuyện cũ.
Đỗ Nghĩa cực kỳ
bất mãn, nhưng lại không thể bùng nổ, bỗng dưng giống như nắm được gì đó, mỉm
cười đắc ý.
Thanh âm ôn hòa
vang lên bên tai: “Ngươi chắc hẳn biết được chúng ta bây giờ đều chỉ là người
bình thường?”
Đỗ Nghĩa nghe
thế, không chút do dự gật đầu.
“Vì vậy,” Cô bày
ra vẻ mặt u sầu: “Sẽ không thể nào ép ngươi làm gì nữa?”
Đỗ Nghĩa cảm
thấy có gì không đúng, nhưng vẫn gật đầu. Còn hắn, vì đã từng có khoảng thời
gian theo cô, nên biết rõ là không phải. Biểu tình như vậy, lúc ở Hà Nam chẩn tai đã
từng trông thấy.
“Hơn nữa, ngươi
vì để phòng ngừa vạn nhất, đã mời rất nhiều người bảo vệ vợ con mình. Đúng
không nào?” Cô gái tuy rằng thở dài bất lực, nhưng trong sóng mắt đung đưa lại
chứa đựng ý cười nghịch ngợm. Mà nam tử kia lại chỉ dung túng nhìn cô trìu mến.
Đỗ Nghĩa bỗng
dưng cảm thấy tóc gáy dựng lên. Vì nghe bảo Thành Húc chỉ một mực ở lại kinh
thành, cho nên mới yên tâm dọn đến nơi này, nhưng xem ra hai vị chủ nhân ở
trước mặt hắn đây càng khó lường hơn.
“Các ngươi rốt
cuộc muốn gì mà bắt ép ta tới đây?” Đỗ Nghĩa nhịn không được mở miệng hỏi. Dù
sao đã sắp xếp bảo vệ người nhà an toàn rồi, bọn họ bây giờ hẳn là không có khả
năng đến phủ cướp người đi, sau đó uy hiếp hắn. Đây là bài học hắn rút ra từ
lần giáo huấn ở trong cung.
Dư Thế Cao nhíu
mày. Bắt ép? Theo tác phong trước nay của hắn, công tư phải phân biệt rõ ràng,
trước tiên thả người này, sau đó hỏi tội chủ mưu. Nhưng mà, hai bọn họ có thân
phận đặc thù, mà người này lại tựa hồ là thần y, chắc là có thể cứu được Ngô
đại nhân. Thôi bỏ đi, cứ vờ như chưa nghe thấy gì hết!
“Tự Thủy, vào
đây đi!” Cô gái cười tươi.
Một cô gái bước
đến. Đỗ Nghĩa vừa nhìn thấy liền cả kinh, người này mấy hôm trước đã từng gặp.
Lúc đó đang trên đường, bất ngờ bị dội cho xô nước. Chủ nhà vội vàng chạy ra,
nói là tiểu muội của mình xớn xác không nhìn rõ, rối rít xin lỗi, còn kiên
quyết mời hắn vào nhà tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, rồi mới chịu tiễn
người đi. Khi ấy còn nghĩ, nhà này đúng là lễ nghĩa chu đáo ghê, cho nên cũng
không truy cứu. Mà người này, chính là tiểu muội của chủ nhà đó. Hôm nay gặp
lại, mới biết đã rơi vào bẫy, chỉ là không biết đã rơi khúc nào thôi.
“Tự Thủy, cái
kia đâu?” Cô gái cười tủm tỉm, hỏi.
Tự Thủy ôm một
bộ quần áo tới, sau đó giống như xấu hổ nói: “Đỗ công tử, sao đến cả quần áo
cũng quên lấy vậy?”
Đỗ Nghĩa không
khỏi rùng mình, cả đời này còn chưa có ai gọi hắn như vậy. Tập trung nhìn lại,
quần áo này chính là quần áo hắn thay lần trước, chủ nhà có nói sẽ giúp hắn vứt
đi, không ngờ giờ đây lại đang nằm gọn trên tay người khác.
Vô Trần tựa hồ cũng
muốn nhập cuộc chơi: “ Tự Thủy, có gì kể lại, ta sẽ giúp ngươi làm chủ!” Ánh
mắt vừa lướt qua, Đỗ Nghĩa đã rụt cổ lại.
“Đỗ công tử cùng
nô tỳ lưỡng tình tương duyệt, cho nên thường xuyên tìm đến nô tỳ, đây là quần
áo lần trước chàng để lại!” Tự Thủy trình bày đầu đuôi.
Đỗ Nghĩa kinh
hãi: “Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy! Rõ ràng là...”
Vô Trần lắc đầu,
giọng nói đùa giỡn: “ Tự Thủy, Đỗ công tử hình như không chịu thừa nhận!”
