Nàng Công Chúa Ngọt Ngào Nhưng Cũng Rất Lạnh Lùng

Chương 13




- He he, cậu thừa hiểu là gì mà, là cái đó đó. Zero cười khùng khục, bắt lấy cánh tay thon dài của người đẹp mặc đồ tắm hai mảnh đang bóp vai phía sau, xoa xoa vần vò. Cô gái cười khúc khích khi bàn tay của gã tiếp tục lần mò về phía sau, trèo lên phía trên: - Thật ra cũng dễ hiểu, thời nay gái xinh đa phần mất tr****, lung linh thì mất nết. Hơn hai chục tuổi đầu rồi, nữ giới ở chỗ tôi nếu như "còn" thì mới là vấn đề đấy.

- Chả liên quan đến tôi.

- Ầy, thiệt hả? Zero rút bàn tay đang lần mò ở đằng sau ra, nháy mắt: - Vậy thì để lại cho tôi nhé. Bé này tôi mới nhìn lần đầu đã kết rồi, hàng chuẩn đấy. Thế nào, không vấn đề chứ hả? Đảm bảo một tuần là đổ.

Thấy Hoàng không nói gì, Zero cười ha hả vỗ vai hắn:

- Đùa thôi, đùa đấy mà. Đàn ông Pháp vốn có tiếng lãng mạn, song vẫn biết thế nào là giới hạn. Hoàng à, cậu đã cứu mạng Zero này một lần, tôi nhất định không quên, còn chưa có cơ hội báo đáp, đời nào lại dám động tới gái của cậu. Mà thời đại này rồi có ai quan tâm tới cái lớp màng mỏng dính ấy chứ? Tôi hỏi vậy là vì nghe nói người Châu Á các cậu bảo thủ trong mấy chuyện này lắm. Chắc cậu không như thế, đúng không. Thế nào? Đã cua được em ấy chưa, có cần Zero này quân sư không?

Nói rồi ghé sát vào mặt Hoàng, nháy mắt:

- Đừng có chối, tôi nhìn ánh mắt cậu là biết rồi. Đừng nói là không để ý đến bé ấy nhé.

- Nói thử xem nào.

Hoàng nhún vai.

- Đàn bà yêu bằng tai, cuộc sống này rất thực dụng. Tán gái có nhiều cách, song chung quy cũng chỉ gói gọn trong ba khâu: tiếp cận, tấn công và thu hoạch. Xem ra đối với cậu thì có thể bỏ qua khâu tiếp cận, bây giờ là khâu tiến công, cái này quan trọng nhất. Tấn công là phải dồn dập không ngừng, không cho con mồi có dịp định thần. Yếu quyết của tấn công là: liên tục - tinh tế và quan trọng nhất là bốc đúng thuốc. Hôm nay...

- Khục, thôi được rồi. Hoàng ho khan: - Tôi chỉ hỏi chơi vậy thôi, chuyện này bàn sau đi. Bây giờ mới quan trọng nè, chuyện của tôi...hình như đã không ít người biết rồi đúng không?

Zero bị cắt lời thì hơi cụt hứng, song khi Hoàng lái sang chủ đề này thì lại hưng phấn ngay. Hắn vỗ mạnh vào vai Hoàng, hể hả:

- Cậu làm hay lắm, tuyệt lắm đấy! Ha ha ha, thằng "Bá Tước" đó chết là rất đáng! Cậu có biết khi nghe tin nó chết, tôi vui thế nào không? Thằng đó chết như vậy là muộn đấy, thứ như nó đáng lẽ ra đi từ lâu rồi mới phải. Ha ha, Hoàng à, cậu không tưởng tượng được lúc nghe tin hắn chết tôi vui thế nào đâu. Cậu giỏi thật đấy, người anh em. Đánh chết một Danh Ác bậc hai chỉ trong một đòn, trời đất, cậu rốt cuộc là Danh Ác bậc mấy? Tôi biết mà, ngay từ lúc gặp cậu ra tay ở buổi tiệc hôm đó, tôi đã biết cậu không phải là người bình thường rồi.

Zero lấy tay kéo cổ Hoàng, hể hả nói tiếp.

