Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Quyển 1 - Chương 18: Thu âm bất tán sương phi vãn (1)




Tô Bằng minh bạch bản chất bí thuật bắt mồi này, trong lòng không ngừng đánh giá giá trị quyển bí thuật này.

"Dựa theo hiệu quả công pháp ghi chép trên đó... Thứ này, sợ là sẽ nghịch thiên, so với Thanh Vân bí thuật - Âm Thần Thiên ta tu hành, đều mạnh hơn không ít."

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.

"Chỉ là thứ này, sẽ không quá gần công pháp ma đạo chứ?"

Thầm nghĩ chỗ bá đạo của linh uẩn vạn vật trong bí thuật bắt mồi, tựa hồ cùng đoạt thương sinh tạo hóa không mưu mà hợp, khiến Tô Bằng hơi cố kỵ.

Suy tư một hồi, Tô Bằng đột nhiên lộ ra nụ cười, thầm nghĩ:

"Mình suy nghĩ nhiều rồi, tranh đấu chính đạo ma đạo gì đó, bây giờ còn quá xa ta, trước cường hóa năng lực của mình, để thực lực của mình tăng, sống quá lần này rồi nói sau."

Nghĩ tới đây, Tô Bằng không do dự nữa.

Hai cuốn bí thuật bắt mồi thượng hạ, để cùng nhau có thể trực tiếp sử dụng, lĩnh ngộ công pháp cùng kỹ năng.

Tô Bằng trực tiếp sử dụng, chỉ thấy hai cuốn bút ký thượng hạ này, hóa thành kim quang, tiến vào trong thân thể của Tô Bằng.

Tô Bằng nhắm mắt, chờ điểm sáng tiến vào trong người mình, mở ra cột kỹ năng bản thân, quả nhiên, xuất hiện bí thuật bắt mồi tên Nhất Trọng Thiên.

Thấy như thế, Tô Bằng cũng không do dự, trực tiếp dùng kinh nghiệm thực chiến, liên tục đem bí thuật bắt mồi thăng cấp đến Lục Trọng Thiên.

"Sao tiêu hao nhiều kinh nghiệm như vậy?"

Đợi đến khi đem bí thuật bắt mồi thăng cấp đến Lục Trọng Thiên, Tô Bằng đột nhiên sững sờ.

Bởi vì hắn phát hiện, kinh nghiệm thực chiến bản thân, từ chừng mười lăm vạn, trực tiếp trừ tám vạn.

"Tốn kinh nghiệm như vậy?"

Tô Bằng nhìn, không khỏi nhíu mày.

Nhìn thử tin tức. Tô Bằng phát hiện, bí thuật bắt mồi Tam Trọng Thiên trước của mình, cứ thăng cấp một trọng, đều khấu trừ một vạn kinh nghiệm.

Mà ba tầng bốn năm sáu, mỗi một tầng, không ngờ khấu trừ hai vạn kinh nghiệm.

Như vậy, Tô Bằng đem bí thuật bắt mồi thăng cấp đến Lục Trọng Thiên, trực tiếp khấu trừ tám vạn kinh nghiệm.

"Quá ăn kinh nghiệm... cho dù là ba công pháp vàng thẫm trên người ta, cộng lại cũng chẳng ăn nhiều như vậy!"

Tô Bằng nhìn, không khỏi xót.

"Quên đi. Nếu khấu trừ nhiều kinh nghiệm thực chiến như vậy, chính là thuyết minh, bí thuật bắt mồi này thăng cấp rất khó... Hy vọng đáng giá."

Sau nửa ngày, Tô Bằng mới thở hắt một hơi, trong lòng thầm nghĩ.

Nhìn thử kỹ năng, cột bí thuật bắt mồi, đã có kỹ năng 'Đơn thể bắt mồi' này.

"Hay là... thử chút?"

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ. Suy nghĩ một lát, hắn đưa tay, kéo thử dây thừng nhỏ đầu giường mình.

Dưới lầu truyền đến một tiếng chuông vàng, không bao lâu, hai gã thị nữ đi tới.

Những thị nữ này, sau khi trở lại trong tiểu lâu, cũng đã mặc quần áo bình thường, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng phong lưu mị hoặc vừa rồi.

Hai người đi đến, chân thành thi lễ với Tô Bằng, sau đó nói:

"Chủ nhân là muốn chúng ta thị tẩm sao?"

"Không phải, các ngươi thu dọn gian phòng, thuận tiện đưa một số thực vật lên."

Tô Bằng căn dặn hai thị nữ.

