Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 4




Nước trong, bóng ngược, sao đầy trời chứa đầy trong chiếc chậu.

- Thấy được rồi sao?

Chung Sơn cười hỏi.

- Ừ!

Bi Thanh Ti gật đầu.

- Đem vào lòng bàn tay, nắm chắc vào, thích cái nào cầm chặt cái đó.

Chung Sơn thấy buồn cười nói.

Bi Thanh Ti nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt hiện lên chút bối rối.

- Thử đi, bắt lấy xem!

Chung Sơn cười thúc giục nói.

- Ừ!

Bi Thanh Ti nhẹ nhàng gật đầu, lấy tay đi sâu vào bồn trung.

Bóng ngược kia, toàn bộ thị tộc các ngôi sao dường như ở tại trong lòng bàn tay Bi Thanh Ti.

- Bắt, bắt, bắt!

Chung Sơn thúc giục nói.

Bàn tay Bi Thanh Ti nắm bắt, tựa như muốn chộp sao vào lòng bàn tay, bắt một lúc, Bi Thanh Ti không cảm thấy nhàm chán, dường như con người dần dần thoái mái.

- Quơ qua, quơ lại!

Bi Thanh Ti cười nói.

Chung Sơn nhìn trời, nói với Bi Thanh Ti:

- Cái này tặng cho ngươi. ít nhất mỗi đêm có sao trên trời cùng ngươi.

- Tạ ơn!

Nhìn Bi Thanh Ti vui vẻ, Chung Sơn hòa nhã cười, thấm thoát thời gian xuống trần đã rất lâu.

Bi Thanh Ti gật đầu cười nói, và đem hắc bồn đặt vào đầu phía trên gối mình.

- Tốt lắm, ta cũng phải đi rồi, không thôi ngươi đuổi thì ta thảm.

Chung Sơn khẽ mĩm cười, đứng dậy cáo biệt Bi Thanh Ti, liền lập tức đi xuống núi

Bi Thanh Ti nhìn theo Chung Sơn, lúc đầu tươi cười, sau cắn môi nhìn chậm rãi theo bóng dáng Chung Sơn dần khuất xa, nước mắt tự động rơi, rơi trên xuống bồn trung, trán khẽ rung động.

Ba ngày sau, thung lũng phía nam, phía tây, phía bắc đều đã đầy người, vùng miền khác biệt, mang theo thần ấn, hội tụ tại bên trong Ương thành.

Chung Sơn theo Triệu Lão đi dạo.

- Chung soái, ta biết ngươi là người thông minh và có tài ăn nói nhất, Triệu Lão đi trên phố ngạc nhiên nói.

Nói như vậy, không đúng.

- Triệu Lão có gì chỉ bảo.

Chung soái gật đầu nói.

- Ta nghĩ có thể chúng ta đã tới tổngbộ, Triệu Lão trầm giọng nói.

- Hả?

Chung Sơn nghi ngờ nói.

- Ta vừa thấy một số tướng lĩnh Đại Kim hoàng triều, có rất nhiều thực quyền mà ta đã từng gặp qua.

Triệu Lão nói.

- Triệu Lão, ý của người đây chính là sỡ hữu của Đại kim hoàng đế, đây là Đại kim hoàng triều đầy người ma yểm quân đoàn?

Chung Sơn nhíu mày kinh ngạc nói.

- Rất có khả năng là vậy, sỡ dĩ gần ba mươi mấy người của Trường Sinh giới căn bản không giết được chủ nhân nơi này.

Triệu Lão nhìn bốn phía trầm giọng nói.

Chung Sơn chỉ nhăn mày lại.

- Ý của Triệu Lão là?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

- Khiến cho tất cả mọi người Trường Sinh giới tới đây, ta cảm thấy Vị chủ nhân sau này còn có đại sự

Triệu Lão nói.

- Vậy?

Chung Sơn đáp.

- Những người của Trường Sinh giới rất kiêu ngạo, khẳng định không dễ mời đến, do đó chỉ có thể tìm ngươi dùng sức thuyết phục, nhất định phải thuyết phục họ, thất bại cũng không sao, cùng lắm thì bỏ trốn, chúng ta mỗi ngã, một khi thất bại, sẽ khỏi gặp chủ nhân chịu phạt, nhưng chúng ta chi được phép thành công, không được thất bại!