- Này, tôi nghe người ta đồn rằng, cậu thậm chí chẳng cần lại gần cũng đánh "Bá Tước" chết tươi! Có phải không vậy? nghe nói hôm đó cậu một mình chấp cà nghìn người, mấy cái búng tay là hạ sát cả bộ tứ nguyên tử, hoành hành không đối thủ, người của Thiên Ma Cung không ai dám động vào, có đúng không?

- Đúng..à không. Hoàng nhất thời bị gã nói hẳn một tràng, đầu óc quay vòng vòng: - .... đánh chết "bá Tước" thì đúng, chứ tôi đâu có làm gì mấy người...người kia. Cậu nghe đâu tin ấy thế?

- Ủa, không phải à? Zero nghe vậy thì sửng sốt: -Không phải là thật sao?

- Là bịa đó. Hoàng toát mồ hôi hột: - Họ còn đồn gì nữa không?

- Ừm..xem nào, Tôi nghe nói cậu tối đó còn rape Soah Raoi trước mặt bao người, lại còn bắt ba viên đại tá Thiên Ma Cung có mặt tại đó phải chui qua háng thì mới được tha chết nữa, giờ tầng lớp cao tầng của địa ngục tầng mười chín ai ai cũng truyền tai nhau chuyện tối hôm đó, họ gọi cậu là "Sát thần"...

- Sặc, tôi rape ai hồi nào? Đừng nghe đồn linh tinh. Hoàng xua tay, đoạn chìm xuống ngâm mình dưới mặt hồ.

- Nói đi cũng phải nói lại, cậu phen này đúng là trở thành người nổi tiếng chỉ sau một đêm rồi. Zero nói: - Khá lắm, là ai đứng sau thế? chỗ anh em cả, nói thật đi, tôi không để lộ ra ngoài đâu, Zero này thề đó: - Cậu là người của Đảng nào? người đứng sau là ai?

Hoàng nhắm mắt không đáp, từng giọt nước lạnh chảy trên cơ thể cường tráng. Chính hắn cũng không ngờ mình lại thay đổi nhiều như thế. Từ một người Việt Nam bình thường, hết đi làm rồi về nhà, ăn, ngủ, bây giờ đã trở thành một người hoàn toàn khác.

Mới chỉ nửa năm trôi qua, vậy mà đã có quá nhiều thay đổi.

- Này, anh làm gì ở đây thế?

Zero quay đầu lại, còn Hoàng thì không, bởi hắn nhận ra giọng nói đó là của ai.

- Zero! Anh lại định dụ dỗ sư phụ tôi vào mấy cái trò đồi trụy đấy phỏng? Đừng có mà hòng nhé.

Là Minnie chứ chẳng phải ai khác. Không biết nữ thiên sứ bạo lực này đã tới từ lúc nào. Hôm nay Minnie mặc một cái váy dài, đi giày cao gót, trông nữ tính hơn không biết bao nhiêu lần. Tới Hoàng cũng phải ngạc nhiên, hắn còn tưởng nữ thiên sứ trong đầu chỉ có đánh đấm này chẳng quan tâm tới thời trang chứ, hóa ra đã nhầm.

- Đâu có, đâu có. Thấy dáng vẻ hùng hổ của Minnine, Zero như chuột thấy mèo vậy, hoàn toàn không có cái dáng vẻ thoải mái chém tơi bời như nãy giờ. Hoàng nhìn cả hai, ngạc nhiên:

- Hai người quen nhau à?

- Cậu cũng..quen cô ta? Zero méo mặt chỉ tay về phía Minnie, nhìn Hoàng nói.

- Sư phụ, người chờ con lâu rồi phải không? Xin lỗi, xin lỗi, con có tí việc. Minnie giải thích, sau đó bỗng quay ngoắt lại nhìn Zero với ánh mắt hăm dọa, thái độ trong chớp mắt thay đổi 180 độ: - Còn không biến đi? Tôi có cuộc hẹn với sư phụ, mượn tạm chỗ này một lúc. Tránh ra cho người ta bàn công việc.

Hoàng nhíu mày, đâu có kiểu mượn chỗ nào mà khách mắng chủ như tát nước thế cơ chứ. Song điều khiến hắn ngạc nhiên hơn là Zero vốn coi trọng sĩ diện là trên hết chẳng buồn cau mày lấy một cái, rất tự giác đứng lên nghe lời Minnie.