Tự Thủy ấm ức:
“Không ngờ Đỗ công tử lại bạc tình như thế! Vậy Tự Thủy cũng không cần ngại
nữa, trên lưng Đỗ công tử có một vết bớt hình lưỡi liềm, bên chân trái có một
nốt ruồi...”
“Ngừng lại!
Ngừng lại!” Đỗ Nghĩa đầu bết mồ hôi, đại để là nghe nhiêu đó cũng đủ hiểu được
vì sao bị hắt nước, vì sao bắt đi tắm, vì sao đưa đồ mới! “Các ngươi, các ngươi
điên đảo thị phi, ta không phục!”
Dư Thế Cao thở
dài trong bụng, ai cũng thấy Đỗ Nghĩa chỉ là nói cứng mà thôi. Định Tuyên Vương
vang danh thiên hạ, Ứng phu nhân ma luyện tái sinh, phải nhớ rõ nhất định đừng
bao giờ chọc vào hai người này!
Không ngoài dự
đoán, giọng nói nhẹ nhàng của Vô Trần vào trong tai Đỗ Nghĩa lại không khác gì
khí thế vạn quân: “Không biết tôn phu nhân có thể tin không nhỉ?”
Mà Ứng phu nhân
cũng rất hợp thời tiếp lời: “Đàn bà ấy mà, nếu đặt mình vào trường hợp của
người khác, mầm mống nghi ngờ một khi gieo xuống, chỉ e... Không biết Đỗ viên
ngoại có chịu đựng nổi không?”
Đỗ Nghĩa tức đến
nghiến răng nghiến lợi, sau một hồi lâu, rốt cuộc mới buông người suy sụp, thần
sắc uể oải: “Nói đi, muốn ta cứu ai?”
“Ngô Trung. Các
ngươi dẫn hắn đi!” Vô Trần ra lệnh.
Đi được vài
bước, Đỗ Nghĩa quay người lại, nhìn hai người trước mặt, vẻ mặt thản nhiên, nụ
cười nở rộ, không bước lại, chỉ nói: “Lần sau, muốn tìm ta hỗ trợ, cứ việc nói
thẳng, không cần bày trò như vậy!” Nhìn thấy vai hai người ấy có chút so lại,
tâm tình cũng tốt hẳn lên, biết tỏng bọn họ không chỉ vì cứu người, mà còn muốn
đùa một phen, làm sao lại không bắt tẩy bọn họ chứ.
“Dư Tướng quân,
ngươi một lòng chính trực vô tư, tuân thủ lễ giáo, đối với chuyện ngày hôm nay
có ý kiến gì không?” Vô Trần hỏi.
Hắn khó hiểu,
Định Tuyên Vương sao lại quay sang hắn vậy! Nhưng mà đã định sẵn chủ ý không xớ
rớ, hơn nữa nói thật, chuyện như vậy cũng chỉ có cách giải quyết như vậy thôi.
Liền vươn vai một cái, nói: “Chạy mấy ngày đường, thật sự là không có tinh thần
chi! Mới vừa rồi mọi người nói chuyện, tôi có nghe được gì đâu. Mệt thật đó,
tôi đi nghỉ trước đây!” Ba, bốn bước hợp làm một, rảo về hướng cửa.
Chỉ nghe tiếng
cười khúc khích của cô gái sau lưng chàng trai: “Chàng đúng là cái đồ...”
``
Thương thế của
Ngô Thừa Viễn có chuyển biến tốt, nhưng vì Vô Trần đã dặn dò, nên tin này vẫn
được giữ kín. Ngồi trên thuyền hoa, Dư Thế Cao cứ cảm thấy bứt rứt không yên.
Thân là võ tướng, hắn trước giờ không quen bàn chính sự, nhưng mà đã kinh qua
chinh chiến sa trường, mưu lược cũng không lấy làm lạ, cho nên sắc mặt vẫn
không hề để lộ sơ hở.
Tri phủ Dương
Châu Vương Tiên Xuyên cười hỏi: “Dư đại nhân, có chuyện quan trọng à?”
Hắn thở dài:
“Ngô đại nhân bị ám sát, chuyện này cực kỳ khó giải quyết! Hung thủ chưa biết
là ai, hơn nữa về phía Giang Nam không người quản lý, tôi vừa trưng cầu ý kiến
của các vị Tri phủ Giang Nam, mọi người nhất trí đề cử Vương Tri phủ trước tiên
chủ trì đại cuộc, đợi tôi quay về kinh bẩm báo, không biết ý của Vương đại nhân
thế nào?”