Triệu Lão nhìn Chung Sơn nói.

- Chung Sơn hiểu rõ!

Chung Sơn gật đầu.

Sau đó, Chung Sơn đi dạo một lúc, thấy một thương điếm, lại nghe tin tức rồi đi, chính là Đại vinh thương hội.

Mọi người tập trung.

- Nhất định phải đi!

Chung Sơn nói.

- Có cái gì không thể giải quyết?

Băng Hiên nói.

Mặc khác người Trường Sinh giới đều lắc đầu, hiển nhiên đối với nhiều người là Hợp Thế Kỳ rất phi thường.

Nhìn mọi người, Chung Sơn lắc đầu nhìn Băng Hiên nói.

Đại Kim hoàng đế ít nhất hoàng cực cảnh tu vi, nếu hắn thực sự là ma ngươi có dám đối phó không?

Băng Hiên cười khuẩy.

- Vậy thì đã sao nào?

Băng Hiên lộ ra nét lạnh lùng?.

- Nếu Đại Kim hoàng đế cũng có thần ấn, cảnh giới tu vi lại được gia tăng, không phải hoàng cực cảnh, mà là đế cực cánh, chư vị có thể đổi phó?.

Chung Sơn nói.

Nghe Chung Sơn nói, tất cả mọi người nhíu mày.

- Quả thật chư vị tiền bối có tu vi cao, nghe Chung Sơn nói, tất cả mọi người do dự.

- Sư thúc, người rất hiểu vùng này, làm phiền người báo tin Trường Sinh giới với mọi người, bảo bọn họ mau tới đây! Bi Thanh Ti nói.

Nhìn Bi Thanh Ti, lại nhìn Chung Sơn, Băng Hiên khẽ nhíu mày, cuối cùng gật đầu.

Đại Kim hoàng triều, hoàng cung, chầu điện, trên ngai vàng có một người mặc hắc bào ngồi giữa, đấu đội bình thiên quan, sắc mặt tái nhợt, hai mắt phát ra ánh sáng lục

- Đại Kim hoàng đế.

Tại đây quần thần sẽ chầu điện, lúc này chỉ có một người, đó là Sắc Không hòa thượng.

Cửa đại điện đóng chặt, chỉ có hai người.

- Sắc Không, sự tình bên ngoài thế nào rồi?

Đại kim hoàng đế thản nhiên hỏi.

Sắc Không cung kính nói.

- Đã tới khá nhiều, mười đạo nhân mã, kinh nhà kho bộ đưa đến chỗ Tế đàn, ước chững còn ba nghìn tên mở ra thần ấn.

- Ba nghìn tên? Những người này đều là tu hành trên đường bị bắt đến gieo thần nhĩ.

Đại Kim hoàng đế hỏi.

- Đúng! Đều không phải người đào tạo, những người này nhất định có thể phản bội chúng ta.

Sắc Không hòa thượng cung kính đáp.

- Ừ! Vậy để bọn họ xem lễ đi!

Đại Kim hoàng đế gật đầu nói.

- Nhưng, bọn họ như thế có thế xem lễ.

Sắc Không hòa thượng nhíu mày nói.

- Long mạch số mệnh tước yếu, nếu không có thể dung bọn họ huyết nhục hồn phách bổ huyết, để hồn phách đã được ta sử dụng.

Đại Kim hoàng đế thản nhiên nói.

- Đúng!

Sắc Không hòa thượng gật đầu, tức khắc hiểu được dụng ý của Đại Kim hoàng đế.

- Lúc tiến hành là lúc không thể bị bên ngoài quấy rối, nếu không thất bại sẽ trong gang tấc, mặc dù tu vi ngươi còn thấp, nhưng ta rất tín nhiệm và giao cho ngươi việc này.

Vâng!

Sắc Không hòa thượng lập tức nói.

- Thời gian định là đêm mai, trăng tròn chi dạ.

Đại Kim hoàng đế nói.

- Vâng.

Sắc Không cung kính cúi đầu.

Hôm sau Băng Hiên rời khỏi, Triệu Lão liền đưa mọi người đến.

- Lập tức theo ta đi gặp chủ nhân!

Triệu Lão hiện lên vẻ lo âu, nghe Triệu Lão nói, mọi người hơi nhất ngạc, sư thúc đi nhanh như vậy.