Hai thị nữ gật đầu, một người đi thu thập bàn cho Tô Bằng, một thị nữ khác đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho Tô Bằng.

"Bí thuật bắt mồi, phát động!"

Tô Bằng nhìn thị nữ sắp ra khỏi phòng, sử dụng bí thuật bắt mồi.

Lập tức, Tô Bằng thấy không trung tựa hồ xuất hiện một đường ống năng lượng vô hình, nối đến người thị nữ kia.

Sau đó, một dòng năng lượng như mặt nước yên ả, lại khiến thân thể người ta cực kỳ thoải mái, từ trên người thị nữ, chảy vào trong thân thể của Tô Bằng.

Trong lúc tức thì, Tô Bằng cảm giác được một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Một loại cảm giác phảng phất có một dòng nước ấm chảy trong xương tủy, chuyển từ chỗ này sang chỗ khác ở trên người Tô Bằng.

Tô Bằng cảm giác, giờ khắc này, tất cả trạng thái tiêu cực, còn cả mệt mỏi, đều biến mất không còn, tựa hồ mình không cần ngủ, nhưng lại không mệt nhọc, tràn đầy tinh lực, cơm cũng không cần ăn.

Mà thị nữ kia, lúc đi tới cửa, đột nhiên lay động hai cái, miệng nói:

"Sao chóng mặt vậy nhỉ..."

Nói xong, đột nhiên thân thể mềm nhũn, liền ngã xuống nơi đó.

"A!"

Nhìn thấy cảnh này, thị nữ thu dọn bàn cho Tô Bằng, không khỏi kinh ngạc kêu một tiếng, vội vàng nhìn thị nữ ngã sấp xuống kia...

...

Thị nữ té xỉu kia, được an trí ở trong phòng bên dưới nghỉ ngơi.

Tô Bằng cũng đi xem thử, nghe đại phu nói, thị nữ kia, tựa hồ thân thể mệt mỏi quá, hình như đã lâu không nghỉ ngơi tốt, tinh thần rất kém, thể lực cũng tiêu hao, mới té xỉu.

Nghe thấy những lời này, thị nữ chung quanh đều lộ vẻ khó tin, vì các nàng mặc dù gọi là thị nữ, nhưng trên thực tế chuyện mỗi ngày rất ít, nếu không phải khách quý vào ở, các nàng thật ra chính là chủ nhân nơi này, có tiểu nha hoàn cùng người hầu thân phận thấp hơn quét dọn ở đây, các nàng chỉ phụ trách tiếp đãi khách quý mà thôi, thật sự là không chỗ nào vất vả.

Cuối cùng, bọn thị nữ kết luận, có thể là vừa rồi ngâm suối nước nóng, vị tỷ muội này bị nhiễm phong hàn, cho nên mới ngất đi.

Tô Bằng cũng đi xem thử, hỏi đại phu, đại phu nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng mấy tháng liền có thể khôi phục lại, hơn nữa kê một số toa thuốc bổ.

Trong lòng Tô Bằng có chút ngượng ngùng với thị nữ mà mình lấy ra làm vật thí nghiệm này, lấy một tấm kim phiếu năm mươi lượng, cho thị nữ kia, nói là cho nàng phí xem bệnh cộng thêm phí dinh dưỡng.

Thị nữ kia vốn không dám nhận, nhưng Tô Bằng nói là khen thưởng, đối phương cũng tất không thể từ chối, khách nhân ở đây, kẻ vung tiền như rác vô cùng nhiều, vừa ý thị nữ nào, vì nàng tiêu tốn trăm lượng hoàng kim cũng là bình thường.

Chỉ là loại tình huống này, thị nữ cần thị tẩm cho khách nhân nhiều, mới có thể được loại khen thưởng này, bây giờ thị nữ này, chỉ là ở trong phụng dưỡng mà ngất đi, vị quý khách kia, chẳng những tới xem một hồi, còn hỏi han ân cần, hơn nữa cho năm mươi lượng hoàng kim, thật là...

Thật là người tốt!

Hơn nữa vị thiếu hiệp kia, còn trẻ tiền nhiều, trong giang hồ còn có địa vị, tính tình xem ra cũng rất tốt... Nếu từ hắn...

Thầm nghĩ tới đây, không ít tâm tư thị nữ xao động.

Loại chuyện này cũng bình thường. Nếu vị khách quý nào cảm giác không tệ với thị nữ trong Lạc Hương quán, chỉ cần ra số tiền nhất định, liền có thể chuộc thân, lấy về nhà làm chính thê thì khỏi cần nghĩ, nhưng làm thiếp thất, cũng không tệ, vẫn tốt hơn không minh bạch ở chốn này.

