Nàng Hầu Quý Tộc

Chương 77: Hàn Vũ Phong số khổ




"Gọi tất cả mọi người đi tìm người cho ta, không cho Hòa Khánh Vương tìm thấy"

"Vâng!"

"Đợi đã, sau khi tìm thấy, hãy mang cô Lâu Thất tới cho ta" Tống Trắc Phi nhớ tới lời của người hầu già và Phố Ngọc Hà, cười một cách nham hiểm.

Người còn xinh đẹp hơn Phố Ngọc Hà sao? Xem ra coi như bà ta đã sơ sót, không để ý những người kia nếu không sao họ có thể chạy được.

"Vâng!"

Bóng người đó vút đi vào trong màn đêm.

Sắp tới giờ giới nghiêm ở trong thành Kim Châu, ngoài đường thưa vắng. Có vài hộ treo đèn lồng đỏ, khiến đường phố lập lòe, quái dị.

Vài con ngựa chân buộc nhung chạy vụt trên đường.

Khi nhìn thấy tòa lầu trước mặt, người đàn ông đi đầu giơ tay ra hiệu dừng lại. Những người ở phía sau dừng theo.

"Chủ nhân!" Lâu Thất nhìn thấy một nhà người dân, đột nhiên cười: "Trú tạm ở đây có thể rất dễ bị phát hiện. Ta có một nơi khác để đi, chi bằng chúng ta tới đó."

Nguyệt gật đầu, trú chân ở ngôi nhà lớn đông người e rằng phức tạp. Hơn nữa cũng rất có khả năng bị lục soát nên không phù hợp.

"Thất Thất, mau dẫn đường" Trầm Sát nói.

Khi họ tới nơi đó, nhìn thấy dòng chữ hoa lâu, Trầm Sát sầm mặt lại, còn Nguyệt vệ thì ngạc nhiên.

"Nàng nói là nơi này sao?" Trầm Sát nói với giọng khá điềm tĩnh. Thế nhưng Nguyệt thì vẫn run rẩy, lùi ngựa về phía sau vài bước.

Thanh lâu cũng chả sao, dù gì cũng là một trốn để ở.

Không ngờ Lâu Thất lại đưa họ tới nơi này. Xem ra Lâu Thất càng ngày càng mạnh bạo

"Đúng thế! Nơi này cũng không tệ" Lâu Thất nới với vẻ điềm nhiên.

Họ đều có nội lực thâm hậu, đứng ở trong này có thể nghe thấy tiếng người ngựa huyên náo truy tìm họ. Cô ta lại nói rằng nơi này không tệ.

Thực ra cách nghĩ của Lâu Thất rất đúng. Tối nay nghe những lời của Hòa Khánh Vương, chắc chắn ngày mai sẽ kiểm tra gắt gao đề tìm tung tích của họ. Trong tình hống này thì trốn ở đâu cũng nguy hiểm. Còn Hòa Khánh Vương nhất định sẽ không nghĩ tới Đế Quân của Phá Vực lại trốn ở nơi như thế này.

Chỉ có điều với Trầm Sát, đàn ông đỉnh thiên lập địa, rơi máu không rơi nước mắt, chỉ đứng chứ không quỳ. Đối với những nơi kỹ viện bán thân thế này, họ rất coi thường.

Thậm chí còn cho rằng những người này chẳng bằng thái giám trong cung. Bây giờ họ phải sống cùng đám người này, đương nhiên họ cảm thấy không cam lòng.

Lâu Thất đến từ thời hiện đại, mặc dù cô cũng không xem trọng những người này, thế nhưng chuyện đang gấp gáp, nên cô không thấy vấn đề gì.

"A!"

Cô kêu lên 1 tiếng, cả cơ thể cô bị Trầm Sát giữ chặt. Trầm Sát ôm lấy cô, rồi đánh ngựa rời xa nơi này. Nguyệt và đám người bám theo sau.

Lâu Thất bị hắn ta ôm chặt trên lưng ngựa. Lúc đầu không biết là có ý gì. Thế nhưng khi bàn tay hắn ta vỗ vào mông cô vài cái liên tiếp, cô mới phát hiện ra và kêu lên.

"Chàng... chàng dám đánh ta."

Lâu Thất lúc đầu sững người sau đó nóng bừng mặt, cắn vào tay hắn ta,

"Nàng đúng là tuổi con chó!"