- Các ngươi, khi nào có thể liên hệ nhiều người Trường Sinh giới?

Triệu Lão lo lắng nhìn về phía Bi Thanh Ti.

- Phải nhanh lên! Cường nhân ít nhắt phải nhanh.

Bi Thanh Ti nhăn mặt nhíu mày.

- Tốt lắm, theo ta đi, các ngươi đừng nói gì, đi thẳng đến gặp chủ nhân, cái gì cũng không nói

Triệu Lão nói.

Mọi người gật đầu.

Mọi người theo Triệu Lão đi ra tiểu viện, mọi người ở đại viện, tiểu sân cũng chặt cứng người.

Vài đầu mục cũng gật gật đầu, mang theo mục đích riêng đi ra thung lũng.

Ngoài thung lũng, sắc Không lãnh đạo.

- Các ngươi là nhóm cuối cùng, mau đi theo ta!

Sắc Không nói

- Ừ!

Mọi người gật đầu nói.

Rất nhanh, mọi người được sắc Không đưa tới hoàng cung, ngoài cung một thái giám đứng chờ, lập tức đón Sắc Không, mang theo một ngàn người đi vào hoàng cung.

Sắc Không xem mọi người tiễn vào, bỗng Sắc Không nhìn về phía một người bên cạnh Triệu Lão, Chung Sơn!

Sắc Không nhìn bóng Chung Sơn, trong mắt có chút kì lạ, giống như đã từng quen biết, nhưng nghĩ không ra, một lúc, mọi người đã biến mất trong tâm mắt Sắc Không hòa thượng.

Sắc Không hơi lắc đầu, không còn kỳ lạ, dù bóng dáng ấy rất quen. Quay đầu đi thủ thành.

Chung Sơn theo ngàn người đi vào trong hoàng cung, bốn phía hoàng cung, đầy trận pháp phòng vệ, tránh kẻ thù bên ngoài xâm nhập và có lượng lớn thủ vệ canh giữ.

Đoàn người được thái giám đưa tới cung điện, mọi người cùng nhau vào điện, trong vòng đại điện, không gian rộng lớn, có một cửa chính rất lớn.

Chung Sơn theo lão thái giám chậm rãi đi xuống.

Hai bên đều là thủ vệ. Có Dạ Minh châu rất lớn chiếu rọi mọi thứ.

Tới phía dưới, Chung Sơn thấy một không gian thật lớn, lớn gấp hai sân bóng hồi trẻ được thấy.

Yến tiệc lớn dưới lòng đất.

Bên cạnh, đã có người đứng đầy, có khoảng chín ngàn người.

Tuy nhiên, mấu chốt không phải nhiều người, mà là không gian dưới đất, đều làm mọi người ngắm nhìn.

Quảng trường dưới lòng đất, cống ngầm quái lạ, dường như trang trí bình thường, nhìn qua vô cùng tà dị, cống ngầm lại giáp với chính sảnh.

Ba cái sảnh lớn khác nhau, một sảnh bên trong, bày đầy Án hồn thạch, trong đó có Chung Sơn nộp lên Bát hồn thạch. Hai sảnh khác bên trong, trong đó có một đống đầy.

Xác người vô tận, cứ như dãy núi lớn, Chung Sơn nhìn ra. ít nhất có mấy vạn người, ngàn vạn người ở hai sảnh bên trong, máu đã đông lại, bên trong vô số người, lúc nhúc một số sinh vật, vô cùng kinh tởm.

Sảnh thứ ba càng thêm kinh khủng, là trẻ con, không, là tử anh, hơn nữa còn cuống rốn, nói cách khác đó là trẻ bị moi ra từ bụng mẹ, vô cùng tàn nhẫn.

Vô số tử anh đặt bên trong sảnh thứ ba, bọ không ngừng đi động, nhìn qua làm người ta vô cùng ghê sợ.

Sảnh thứ ba, bày ra gì đó cực kì tà ác, cống ngẩm với ba sảnh, đồng thời là trung tâm một vòng tròn ngọc bàn, ngọc bàn hơi hoàng quang, mặt trên giống một ký hiệu tiểu ngọc. Nhìn vô cùng quái lạ.

- Đây là một Tế đàn! Thi tiên sinh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.