Thầm nghĩ tới đây, có ánh mắt của mấy thị nữ nhìn Tô Bằng, đã có chút biến hóa.

Tô Bằng cũng cảm giác được ánh mắt của những thị nữ kia biến hóa, chỉ là trong lòng hắn cười khổ.

Mình cũng không phải có lòng tốt làm chuyện như vậy. Chỉ là vừa rồi mình thi triển bí thuật bắt mồi với thị nữ này, một mặt mình lại từ đại phu biết được tin tức trực tiếp, một mặt khác, mình cũng có áy náy trong lòng, muốn bù đắp cho nữ hài này.

Nhưng cũng không thể cho quá nhiều, nếu không dễ khiến người có tâm liên tưởng gì đó. Năm mươi lượng hoàng kim, còn không bằng mình thưởng cho người chia bài trong Kim Mãn Đường, nhưng như vậy, cũng đã tàm tạm rồi.

Tô Bằng có cùng thị nữ té xỉu kia nói hai câu, rồi rời đi, đồng thời nói cho những thị nữ kia, không nên lên lầu quấy rầy mình.

Trở lên trên lầu, Tô Bằng ngồi ở trên giường, trong lòng suy nghĩ:

"Bí thuật bắt mồi này, quả nhiên lợi hại, nếu sử dụng với một người, gần như là một pháp thuật khiến người ta suy yếu, mình cũng có thể nhanh chóng khôi phục. Nếu đối chiến những người võ công thực lực cao hơn mình, ngược lại là một sát chiêu mạnh, đồng thời, cũng có thể khôi phục thể lực cho mình, khiến mình có thể ứng phó lâu dài".

Lúc này, trong lòng Tô Bằng cảm thấy hài lòng, bí thuật bắt mồi, xem như là một lá bài tẩy trong tay mình, có cái này, cho dù Phạm Thanh Âm đuổi kịp mình, mình cũng không phải sợ.

"Tốt... Hết thảy đều chuẩn bị tàm tạm, vậy thì chờ đợi ngày mai, xem là ai, tới đuổi giết mình! Ta nhất định khiến bọn họ, có đến mà không có về!"

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.

Sớm hôm sau, Tô Bằng login ở trong tiểu lâu.

Nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, đại khái chừng sáu giờ rưỡi, trong Lạc Hương quán, đã có thị nữ thức dậy hoạt động.

Tô Bằng đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống dưới, lại vừa hay nhìn thấy, Liêu Khải chủ quản cao cấp của Kim Mãn Đường, đang ở phía dưới, đằng sau đi theo hai gã tráng hán.

"Hắn tới rồi?"

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, người này hẳn là đưa kim phiếu tới cho mình.

Không bao lâu, liền có thị nữ ở ngoài cửa, báo cho Tô Bằng, quản sự cao cấp của Kim Mãn Đường Liêu Khải cầu kiến.

"Bảo hắn đợi chút, ta xuống dưới gặp hắn."

Tô Bằng nói, nói xong, sửa sang lại quần áo, từ trên lầu đi xuống.

"Chào Tô thiếu hiệp."

Thấy Tô Bằng từ trên lầu đi xuống, Liêu Khải chờ ở trong đại sảnh tầng 2, trên mặt nở nụ cười đi tới.

"Liêu chủ quản tới thật sớm."

Tô Bằng khẽ cười, nói với Liêu Khải.

"Tất nhiên, nghe nói Tô thiếu hiệp hôm nay sẽ ra khỏi thành, do sợ chậm trễ hành trình của Tô thiếu hiệp, đặc biệt tới sớm đưa kim phiếu."

Liêu Khải cười nói, nói xong vung tay lên, nói với một tráng hán sau lưng:

"Lấy ra cho Tô thiếu hiệp."

Tráng hán kia, cầm một cái hộp, lúc này nghe xong, đem cái hộp mở ra, đưa đến trước người Tô Bằng.

Tô Bằng nhìn thử, trong cả hộp, đều là một tá kim phiếu năm trăm lượng của tiễn trang Thông Vân.

Kim phiếu của tiền trang Thông Vân, đáy đen tơ vàng, chất liệu gỗ đặc thù, đao chém không vỡ, thủy hỏa bất xâm, kỹ thuật phòng ngụy cực kỳ cao siêu, còn chưa nghe nói người nào có thể giả tạo.

Mà kim phiếu bọn họ phát hành lưu thông, mức lớn nhất hiện giờ chính là năm trăm lượng hoàng kim, lúc này ở trước mặt Tô Bằng, đều là loại kim phiếu mức lớn này.

