Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?

Chương 13




Nói thế nào cũng có với Đại Thần mấy năm tình ý, vốn chỉ cần hắn nói một câu, ta không dám không đến. Bây giờ lại đưa thiệp mời tới đây, trịnh trọng như vậy đúng là chuyện lạ. Nếu ta không đi, có lẽ sẽ trực tiếp biến vô tâm vô phế thành lang tâm cẩu phế mất thôi. 

Lại thấy thời gian đã cận kề, đại khái còn cách ba bốn ngày nữa. Ta phải đi dạo quanh mấy tiệm bán quà lưu niệm xem thử. Lại cảm thấy Đại Thần thật sự cái gì cũng không thiếu. Trước kia, sinh nhật hắn ta đều tặng một món đồ chơi chọc người. Kết quả, có lần tặng cho hắn một cây bút điện. Hắn bị điện giật xong vẫn như trước, gặp biến không sợ hãi. Ta liền cảm thấy nếu còn tiếp tục tặng mấy trò đó nữa thì chính là sỉ nhục chỉ số thông minh của ta.

Từ tiệm bán quà lưu niệm trở về, ta phát hiện mình rất có tài. Đơn giản đến chợ trời đồ gốm tìm một cái sạp thủ công mỹ nghệ mua về một cái chai hình dạng quái lạ, sau đó dùng bút gỗ khắc lên trên đó mấy chữ “Kính dâng lên Vương đại tiên”, phía dưới còn ký: “Tiểu sư muội – tùy tùng chân chó vĩnh viễn của ngài”. Xong xuôi, bản thân cũng thấy đắc ý. Con bà nó, nhìn không ra ta còn có đào nghệ (tài làm gốm) trời cho!

Ngày mười bảy tháng mười, đúng giờ, ta đi đến hiện trường.

Đại Thần bao trọn một gian nhà hàng tiệc đứng bên cạnh trường học. Ánh đèn có chút mờ tối, đông tây đều chất đống thức ăn trông rất ngon lành. Bây giờ ta mới chính thức ý thức được cái gì gọi là giàu nghèo chênh lệch.

Nhưng ta cứ cúi thấp người mà đi, lặng yên không tiếng động. Sau đó nghĩ thầm, thiệp mời dường như căn bản chẳng có công dụng gì.

Nghe nói sáu giờ là bắt đầu rồi. Bởi vậy lúc ta đến, khách khứa đã rất đông. Trong tay mỗi người đều cầm theo một cái đĩa đựng đầy đồ ăn.

Ta cũng chẳng chịu thua kém. Bị bỏ đói đã ba ngày, hôm nay đến đây chủ yếu là muốn được ăn no.

Mắt thấy trong đĩa đựng thức ăn chỉ còn lại một miếng thịt bò, ta nuốt phần thức ăn trong miệng xuống rồi liếm liếm môi. Vừa mới định gắp lấy miếng đó thì một chiếc nĩa bạc đã được nâng lên, vận sức chờ phát động, tựa hồ sẽ nhắm thẳng vào chiếc đĩa trước mặt ta mà đâm mạnh xuống.  Ta vội vàng ‘A’ lên một tiếng, chỉ một ngón tay: “Nhìn bên kia kìa!”

Sau đó dùng tình cảm mãnh liệt nhất mà đâm nĩa xuống câu lấy tảng thịt bò. Chim vì tham ăn mà chết, trong lòng có chút đắc ý.

Gào khóc, thịt bò ơi là thịt bò, sao nhìn ngươi ngon lành béo ngậy thế không biết!

Quay đầu lại, nữ sinh kia trầm mặc mất hai giây, có vẻ như không biết nói gì, ngậm nĩa trong miệng. Đột nhiên nhìn ta, bất ngờ mở miệng nói: “Người bạn gái tin đồn…”

Ta đang hí mắt nhìn, lại nghe thấy cô ta nói tiếp, “Không biết bộ dáng cô ta thế nào nhỉ?”

Khụ.

Thì ra là thế. Nỗi cảm khái trong lòng ta liền hạ xuống, cắn một miếng vào tảng thịt bò, nhai nhai, “Để mình nhớ lại một chút.”

Trước khi ra khỏi nhà cũng từng nhìn vào gương rồi ha!

Lúc này lại có một người chen vào, “Tôi đến chỗ lão cửu, cũng không thấy có ai đứng bên cạnh hắn. Lời đồn đó không phải là giả đấy chứ!”

“Rất nhanh sẽ thành giả thôi.” Ta cười cười, chép chép miệng.

Bên thứ ba chen vào, “Là giả thật sao? Lời đồn nghe rất thật mà.”