- Ừm, thôi vậy nhé, hôm khác chúng ta gặp lại nói chuyện sau. Chào nhé, có dịp qua chỗ tôi chơi.

Nói rồi vắt chân lên cổ mà chuồn. Hình như tên này rất sợ Minnie thì phải. Mấy cô gái massage cũng ù té chạy theo chủ, khiến Hoàng không khỏi cảm thán.

- Sư phụ, người sau này tốt nhất đừng giao du với cái loại đàn ông này, không tốt đâu. Minnie đứng chống nạnh nhìn Zero cho tới lúc khuất hẳn rồi ngồi xuống thành bể bơi, sau đó nhìn Hoàng nói.

- Tình hình không ổn rồi, sư phụ. Họa đến nơi rồi.

- Tôi biết rồi.

-.Ồ, con bé kia....Minnie nhìn về phía Linh Chi đang nghịch nước với Thư Lệ với vẻ ngờ ngợ: - Nó là Mar siêu cấp hôm nọ, đúng không? Còn đại sư phụ đâu rồi?

- Ở kia.

Hoàng chỉ tay về phía góc bể bơi, nơi có một chiếc quan tài dựng sẵn. Hắn dựng chiếc quan tài bên trong có chứa Oha ở nơi dễ thấy nhất, để phòng trừ trường hợp mất cảnh giác.

-..Mà đừng có gọi tôi là sư phụ, gọi Hoàng là được rồi. Tôi có nhận cô làm đồ đệ khi nào đâu.

-....Có phải nó không? Minnie nhìn chằm chằm Linh Chi, nhíu mày: - Có vẻ không giống lắm, hôm đó... nó, nói thế nào nhỉ, nó giết nhiều người lắm cơ mà...

- ...Nó vẫn chỉ là một con bé mà thôi.

Hoàng nói.

- ...Mà thôi, không quan trọng. Minnie nói: - Chắc sư phụ cũng biết rồi chứ, tình hình của người bây giờ là vô cùng không ổn, rất không ổn đấy. Lúc này có rất nhiều người và thế lực đã và đang nhắm tới người. Rắc rối sẽ tới ngay thôi.

-...Họ đã điều tra ra được thân thế của tôi chưa? Hai ngày nay tôi đi đâu cũng cảm thấy có người bám theo, thật phiền quá.

- Điều này thì em cũng không dám chắc. Song bây giờ người của Thiên Ma Cung chắc chắn đã vào cuộc rồi, chỉ cần họ tra cứu toàn bộ sổ ghi chép công tác khu vực Châu Á của thiên đàng là sẽ ra ngay thôi. Thế nhưng cũng rất thần kỳ, tối qua mọi chi tiết dữ liệu về các cuộc truy quét ở khu vực Châu Á đột nhiên bị thất lạc, việc tra cứu vì thế mà bị cản trở đi rất nhiều. Xem ra đã có thế lực nào đó nhúng tay can thiệp vào, sư phụ có biết là ai không?

- Có chuyện đó thật à? Hoàng giật mình, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: - Không, tôi không hề quen ai cả. Nói đúng ra, tôi mới trở thành quỷ sai được hơn nửa năm thôi, chưa bước chân ra khỏi thị trấn Một Sừng thì quen ai được cơ chứ.

- Vậy thì lạ nhỉ. Song rõ ràng là họ không có ác ý. Minnie nhíu mày: - Vậy mà lúc đầu em cứ tưởng sư phụ là người của Đảng hay thế lực nào đó, nhận nhiệm vụ ám sát "Bá Tước" chứ. Sư phụ thật sự không có ai chống lưng à?

- Không có.

Hoàng thẳng thừng đáp.

- Vậy mà sư phụ dám giết "Bá Tước", lại còn xưng danh nữa chứ! họa lớn, họa lớn rồi. Thế bao giờ thì sư phụ truyền tống về địa ngục tầng 19?

- Hai tiếng nữa. Có chuyện gì không?