"Hai vạn bốn ngàn lượng hoàng kim, kim phiếu năm trăm lượng tổng cộng bốn mươi tám tấm, xin Tô thiếu hiệp nhìn thử."

Liêu Khải nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, kim phiếu của tiền trang Thông Vân làm rất tốt, căn bản khó phỏng chế, Tô Bằng chỉ nhìn sổ ngạch một lúc, vừa vặn ăn khớp.

Tô Bằng nhẹ gật đầu, nói:

"Số lượng vừa đúng."

"Vậy thì tốt, Kim Mãn Đường ta cùng Tô thiếu hiệp, coi như thanh toán xong."

Liêu Khải thở phào một cái, nói với Tô Bằng.

"Chờ một chút, Liêu quản sự, còn có một chuyện, yêu cầu Kim Mãn Đường các ngươi."

Tô Bằng nói với Liêu quản sự kia.

"Ồ? Tô thiếu hiệp còn có chuyện gì?"

Liêu Khải nghe xong, ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía Tô Bằng hỏi.

"Liêu quản sự, ta nghĩ, kim phiếu Thông Vân trong cả Lang An thành, đều tập trung ở trong tay ngươi nhỉ? Để gom góp những hoàng kim này, kim phiếu tiền trang lưu thông trong Lang An thành, sợ là đã không còn nhiều."

Tô Bằng hỏi Liêu Khải.

"Quả thật như thế, kim phiếu trong tiền trang Thông Vân Lang An thành, đã bị chúng ta mượn toàn bộ, cho dù thế, vẫn có lỗ hổng mấy ngàn lượng hoàng kim. Là tiền trang Thông Vân, khẩn cấp triệu tập kim phiếu mấy thành trì khác, mới gom đủ."

Tô Bằng khẽ gật đầu, quy tắc vận hành của tiền trang Thông Vân, hắn cũng biết một chút, chưởng quầy các nơi đều tính nghiệp riêng, nhưng tổng thể là một chỉnh thể, mà kim phiếu Thông Vân, thì có thể thành tiền mặt, tồn kho không nhiều ở Lang An cũng là trong dự tính.

"Ta có chuyện cần nhờ bang chủ Liêu quản sự. Chính là trên tay một người bạn của ta có vàng ròng năm ngàn lượng hoàng kim, định đổi thành kim phiếu, nhưng mà bây giờ tiền trang Thông Vân chưa hẳn có nhiều như vậy, chúng ta lại không muốn đợi, kính xin Liêu chủ quản giúp, đem những vàng ròng này đổi thành kim phiếu."

Tô Bằng nói với Liêu Khải, chỗ Đồng Thi còn có năm ngàn lượng hoàng kim. Tô Bằng cũng không muốn mang theo những hoàng kim này lên đường.

Liêu Khải suy tư một lát, vậy cũng không có gì, vàng ròng đổi kim phiếu, cả nước đều có thể đổi.

Trong sòng bài của mình, cũng cần một số vàng ròng, có vàng ròng trấn trường, khá an tâm.

Lo lắng duy nhất chỉ là an toàn, nhưng nơi này là Ngũ Thành Liên Minh, hậu trường sòng bạc mình chính là hội trưởng lão cùng Minh Chủ đại nhân, hoàn toàn không lo lắng gặp bọn cướp.

"Tốt, hoàng kim của vị bằng hữu ngài ở đâu? Chúng ta lập tức đổi kim phiếu."

Suy nghĩ một lát, Liêu Khải gật đầu.

...

Đem năm ngàn lượng vàng ròng chỗ Đồng Thi đổi thành kim phiếu, hoàng kim trên người Tô Bằng, đã gần sáu vạn lượng.

"Sáu vạn lượng, đủ để người điên cuồng rồi."

Tô Bằng biết rõ đạo lý giấu ngọc có tội, cho dù không phải an bài đuổi giết, biết giá trị mình dày như vậy, các lộ nhân mã trên giang hồ, ai không muốn đánh mình.

"Không ngờ mấy tháng trước, ta còn vì ba năm lượng hoàng kim mà rầu rĩ, không ngờ lại có giá này... Có điều hoàng kim, càng nhiều càng tốt, nếu trong trò chơi xài không hết, đại khái có thể tìm hội trân bảo hoặc người đổi như Lý Mục nói để giao dịch, đổi thành tiền tài trong hiện thực... Sáu vạn lượng hoàng kim, đại khái chừng một tỷ trong hiện thực nhỉ?"

