Nắng Ấm

Chương 12




"Nếu ngươi không nghe lời, thôi được! Ta sẽ bắt cha mẹ của ngươi! Nướng bọn họ ăn ở trước mặt ngươi!"

"Ngươi, ngươi. . . . . ." Thư Nhan xoay người bỏ đi.

Trần Đại Dũng đột nhiên nói: "Ta không nên giúp ngươi!"

Thư Nhan bỗng quay người lại, vẻ mặt càng lạnh càng nghiêm túc hơn! Trong mắt như ẩn hiện một mồi lửa sắp bùng nổ, "Ngươi hối hận sao! Hối hận giúp ta ngăn cản thiên kiếp! Hối hận giúp ta!"

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Trần Đại Dũng bị khí thế của nàng làm cho lui từng bước về phía sau, "Ta chỉ là có một chút! Ngay từ đầu ngươi đã trêu đùa ta, bức ta thú ngươi! Chờ ta đáp ứng ngươi là thê tử của ta, ngươi lại trở thành tướng nhân phu nhân! Ngươi vì tránh né thiên kiếp, lẽ ra ta không nên trách ngươi! Nhưng ngươi không nên dối gạt ta, gạt ta. . . . . . Không có nguy hiểm! Thật ra, ngươi nói thật ta cũng sẽ giúp ngươi! Ngươi vẫn xem ta là đứa ngốc! Tuy rằng ta có hơi vụng về, nhưng ta không ngốc. . . . . . Ta đã giúp ngươi rồi, thế nhưng ngươi lại đùa giỡn ta..."

"Đừng nói nữa!" Thư Nhan lạnh lùng, cắt lời của hắn, bình tĩnh lại, hồi lâu mới nói, "Dù thế nào, ngươi vẫn phải ở lại Trần phủ. . . . . ." Nhẹ nhàng thở dài, "Nghe nói trong trấn này có rất nhiều mỹ nữ, không quá lâu, Trần phu nhân sẽ giúp ngươi cầu thân! Đến lúc đó thú được kiều thê, coi như ngươi cũng đã hoàn thành đại sự của đời người! Đợi sau khi hai lão nhân Trần gia qua đời thì ngươi quay về phương bắc, đưa cha mẹ ngươi đến đây hưởng phúc, ta cũng sẽ không can thiệp!"

Nói xong, miệng đọc chú ngữ, cả người biến mất trước mặt Trần Đại Dũng.

Nhìn Trần Đại Dũng lẻ loi đứng ở tại chỗ, chung quanh mờ mịt, vẻ mặt nôn nóng lại chán nản, nàng không khỏi khẽ thở dài.

Hóa ra, hóa ra tất cả nam tử đều giống nhau! Tất cả nào có cam tâm tình nguyện vì nàng mà trả giá tất cả chứ! Người trước mặt đây không phải đã nhanh chóng hối hận sao? Nàng còn tưởng rằng hắn khác biệt với những nam nhân vừa thấy nàng đều không chớp mắt chứ! Thì ra đều giống nhau! Chỉ là sao lòng của nàng lại lập tức trống rỗng vậy!

Đã từng nói qua, muốn cho hắn đại phú đại quý, nàng liền cho hắn đại phú đại quý, từ nay về sau cả hai không còn ân oán!

Trần Đại Dũng ngoan ngoãn ngồi xuống đất, nhưng lại không thấy Thư Nhan nữa, cái người gọi là tỳ nữ của Thư Nhan cũng không thấy bóng dáng. Hắn hỏi A Phú, lại nói trong phủ chưa bao giờ có người này. Trần Đại Dũng nghe vậy nên không hỏi nữa.

Trần Đại Dũng làm thiếu gia cũng khá thoải mái, chuyện gì cũng không cần làm, quả nhiên là đưa tay đã có y phục, há mồm thì cơm đưa đến! Mỗi ngày hắn đi đâu đều có một đám người đi theo phía sau, Trần Đại Dũng ngại phiền nên một mình đi đến trên núi giả ngây người ra phơi nắng! Nhìn xem vốn dĩ bàn tay to thô ráp bây giờ đã trở nên trắng nõn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.