Ta chóp chép cắn thêm một miếng nữa. “Không sai không sai, đầu năm nay chuyện xấu ùn ùn. Mua phải thuốc giả cũng được tuyên truyền rất mơ hồ.” Nhất là thuốc tráng dương, chỉ thiếu điều muốn dùng tới lưu truyền muôn đời nữa thôi.

Người thứ tư tiến lên, “Tôi nói này, tôi đã từng gặp cô gái trong bức ảnh rồi đó.”

Mọi người đồng thanh, “Thật sao?”

Ta vội vàng tước tảng thịt bò, chậm mất nửa nhịp. “Thật sao?”

“Bộ dáng thế nào?”

Người nọ nheo mắt nhìn mọi người, đột nhiên chăm chú quan sát ta một hồi rồi chỉ thẳng vào người ta, “Tương tự cô gái này nè!”

Mọi người lại đồng thanh, “Thật sao?”

Ta lắc đầu, “Sai rồi,” Sau đó xắn ra một miếng thịt bò nho nhỏ, cắn một miếng đầy hàm súc, cười cười, “Là giống nhau y chang!”

Ngay sau đó lại thoáng nhìn thấy Đại Thần rốt cuộc cũng đưa mắt về phía ta liền mỉm cười, giơ giơ tảng thịt bò trong tay, mở miệng bật hơi: Sinh nhật vui vẻ.

Hắn lập tức cất bước đi về phía ta.

Ta cảm khái cười, miệng còn dư hương.

Là dư hương của tảng thịt bò.

Trong tay còn cầm một món quà, chính là điện thoại di động. Ta gói lại đem cất vào túi. Ngẫm lại cũng rất oách, ta lấy điện thoại di động từ trong hộp ra.

Hắn gật đầu mỉm cười chào mọi người bên cạnh ta rồi nhẹ nhàng nhướng mày, “Tới rồi à?”

Ta đã nhìn ra nửa câu sau sẽ là: Sao không nói một tiếng?

Ta tùy tiện nâng ly nước trái cây lên nhấp một ngụm, cười cười, hắng giọng nói: “Chào sư huynh! Chúc sư huynh sinh nhật vui vẻ!”

Sinh nhật thôi mà, làm gì phải tổ chức long trọng như thế, đúng là kẻ có tiền có khác!

Mấy nữ sinh bên cạnh đang tính tiến lên chúc mừng Đại Thần thì đột nhiên có một người từ đâu nhảy ra, vỗ vỗ vai ta.

Ta quay đầu lại, một bó hoa hồng to tướng xuất hiện ngay trước mặt, ngứa đến mức ta chỉ muốn hắt xì hơi. Còn Đại Thần vẫn đang vén vòng vây của những người chúc mừng, tiếp tục đi đến gần ta.

Một giọng nói cợt nhả cất lên, “Này bạn gì đó ơi, nhận hoa đi, dũng cảm tiến lên đi!”

Ta phát hiện ra, vụ án cháo hoa mấy ngày nay hình như đã có manh mối mới.

Trầm mặc một lúc, ta ngẩng đầu nhìn Đại Thần, dùng ánh mắt nói cho hắn biết, ta chuẩn bị làm sáng tỏ.

Chỉ thấy Đại Thần đột nhiên nhàn nhạt mở miệng. “Tôi có nói là cô ta sao?”

“…”

Câu nói bất ngờ đã khiến cho cái tên cợt nhả kia đột nhiên không biết phải làm sao.

Thì ra, Đại Thần chưa từng nói là ta…

Đại Thần ơi Đại Thần, ngài quả là cao thủ. Quỳ bái, vĩnh viễn tôn sùng!

Sau đó, Đại Thần khe khẽ thở dài, lại cười cười. “Tôi sẽ giới thiệu một chút”. Hắn đi đến, khoát tay lên vai ta. “Vị này là tiểu sư muội thân nhất của tôi từ thời sơ trung, Tương Hiểu Mạn.”

Sư muội, ta chú ý đến cách dùng từ của hắn.

Sau đó liền phản ứng cấp tốc, phất phất tay chào mọi người, “Chào mọi người!” Còn cười híp cả mắt.

Ồ, sớm biết thế thì vừa rồi đã không mạo danh thế thân rồi…

Đại Thần đúng là sảng khoái!

Đại Thần cũng không thèm để ý, đột nhiên tiếp nhận bó hồng không biết phải giải quyết thế nào kia, “Em tính xử trí thế nào?”

Ta cười cười, “Đem giết, chặt hết tứ chi, giữ lại đầu, ngâm trà!”

“Có sáng kiến.” Đại Thần tiếp tục cười.

Ta liếc nhìn hắn. Hai đứa nhìn nhau cười.

Nghĩ, hai chúng ta cứ tiếp tục giả ngu, tiếp tục mỉm cười, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa đi.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một người bước vào. Vừa vào đã gây ra một trận rối loạn. Thoáng nhìn, không ngờ lại là Nghiêm Tử Tụng.