Tô Bằng thầm nghĩ, mỉm cười, suy nghĩ của mình, ngược lại có chút tương tự lúc làm ở phòng game trước kia.

"Trước mặc kệ những việc này, mau rời khỏi đây, đi Lương Châu, tìm Tôn Nhất Hao, sau đó xem có thể tiếp xúc đến những người Lý Mục nói hay không, rồi lại tính những chuyện này"

Trong lòng Tô Bằng quyết định.

Sau khi đổi kim phiếu, Tô Bằng cũng không chần chờ, lập tức cùng Đồng Thi, đi ra Kim Mãn Đường.

Đường Huyền Chi lúc này cũng đã ra ngoài, Tô Bằng cùng Đường Huyền Chi chào tạm biệt mấy câu đơn giản, dặn nhau phải cẩn thận, Tô Bằng liền cưỡi ngựa lông vàng đốm trắng của mình, cùng Đồng Thi đi ra thành.

Sau khi ra khỏi thành, Tô Bằng giục ngựa chạy như điên, thể lực Đồng Thi hết sức cường hãn, chạy không kém khoái mã Tô Bằng là bao, hai người dọc theo quan đạo Lương Châu, nhanh chóng đi tới.

Mà lúc này, trong Phong Dương hội.

"Cái gì? Tô Bằng kia lại thắng gần bốn vạn lượng hoàng kim ở Kim Mãn Đường? Hắn đã ra khỏi thành?"

Bang chủ Phong Dương hội, Lạc Thiên Dương, nghe thủ hạ báo cáo, chén trà trong tay đột nhiên đặt ở chỗ này, nói với thủ hạ.

"Đúng vậy! Bang chủ, chúng ta còn theo kế hoạch làm việc không?"

Trên mặt Lạc Thiên Dương âm tình bất định, suy tư sau nửa ngày, nói:

"Tiếp tục! Nói cho người phía dưới, đem tất cả kim phiếu trên người hắn, đều mang về! Người, cũng phải giết cho ta!"

"Dạ!"

Tên thủ hạ này xuống dưới, chuẩn bị dùng bồ câu đưa tin.

Mà Kim Mãn Đường, chỗ quản sự xử lý sự vụ, Liêu Khải cùng hai trung niên nhân khác, cũng đều ở đây.

"Tô Bằng kia, rốt cuộc ra khỏi Lang An rồi... Nhìn phương hướng hắn đi, tựa hồ không đi qua thành trì của những liên minh khác, cao thủ của chúng ta, cũng có thể phái ra rồi."

Một tên nam nhân bốn mươi lăm mươi sáu tuổi, ngồi ở chỗ kia, miệng nói.

"Trong liên minh nhiều cao thủ như vậy, nên mời bọn họ hoạt động một chút, lần này, chúng ta xin phái ra chín tên cao thủ Tứ lang Tam quỷ Lưỡng ma trong liên minh, hẳn đủ rồi nhỉ?"

Một nam nhân hơn năm mươi tuổi khác, mở miệng nói.

"Đã xin rồi, không chỉ như thế, ta còn xin xuất động một tên một cao thủ cấp thần."

Liêu Khải nói, lúc này hắn đã hoàn toàn không còn xuân phong đầy mặt, mặt có vẻ hết sức âm trầm.

"Một tên cấp thần? Vậy không phải cung phụng trong minh sao? Ra tay một lần, ít nhất cần năm ngàn lượng hoàng kim... sao ngươi nói được hội trưởng lão?"

Nghe xong lời của Liêu Khải, hai người khác không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Hừ... Căn bản không phải ta nói được, mà là Tô Bằng kia, tài sản tựa hồ động đại lão trong minh, tổng cộng có ba trưởng lão, cùng yêu cầu chúng ta xuất động một cao thủ cung phụng cấp thần, hơn nữa, lão Minh Chủ cũng đã gật đầu cho phép."

Hai người còn lại trầm mặc, bọn họ nhớ tới trong sòng bài, Tô Bằng đã thắng Long lão Minh Chủ, mới mang đi ba vạn chín ngàn lượng hoàng kim kia.

"Hắn chết chắc rồi."

Sau nửa ngày, nam nhân hơn 40 tuổi, bưng chén trà nói.

"Đúng vậy, hắn chết chắc rồi."

Quản sự cao cấp chừng năm mươi tuổi, cũng nói.

Liêu Khải cười lạnh một tiếng, ánh mắt thâm trầm, nhìn ra ngoài cửa, tựa hồ xuyên qua cửa, có thể lại ngoài trăm dặm, thấy tràng cảnh Tô Bằng thây ngã hoang dã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.