Trầm Sát véo chặt má cô để buộc cô nhả miệng, rồi xốc cô lên một chút, đưa tay lên rõ vào đầu cô: "To gan thật, dám cắn bổn đế quân!"

"Ai cho chàng đánh vào mông ta?" Cô chất vấn,

"Tại nàng dám đưa ta tới nơi bẩn thỉu đó? Tại sao ta lại không thể trừng phạt nàng cơ chứ?"

"Nơi bẩn thỉu ư?" Lâu Thất giật mình, sau đó không nhịn nổi cười, rồi không giãy giụa thêm nữa. Cô không ngờ thằng cha Trầm Sát này lại cổ lỗ sĩ như thế. Tuy nhiên cô cũng cảm thấy thích thú vì điều này. Đàn ông nên chung thủy. hắn ta không thích nơi như thế thì đó là chuyện tốt.

"Sau này ta không cho phép nàng đi." hắn ta lạnh lùng nói.

Lâu Thất cười hi hi: "Được."

Nếu họ lao ra cổng thành thì cũng không phải là bất khả thi. Thế nhưng Đông Hải Lệ Minh Châu chưa lấy được sao họ có thể rời đi. Hòa Khánh Vương lại đang muốn tóm họ, nên lấy trộm đồ của ông ta xem ra cũng bớt phần náy náy.

Nguyệt vệ bố trí Trần Thập đưa tất cả ngựa đi. Họ đi vào một hộ dân. Nghe thấy tiếng thở của 3 người. Trong sân nhà chất rất nhiều bình và vại. Họ không làm chủ nhà tỉnh giấc, nhanh chóng lẩn trốn vào trong đó.

Còn Trầm Sát dẫn cô tới một phòng ở giữa. Bên trong có giường nhưng không có chăn, thế nhưng cũng được coi là sạch sẽ. hắn ôm cổ ngủ thiếp đi, "Ngủ nửa canh giờ, nửa canh giờ sau lại tới phủ Hòa Khánh Vương tìm."

Nghe lời hắn ta nói Lâu Thất thấy buồn cười.

Một lúc sau quả nhiên cả thành Kim Châu ồn ào hẳn. Tiếng binh mã dồn dập đi lục soát từng căn nhà, kiểm tra tất cả những nhà trọ, mọi khách trọ đều phải đứng ra cho họ nhận diện. Không ít người chửi rủa trong miệng. Đang lúc ngủ say bị gọi dậy nên tâm trạng rất khó chịu. Thế nhưng chỉ dám bực tức mà không dám mở miệng.

Họ cũng không bỏ qua cả thanh lâu. Thậm chí cả những khách đang trần như nhộng cũng bị họ lôi ra. Kẻ nào cũng đỏ mặt ngại ngùng, cảm thấy cách hành sự của Hòa Khánh Vương quả thật quá đáng.

Thế nhưng đây là địa bàn của Hòa Khánh Vương, ai dám nói nửa lời không tốt về ông ta? Không nói điều gì xấu thì đành lẩm bẩm chửi thề vài câu. Cả thành Kim Châu đang tĩnh lặng bỗng bừng sáng bởi ánh đèn, nơi nào cũng ồn ào, huyên náo.

Khi tiếng động vang tới căn nhà này, không biết có phải là do đã đề phòng từ trước mà mọi người nhanh chóng tỉnh dậy. Đốt đèn lên xong, người phụ nữ nói: "Phu quân, có cần ra xem có chuyện gì không?"

"Ừ, để ta ra xem."

Một lúc sau một người đàn ông mặc áo đi ra ngoài, không phát hiện có gì lạ thường rồi quay lại phòng: "Có lẽ quan binh đi bắt người. Thế nhưng nhà ta không có gì bất thường, đợi lát nữa quan binh tới cũng không phải lo."

Người phụ nữ ừ một tiếng, không tắt đèn trong nhà đi.

Họ không biết rằng, trong những căn phòng của họ, ở trên xà nhà đang có vài người đang trốn.

Trầm Sát nói nửa canh giờ, quả nhiên nửa canh giờ sau hắn ta tỉnh dậy, vỗ vào người Lâu Thất rồi ngồi dậy. Căn phòng này cách căn phòng chủ nhà xa một chút, nên chủ nhà khi nãy không tới kiểm tra.

"Hơ... ơ..."