- Trong thời gian đó sư phụ nhất thiết phải trông coi hai Mar kia cẩn thận, có rất nhiều kẻ đang nhắm vào chúng đấy. Còn việc kia, nếu như sư phụ không có ai chống lưng thật...vậy thì rắc rối lớn rồi. Lần này trở về không gặp chuyện mới là lạ. "Bá Tước" là một nhân vật có máu mặt của Đảng Tự Do, thân tín của "Thần Quyền" Park. Lần này hắn chết, họ nhất định không đứng ngoài cuộc đâu. Sư phụ tốt nhất là hãy tìm một nơi nào đó ẩn thân, chờ sóng gió qua đi rồi trở lại. Hoặc là sư phụ hãy tới chỗ em trú tạm một thời gian, đảm bảo vô cùng an toàn.

Minnie ra vẻ hào phóng, trong khi trong đầu thì không ngừng đắc ý: " Bắt sư phụ về chỗ của mình ở một thời gian dài, còn lo không học được gì sao?"

- Tới chỗ cô?

- Đúng vậy. Minnie gật đầu như giã tỏi: - Quên không nói cho sư phụ biết, địa bàn của em là thị trấn Nam Cương, yên tâm đi, tới đó sẽ không có ai làm phiền sư phụ đâu. Đây là bản đồ, em đã chuẩn bị sẵn cho sư phụ rồi....

- Chuyện tôi làm, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Hoàng nhíu mày: - Cám ơn cô, Minnie. Nếu như đây là "chuyện quan trọng" mà cô hẹn tôi ra đây thì xin lỗi.

- Nói đúng lắm. Đàn ông là phải biết chịu trách nhiệm.

Hoàng ngẩng mặt lên, là giọng của Thư Lệ. "Quan Tài Đen" trong bộ đồ tắm hai mảnh đã bước lại gần chỗ hắn từ khi nào.

Minnie nhìn Thư Lệ, gương mặt không có chút biểu cảm nào.

- Người quen của sư phụ à?

- Qua đó lấy hộ tôi cái quan tài, tôi phải đi rồi. Hoàng nói với Minnie. Nữ thiên sứ bạo lực bĩu môi, song vẫn bước đi.

- Cô tắm xong chưa? Hoàng quay sang hỏi Thư Lệ: - Xong rồi thì về thôi. Nếu cô còn muốn ở lại thì tôi về trước, hai tiếng nữa là tôi phải dịch chuyển về địa ngục tầng mười chín rồi.

Nói rồi trồi người ra khỏi bể bơi, bước về phía phòng thay đồ.

- Khoan đã... tôi còn chuyện muốn nói với anh.

Thư Lệ nghe vậy thì lấy hết can đảm lên tiếng.

- Chuyện gì?

Hoàng dừng bước, khó hiểu quay lại. Hắn bỗng nhớ ra, biểu hiện của Thư Lệ ngày hôm nay quả thực rất lạ. Chẳng lẽ...cô ta có chuyện gì đó muốn nói riêng với mình?

Nhìn biểu cảm ngượng ngùng kia kìa..chẳng lẽ là thổ lộ? Vậy thì đáng ra phải chọn chỗ nào không người chứ? Hoàng nhìn gương mặt hây hây đỏ khó xử của Thư Lệ, đầu nhất thời xoay như chong chóng. Rốt cục "Quan Tài Đen" có chuyện gì muốn nói với hắn? Ái chà, Minnie, cô đi về phía này làm cái gì cơ chứ? thật là không biết ý tí nào, còn không mau tránh đi.

- Tôi...anh có thể nhận tôi làm học trò không?

- Cái gì?

Giọng Minnie vang lên, cao vút. Rõ ràng cô đã nghe thấy những gì Thư Lệ nói, mặc dù còn ở rất xa.

- Học trò? Hoàng thất vọng hỏi lại.

- Đúng vậy. Thư Lệ gật đầu: - Chỉ còn một tuần nữa là tới Đại Hội Danh Ác lần thứ hai trăm ba mươi lăm, tôi muốn có nền tảng tốt nhất trước khi tham dự. Hôm nay...tôi tới tìm anh mục đích chính là như vậy, mong anh có thể kèm cặp cho tôi trong một tuần này. Có được không?

- Đại hội Danh Ác?

Hoàng nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.