Nắng Ấm Trong Tim

Chương 8




“Mỹ Mỹ, trễ rồi về thôi!” Tào Khê quay sang nói với Lương Mỹ. Lương Mỹ ở cùng phòng trọ với Tào Khê, cho nên tối nào cô ấy cũng đến quán lẩu, một phần là vì muốn gặp Lương Đông, một phần là cùng về với Lương Mỹ.

Triệu Tử Thiêm nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện ra đã gần chín giờ, cho nên cũng mở miệng nói:

“Đúng vậy, chúng ta cũng về thôi!”

Lương Mỹ và Tào Khê đi trước. Trong quán lúc này chỉ còn lại ba người. Triệu Tử Thiêm và Phó Tiểu Hinh đứng ở bên ngoài quán, đợi Lương Đông khóa cửa.

Lúc Lương Đông bước ra ngoài, nhìn thấy Phó Tiểu Hinh và Triệu Tử Thiêm cười nói rất vui vẻ. Bởi vì, hắn đứng cách xa bọn họ, cho nên không thể nghe thấy bọn họ nói cái gì.

Nhưng nhìn qua biểu hiện vui vẻ của Triệu Tử Thiêm, cũng như vẻ mặt xấu hổ của Phó Tiểu Hinh, hắn cũng phần nào đoán ra.

Một màn này, khiến cho Lương Đông rất khó chịu. Cái kiểu hớn hở kia của Triệu Tử Thiêm thật sự đáng đánh đòn.

Lương Đông cứ đứng trong quán, nhìn ra phía bên ngoài. Triệu Tử Thiêm đợi mãi không thấy Lương Đông ra, liền quay lại xem hắn làm cái gì.

Cậu cứ tưởng Lương Đông còn bận việc gì trong quán, nhưng lúc quay lại thì thấy hắn ta đang đứng im một chỗ, không biết nhìn cái gì:

“Đông ca, Đông ca…”

Triệu Tử Thiêm gọi hai tiếng, Lương Đông vẫn không có ý định trả lời. Vì thế mà, cậu liền chạy về phía hắn:

“Nhìn cái gì vậy?”

Lúc Triệu Tử Thiêm chạy về phía hắn, Lương Đông mới phát hiện ra nãy giờ mình thất thần. Vì thế mau chóng cầm chìa khóa, khóa cửa lại rồi cùng Triệu Tử Thiêm đi ra ngoài.

Người Lương Đông nhìn là Triệu Tử Thiêm, nhưng Triệu Tử Thiêm nghĩ người hắn nhìn là Phó Tiểu Hinh. Triệu Tử Thiêm nghĩ rằng, Lương Đông nhất định là có tình cảm với cô ấy.

Cho nên, lúc ba người đi bộ trên đường cái, Phó Tiểu Hinh đi ở bên cạnh Triệu Tử Thiêm, cậu liền lên tiếng nhắc nhở:

“Tiểu Hinh, em đi vào bên trong đi, đi bên ngoài nguy hiểm lắm!”

Triệu Tử Thiêm muốn để cho Phó Tiểu Hinh đi cạnh Lương Đông. Nhưng Lương Đông và Phó Tiểu Hinh lại nghĩ, Triệu Tử Thiêm là đang lo lắng cho Phó Tiểu Hinh.

Được quan tâm, Phó Tiểu Hinh đương nhiên là cảm thấy vui sướng trong lòng. Còn Lương Đông, thì lại trái ngược với cô ấy.

Một tiếng Tiểu Hinh kia, Triệu Tử Thiêm gọi ra thật thân thiết. Bây giờ lại còn công khai quan tâm đến cô ấy như vậy, có kẻ ngốc mới không nhìn ra được Triệu Tử Thiêm muốn cái gì.

Nhưng mà, Triệu Tử Thiêm lại chính là kẻ ngốc.

“Đông ca, lần sau muốn ăn lẩu thịt bò!” Triệu Tử Thiêm vừa đi vừa huýt sáo, vui vẻ mở miệng.

Lương Đông đi giữa hai người, nghe Triệu Tử Thiêm đột nhiên nói chuyện với mình, trong lòng hắn có chút vui sướng:

“Vậy lần sau anh sẽ nói Lương Mỹ làm!”

Triệu Tử Thiêm cười cười, liếc mắt nhìn Lương Đông:

“Nói thật đi, bữa lẩu thập cẩm ngày hôm nay là Lương Mỹ làm đúng không? Anh làm sao mà nấu ngon như thế được!”