Bước ra ngoài, Trầm Sát kêu lên một tiếng ám hiệu cho Nguyệt vệ và đám người đi cùng. Sau đó hắn ta kéo Lâu Thất theo, hai người vút lên, biến mất vào màn đêm.

Cả thành Kim Châu đang ồn ào, thế nhưng không ai phát hiện ra hai người bọn họ đang chạy như bay trên mái nhà. Họ bay rất nhanh, cho dù có ngẩng mặt lên nhìn cũng thấy hoa mắt. Đây cũng là lý do hai người họ ra ngoài mà để lại thị vệ.

Phủ Hòa Khánh Vương lúc này rực sáng ánh đèn, cảnh giới nghiêm ngặt

Trầm Sát và Lâu Thất đứng sát vào nhau, lấp mình trên một cây cổ thụ, nhìn vào đám thị vệ đang đi lại trong sân.

"Xem ra tên Hòa Khánh Vương này khá cẩn trọng. Bình thường người khác sẽ không nghĩ là chúng ta sẽ quay lại. Còn ông ta thì vẫn đề phòng cẩn mật, không hề mất cảnh giác." Lâu Thất có phần bội phục Hòa Khánh Vương.

Trầm Sát khẽ giọng hừ một tiếng: "Bổn đế quân cho phép cô khen ngợi người đàn ông khác sao?"

Lâu Thất không biết trả lời sao:"Thế cũng cấm à?"

Cô im miệng là xong chứ gì. Lúc này có có giác như ngồi trên thuyền của hải tặc. Xem ra sau này sẽ bị hắn ta quản chặt đến phát điên lên mất. Cô còn muốn tự do cơ mà!

Lúc này, họ nhìn thấy Tống Trắc Phi đang đi về phía phòng của Phố Ngọc Hà.

"Theo bà ta, không chừng chúng ta có thể nghe thấy điều gì đó." Lâu Thất cảm thấy bà Tống Trắc Phi này không hề đơn giản.

Trầm Sát vẫn ôm eo cô, đợi đúng lúc hai đội thị vệ đổi chỗ, lập tức bay vút qua, một chút động tĩnh cũng không có.

Vương phủ vốn rất yên tĩnh. Thế nhưng lúc này có hai đội thị vệ canh phòng, chúng cúi đầu khi nhìn thấy Tống Trắc Phi. Điều đó khiến Trầm Sát và Lâu Thất cảm thấy khá bất ngời. Rõ ràng những thị vệ này là do Hòa Khánh Vương bố trí, xem ra là để canh Phố Ngọc Hà. Thế nhưng Tống Trắc Phi lại không hề cảm thấy ngạc nhiên, giống như mọi việc đều trong dự liệu.

Bước vào trong, nhìn thấy bên ngoài phòng có hai người hầu đang canh giữ

"Đã từng gặp Trắc Phi?"

"Còn Phố tiểu thư?"

"Phố tiểu thư đang ở bên trong."

Một người hầu nói xong liền mở cửa. Phố Ngọc Hà thấy thế tỏ vẻ ngạc nhiên kêu lên, "Đừng vào!"

Bên trong Hỷ Nhi cũng ở đó, Hoa Thẩm thì không biết đã đi đâu.

"Tiểu thư, là Trắc Phi tới. " Giọng của Hỷ Nhi rất khẽ khàng. Phố Ngọc Hà khóc vào lao về phía Tống Trắc Phi.

"Dì, dì phải cứu cháu."

Tống Trắc Phi ôm chặt lấy cô, đôi mắt lộ ra vẻ căm hận. Thế nhưng Phố Ngọc Hà không nhìn thấy điều đó.

"Sao thế? Nói với dì xem nào."

Giọng của bà ta rất nhẹ nhàng, khiến Phố Ngọc Hà càng đau khổ hơn, ôm bà ta khóc lớn.

Tống Trắc Phi mãi mới dỗ dành được, rồi hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Ai đã bắt nạt cháu gái của ta?"

"Là Hòa Khánh Vương! Là tên súc sinh đó" Phố Ngọc Hà cắn răng mắng nhiếc.

"Nói hàm hồ cái gì vậy? Ngọc Hà, Hòa Khánh Vương là vương gia, cũng là chú rể của cháu. Sao cháu mắng ông ta như thế." Tống Trắc Phi kinh ngạc, "Nếu để Vương phi biết được, thì đến ngay cả dì cũng không sống nổi đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.