Điều này khiến ngay cả ta cũng bị chấn động, hắn đến đây làm gì?

Chúc mừng sinh nhật của Đại Thần sao?

Ồ, cảm giác rất quỷ dị.

Chỉ thấy Nghiêm Tử Tụng chẳng thèm bắt chuyện với ai, hai tay nhét túi, bước từng bước chậm rì rì đi đến dãy bàn đựng đồ ăn, lấy một cái đĩa từ chồng đĩa trên bàn, sau đó bắt đầu lấy thức ăn.

Hành động chẳng liên quan gì đến ai của hắn thế nhưng vẫn khiến cho không ít người chú ý.

Một ít người vốn đang vây xem, tự nhiên cũng vì vậy mà phân tâm. Tuy hành vi đột ngột, nhưng trước sự gặp gỡ bất ngờ của tình địch (?), còn rất phù hợp với phong thái của Nghiêm Tử Tụng, vẫn phát sáng rạng rỡ như trước!

Đại Thần bảo trì trầm mặc mất một lúc lâu.

Sau đó, hắn buông lỏng vai ta ra.

Ta ngẩng đầu, phát hiện hắn vẫn chưa nhìn ta, chỉ nhẹ nhàng mở miệng. “Tương Hiểu Mạn, chúng ta về đi.”

Về đi?

Ta dừng một chút, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói gì.

Ngay sau đó, ngoài cửa lại có một người tiến vào, là Vương Đình Đình.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chị vừa đi vào lập tức gây cho người ta cảm giác trước mắt sáng ngời.

Quay lại tự phong, phong trần mệt mỏi.

Tầm mắt của chị lia đến chỗ Nghiêm Tử Tụng đang đứng ăn rồi đi thẳng đến chỗ Đại Thần.

Ánh mắt đầu tiên, Đình tỷ nhìn thấy ngay Đại Thần, sau đó mới nhìn thấy ta, cong môi cười cười. “Chị đến xem em sẽ tặng cho em trai của chị món quà gì.”

Sau đó, chị tự động thò tay vào túi xách của ta lấy gói quà ra.

Nhìn ngắm một hồi, trực tiếp đi hai bước, ném vào cái thùng rác cạnh đó.

Xung quanh có người nhẹ giọng ồ lên.

Ta giật mình, khụ, thật ra ta còn muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi chị ấy nữa cơ.

Dù sao thì đào nghệ của ta thực sự rất khó coi, rất có phong cách dã thú, tựa như điện thoại di động kia…

Ngay sau đó, Đình tỷ nắm chặt lấy cánh tay ta, “Em theo chị ra đây, chị có vài lời muốn nói với em!”

Nhân đó, ta theo chị đi ra ngoài.

Trời đã tối rồi.

Ngũ quan xinh xắn của Đình tỷ bị ẩn trong bóng tối. Chị nhìn ngó xung quanh xem có ai không. Lần này chị không cười, rất nghiêm túc nói: “Tương Hiểu Mạn, chị rất nghiêm túc hỏi em, em thật sự thích Nghiêm Tử Tụng ư?”

Ta liếc mắt nhìn chị, sau đó có rất nhiều hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, trả lời, “Dạ.”

“Tên yêu quái kia quả thật rất yêu nghiệt, hoàn cảnh cũng rất đáng thương.” Từ ngữ mà Đình tỷ dùng để hình dung Nghiêm Tử Tụng, không ngờ lại giống hệt với ta. Rồi chị nhìn ta, thở hắt ra, “Chỉ là, chị cũng yêu thương em trai của chị.”

“Tuy rằng nó không biểu hiện ra ngoài, nhưng mấy ngày lễ quốc khánh vừa qua, nó luôn ở một mình ngắm nghía chiếc điện thoại. Nguyên nhân là vì em đúng không.” Vừa nói vừa nhìn ta.

Ta chỉ có thể trầm mặc, chỉ thấy Đình tỷ đột nhiên nói tiếp. “Chị và Đình Hiên đã quen biết Nghiêm Tử Tụng từ khi còn bé, chuyện này em có biết không?”

Ta lắc đầu.

“Tuy không rõ lắm tình huống cụ thể thế nào, nhưng nghe nói cha hắn đã bị chính mẹ hắn bức tử. Những chuyện sau này đích xác cũng chẳng tốt đẹp gì. Nhưng chị vẫn mong em biết, hắn là người đã từng chịu tổn thương. Em đến giúp hắn chữa thương, quả thật là chính xác. Bởi vì thích, nên mới tiếp cận hắn.”