Lương Đông biết, bây giờ hắn có nói rằng hắn làm, Triệu Tử Thiêm cũng không tin, cho nên chỉ mỉm cười không nói gì. Nhưng nụ cười của hắn liền cứng lại khi nghe Phó Tiểu Hinh nói ra câu kia:

“Anh Tử Thiêm, lần sau đi ăn nhớ gọi em đi cùng. Bữa lẩu hôm nay quả thực rất ngon!” Cơ hội có, Phó Tiểu Hinh đương nhiên sẽ không bỏ qua. Triệu Tử Thiêm nghe Phó Tiểu Hinh nói vậy liền âm thầm hiểu rằng cô ấy muốn gặp Lương Đông nhiều hơn, vì thế cũng vui vẻ đồng ý:

“Được được, khi nào đi sẽ gọi em!”

Tâm trạng của Lương Đông vốn dĩ đã cảm thấy khá lên, nhưng khi nghe lời này của Triệu Tử Thiêm liền xấu đi rất nhiều.

Vì thế mà, cả một đường đi chỉ có mỗi mình Phó Tiểu Hinh và Triệu Tử Thiêm trò chuyện với nhau.

“Anh Tử Thiêm hát thật hay”

“Ây. Cũng bình thường mà thôi!”



“Cái gì, cái gì. Là thật thế sao?”

“Ha ha, đúng là như thế. Em không tin được đâu…”

Một đường vui vẻ… Chỉ có mình Triệu Tử Thiêm và Phó Tiểu Hinh

Một đường đau lòng, chỉ có duy nhất Lương Đông.

Một đường buồn bực, cũng chỉ duy mình hắn.

Triệu Tử Thiêm và Phó Tiểu Hinh có vẻ nói chuyện rất hợp. Bọn họ ngay cả một con mèo nhà hàng xóm, cũng có thể đem ra kể thành chuyện cười.

Vậy mà, Triệu Tử Thiêm chẳng thèm để ý đến Lương Đông. Khiến cho sắc mặt của hắn càng ngày càng xấu đi.

___

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đưa Phó Tiểu Hinh về đến tận ký túc xá nữ, rồi hai người cùng nhau trở về.

Triệu Tử Thiêm luôn để ý đến Lương Đông, từ lúc bước ra khỏi quán lẩu sắc mặt hắn ta vẫn không được tốt. Nhưng ngại bên cạnh có Phó Tiểu Hinh nên cậu không muốn nhắc tới.

Bây giờ chỉ còn hai người bọn họ, Triệu Tử Thiêm mới hỏi hắn.

Triệu Tử Thiêm đang đi ở bên phải Lương Đông, lúc này liền đi sang bên trái hắn:

“Đông ca, Đông ca cười một cái đi!”

Lương Đông không nói gì, chỉ chậm rãi bước đi trên đường.

Triệu Tử Thiêm lại bước lên phía trước, từ bên trái đi sang bên phải Lương Đông:

“Ông chủ Lương hôm nay tính nhầm tiền sao. Sao gương mặt khó coi như vậy?”

Lương Đông không để ý đến Triệu Tử Thiêm, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho cậu. Triệu Tử Thiêm đi lên trước, bước giật lùi ở trước mặt hắn. Nhìn hắn cười cười rồi khẽ hát:

“Muốn nhìn thấy anh cười

Muốn được cùng anh vui đùa

Muốn ôm lấy anh trong vòng tay

Mới giây trước còn đỏ mặt vì cãi vã

Mới giây sau lại đã vui vẻ làm lành rồi

…”

Lương Đông không ngờ tới là Triệu Tử Thiêm sẽ hát.

Bây giờ, hắn có thể chắc chắn là… Triệu Tử Thiêm chỉ hát cho một mình hắn nghe.

Bởi vì lúc này đây, cậu ấy đang nhìn thẳng vào mắt hắn. Lương Đông có thể thấy, bóng dáng của hắn phản chiếu trong đôi mắt màu nâu đậm kia của Triệu Tử Thiêm. Nhưng mà khi phát hiện ra, Triệu Tử Thiêm đang nhìn hắn, Lương Đông liền không hiểu tại sao lại bật cười, mau chóng quay sang chỗ khác.

Triệu Tử Thiêm thấy hắn cười thì ngừng hát, đi đến bên cạnh hắn nói:

“Đông ca, Đông ca cười một cái nữa đi!”

Lương Đông lại đanh mặt, không thèm để ý đến Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm lại áp dụng cách cũ, đi lùi ở trước mặt hắn hát:

“Muốn nhìn thấy anh cười

… A”

Lúc Lương Đông nhìn sang, đã thấy Triệu Tử Thiêm ngồi ở dưới đất.

Giây phút thấy gương mặt Triệu Tử Thiêm nhăn nhó vì đau đớn, trái tim Lương Đông liền thắt lại. Hắn vội vã đi đến đỡ Triệu Tử Thiêm dậy:

“Có sao không?”