Trong mắt Vương
Tri phủ lóe lên tia sáng, lão cười nói: “Hạ quan tài sơ học thiển, không ngờ
lại được các vị đại nhân yêu thương! Việc này trước tiên không cần vội, đại
nhân, hãy nhìn vũ cơ* này, đứng đầu Tần Hoài đấy! Vũ nghệ của
nàng, trên đời hiếm người có thể sánh được!”
Vũ cơ: người nhảy múa giúp vui
Hắn đưa mắt
nhìn, cho Vương Tri phủ chút thời gian cân nhắc. Vô Trần quả nhiên nói không
sai, chuyện này đúng là khiến Vương Tri phủ do dự.
Nhớ lại trước
lúc lên đường, Vô Trần đã bảo: “Vương Tiên Xuyên già đời như vậy, nhất định sẽ
không tùy tiện rời khỏi Dương Châu đâu. Nhưng mà hắn còn chưa biết ngươi đã thu
được mật báo của Ngô đại nhân, cứ ngỡ rằng đã bịt được miệng Ngô đại nhân. Hơn
nữa, mấy năm này hắn ở Giang Nam kinh doanh không tệ, các Tri phủ khác cũng
không dám tranh với hắn, cho nên ngươi lấy chức Tổng đốc ra dụ hắn, hắn nhất
định sẽ mắc câu!” Người đó nói đầy tự tin, khí độ ung dung, phong thái vương
giả càng biểu hiện rõ. Xem ra bất luận là ở nơi nào, cũng có thể như cá gặp
nước, hơn nữa hiển nhiên người đó ở Giang Nam cũng không phải nhàn rỗi gì.
Nghĩ đến đây,
hắn không khỏi có chút vì vị Vương Tri phủ trước mắt này kêu oan, vốn cho rằng
trời cao hoàng đế xa, có thể ở Giang Nam một tay che trời, không ngờ sát tinh
lại cố tình chọn nơi này dừng chân. Nhớ lại lúc đó đã từng e ngại hỏi: “Lão hồ
ly đó sẽ rời khỏi Dương Châu để đến Hàng Châu sao?”
Người nọ trả
lời: “Tính tình của hắn, ta cũng hiểu được ít nhiều. Nếu là một tên khất cái,
ngươi chỉ cần cho hắn một chén cơm trắng, hắn đã no rồi. Nhưng nếu là đối với
một kẻ khát vọng quyền thế, cho dù ngươi cho hắn cả nửa giang sơn, hắn cũng cảm
thấy không đủ!” Cho nên bây giờ hắn phải ra sức nhử đối phương.
“Dư đại nhân,
thế nào hả?” Hắn bỗng lấy lại tinh thần.
Vương Tri phủ
còn cho rằng hắn đang mơ màng, cười đắc ý: “Vũ nương bình thường khó cầu, hạ
quan hôm nay đặc biệt vì đại nhân vất vả lắm mới mời được nàng đến đây!”
Hắn cũng hàm hồ
gật đầu. Nhớ tới một cánh đồng hoa vàng rực, một điệu múa kinh diễm động lòng,
một dung nhan tuyệt thế. Vũ như vậy, mới thật sự là chỉ có ở trên trời, nhân
gian khó gặp!
Vương Tri phủ
thấy hắn không hề nhắc lại chuyện đi Hàng Châu tạm thời đảm nhận chức Tổng đốc,
đành phải tự mình mở miệng: “Đề nghị của đại nhận, hạ quan đã nghĩ kỹ rồi. Có
thể phụng sự triều đình, là lý tưởng cả đời của hạ quan!”
Hắn mỉm cười:
“Vậy thì rất tốt! Ta cũng không cần phải lo lắng tình hình ở đây nữa!” Hết thảy
đều nằm trong tính toán của người kia, quả nhiên không sai một li! Hắn không
phải không hiểu được mưu lược, chỉ là thiên về bày binh bố trận hơn. Xem ra hắn
vẫn là thích hợp đi biên cương bảo vệ quốc gia, chiến trường này dường như
không hợp với hắn. Mà cô bản thân kinh tài tuyệt diễm, lại có người nọ bên
cạnh, chắc chắn sẽ không gặp phải điều gì. Từ bây giờ, nhờ vả của Hoàng thượng
có thể hoàn toàn buông bỏ rồi.
Nửa tháng sau.
Thánh chỉ từ kinh thành ban xuống, Tri phủ Dương Châu Vương Tiên Xuyên tham ô
nhận hối lộ, mưu hại trọng thần triều đình, sau thu xử trảm.
Tổng đốc Giang
Nam Ngô Thừa Viễn sức khỏe phục hồi như cũ, tiếp tục vì nước hiệu lực. Trong
khi Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Dư Thế Cao trấn tại biên cương, hộ vệ quốc thổ.