“…” Ta nhìn Vương Đình Đình. Nếu không phải do chị nói ra, ta cũng không biết được những chuyện này. Sau đó chú ý đến hai chữ ‘chữa thương’, suy nghĩ, ồ…

“Chị cũng đồng tình với hắn, cũng rất thưởng thức khuôn mặt của hắn. Thế nhưng, hắn là đứa trẻ duy nhất mà trong suốt thời niên thiếu, chị không thể hiểu nổi, ngay cả khi đã tìm không ít cách để hòa đồng với hắn.” Chị đột nhiên cười cười. “Chị nghĩ em cũng không hiểu thế nào là ‘Mọi người đều có thể’. Đó là một cách đối xử tuyệt đối bình đẳng.”

“Hôm nay chị đã nói với hắn, em trai chị mở tiệc mừng sinh nhật, đến chơi đi. Vậy mà hắn cũng đến. Hắn không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, cũng sẽ không quan tâm đến lời dị nghị của người khác. Em có hiểu không?” Sau đó, chị tiếp tục chăm chú nhìn ta. “Em cho rằng em là người đặc biệt ư.”

Trầm mặc một lúc sau, ta cũng nhẹ nhàng nhếch môi, cười. “Chị thật đúng là người gây sự a.”

Chị ra vẻ là một người thông minh, không cần nhiều lời, “Chị là người làm ăn, đã nỗ lực thì luôn muốn được đáp lại. Nhưng thật ra, chị cũng rất thích em.” Chị nhướng mày, “Cũng thật sự mong muốn em sẽ trở thành em dâu của chị.”

Ta vẫn mỉm cười, không đáp lời.

“Vương Đình Hiên nói rất có quyết tâm theo đuổi em tới cùng. Bây giờ đây, thành thật mà nói chị lại càng hoảng sợ. Nhưng ngẫm lại, chị nghĩ,  hay là … chuyện này cùng lắm cũng chỉ là lời nói vui đùa mà thôi, Chỉ là tâm tư của thằng nhóc đó đã bắt đầu có chút không thể khống chế. Thật ra, trong chuyện tình cảm, hắn cũng rất khờ khạo. Chị tin tưởng em cũng biết, có vài thứ, không chiếm được mới là tốt.”

Ta suy nghĩ về người phụ nữ trước mặt, quả là một cô gái khôn khéo đến mức tận cùng.

“Chị tuyệt không phản đối em theo đuổi điều em cho là hạnh phúc.” Chị lại không để ý đến ta, tiếp tục nói, “Nhưng em làm vậy, bị ảnh hưởng sẽ là ba người. Là em, cái tên kia, và em trai chị. Chị cũng không cam tâm nhìn thấy cục diện như vậy.”

“Em cũng vậy.”

“Thật ra em hẳn là đã phát hiện em trai chị thật là tốt. Nhưng em không được kết thúc chuyện này ở đây, nó sẽ vĩnh viễn trở thành cái gai trong lòng em. Cho nên, Tưởng Hiểu Mạn…” Chị nhìn ta. “Đuổi theo hắn đi. Mặc kệ hắn cự tuyệt em thế nào, không nhìn em ra sao đều không cần lo lắng. Hãy cố gắng hết sức mình đi.”

Sau đó chị thoáng dừng một chút, “Nhưng, chỉ mong em hãy cho mình một kỳ hạn.”

“Kỳ hạn?”

“Đúng vậy, là kỳ hạn. Trong khoảng thời gian này, chị sẽ bảo em trai chị không được đi tìm em. Đau một lần còn hơn đau cả đời. Chị tin rằng nó sẽ hiểu. Nếu như em thành công, chị sẽ chúc phúc cho em.” Chị ấy hơi ngẩng đầu, thông suốt quyết đoán, “Nhưng nếu như thất bại, sẽ không thể cho mình bất cứ cơ hội nào để quay đầu lại.”

“Ngược lại, thử tiếp thu em trai chị, thật tình thật ý. Đương nhiên…” Chị bổ sung một câu, coi như để lại đường lui, “Nếu như nó có thể chờ em cho đến lúc đó…”

Ta đưa mắt nhìn chị, trầm mặc. Đột nhiên tiến lên nắm chặt lấy cánh tay chị, cười cười, “Đêm nay có bánh ga – tô hay không?”

Chị cũng trầm mặc, sau đó lắc đầu cười, khôi phục lại dáng dấp như lần đầu tiên gặp mặt, “Thằng nhóc nhà chị không thích đồ ngọt.”

“Thật thế ư?” Vậy hắn có cả khối thứ không thích ăn rồi.

Còn nữa, vì sao Nghiêm Tử Tụng lại trở về?

***

Ta đang suy nghĩ, nếu như lập ra một kỳ hạn yêu, có thể trở nên vì cái trước mắt mà thấp thỏm không yên hay không.

Điều ta sợ chính là cảm giác này, có thể sẽ không còn thuần túy nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.