Đương nhiên là có sao, mông của cậu hiện tại vẫn còn đang đau buốt đây. Hình như là ngồi phải viên đá rồi. Nhưng mà, khi thấy Lương Đông chịu nói chuyện với mình, Triệu Tử Thiêm liền gạt nỗi đau đó qua một bên, cười cười nói với hắn:

“Không sao, không sao”

Đỡ Triệu Tử Thiêm dậy, Lương Đông phát hiện ra có một viên gạch vỡ ở dưới mông cậu ta. Nhìn đến phía sau quần của Triệu Tử Thiêm bị thủng một lỗ nhỏ, Lương Đông vừa buồn cười vừa đau lòng:

“Đi không chịu nhìn đường, còn đi giật lùi. Bây giờ thì hay rồi, quần bị thủng lỗ, còn nói không sao!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy quần mình bị rách, liền hốt hoảng nhìn về phía sau mông. Quả thật là bị thủng một lỗ nhỏ, vội vàng lấy tay che chỗ đó vào, tức giận quát Lương Đông:

“Anh còn cười được. Đau sắp chết rồi đây, ngồi vào viên gạch kia đó!”

Lương Đông theo hướng chỉ tay của Triệu Tử Thiêm, nhìn viên gạch vỡ rồi nhìn về phía Triệu Tử Thiêm cố nén cười:

“Em mà cẩn thận thì sẽ đến mức này sao?”

Triệu Tử Thiêm liếc Lương Đông một cái, không thèm nói gì nữa ôm mông đi thẳng về ký túc xá.

Lương Đông ở phía sau, cũng không biết làm thế nào. Chỉ ôm miệng cười, cố gắng không phát ra tiếng khi nhìn thấy bộ dạng vừa đi vừa che chỗ rách phía sau mông kia của Triệu Tử Thiêm.

Lúc Triệu Tử Thiêm đi qua phòng của Lương Đông, Lương Đông liền gọi cậu ta lại:

“Chờ một chút!”

Lương Đông mau chóng đi vào phòng, chạy đến phía bàn học của mình tìm thứ gì đó. Khương Chí Phong thấy thế liền hỏi:

“Anh tìm cái gì thế?”

Lương Đông cúi đầu, nhìn xuống ngăn tủ, vừa tìm thuốc mỡ vừa nói:

“Thuốc mỡ. Cậu có thấy nó ở đâu không?”

Khương Chí Phong ngồi trên ghế nhìn hắn, thản nhiên đáp:

“Vừa rồi Lỗi ca chơi bóng bị ngã, nên đã lấy thuốc đó…” Khương Chí Phong còn chưa nói hết câu, Lương Đông đã chạy đến chỗ cậu ấy hỏi:

“Để đâu rồi?”

Khương Chí Phong thấy bộ dạng sốt ruột của Lương Đông cũng giật mình:

“Lỗi ca dùng hết, vứt vào thùng rác rồi!”

Lương Đông nói lớn:

“Hết rồi sao?”

Khương Chí Phong đột nhiên bị quát, chỉ còn biết gật đầu.

Lương Đông bực bội đi ra bên ngoài, Triệu Tử Thiêm gương mặt nhăn nhó, một tay vẫn để ở phía sau mông:

“Sao?”

Lương Đông muốn đưa thuốc mỡ cho Triệu Tử Thiêm, nhưng mà hết rồi, cho nên cũng không biết bây giờ phải nói cái gì:

“Ừ… Không có gì đâu. Em ngủ ngon!”

Triệu Tử Thiêm nghe câu này thì phát hỏa, Lương Đông nói cậu ở bên ngoài này đợi, hắn ta đi vào trong không biết làm cái gì. Đi ra liền nói chúc ngủ ngon.

Chẳng lẽ, Lương Đông còn phải vào trong đó đánh răng, rửa mặt, chải tóc,… để cho bộ dạng hoàn mỹ nhất ra nói câu này với cậu sao?

Chắc chắn là Lương Đông cố ý trêu chọc cậu:

“Đông ca, anh thật hay nha. Anh không thấy em đang rất đau hay sao, mà còn trêu chọc cho được?”

Lương Đông đưa tay ra phía sau gãi gãi đầu, cười nói:

“Coi như hòa!”

Triệu Tử Thiêm không nói câu nào, xoay người đi thẳng về phòng của mình.

Lúc Triệu Tử Thiêm đi tắm, cậu có để ý phía sau mông bị tím một mảng nhỏ. Hiện tại chạm vào còn đau điếng cả người. Tối đến lên giường nằm cũng phải nằm nghiêng, không được thoải mái.

Bởi vì ai mà cậu phải khốn khổ đến mức này.

Coi như hòa?

Cái gì gọi là coi như hòa. Cậu vốn dĩ không trêu chọc Lương Đông, vậy mà người nào đó còn mặt dày nói ra được lời kia.

Ngày hôm nay, có một điều gì đó đang lặng lẽ hình thành trong lòng Triệu Tử Thiêm.

Nhưng mà điều này hình thành quá lặng lẽ, nó lặng lẽ đến mức ngay cả chính cậu cũng không nhận ra.

Triệu Tử Thiêm tại sao muốn dỗ cho Lương Đông cười?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.