Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Quyển 1 - Chương 16: Thảo mộc sinh hương yên ẩn ẩn (5)




A... Lập tức, Hổ Hổ đang ở trong lông tóc của Tề Thiên, đột nhiên hai mắt bắn ra ánh sáng đỏ, bộ lông như bùng cháy. Hồn phách bổn mạng vượt xa tiên hồn đang run rẩy dữ dội, nàng đau đớn nhìn ra phía bên kia cánh cửa Tiên giới.

Vào lúc này, nàng như nhớ ra mọi chuyện, bởi vì nàng nhìn thấy thân thể trước kia của mình.

- Hỏng rồi, Thánh thể của thất muội... Trong lòng Tề Thiên cả kinh, ngay khi con hổ đỏ to lớn lao ra, hắn đã phát giác, đồng thời cảm nhận được Hổ Hổ đau đớn.

Lúc trước thất muội kiên cường, không tiếc thánh hồn ngã xuống cũng phải liều mạng một đòn cuối cùng, lúc đó mấy người Tề Thiên đều nghĩ rằng thất muội Tàn Thiên Thánh Hổ đã bị giết, chỉ còn Thánh thể bị trấn áp trong Thánh Bia. Sau đó Tề Thiên bất ngờ phát hiện Hổ Hổ bên cạnh Nhậm Kiệt chính là thất muội năm đó chuyển thế, còn giữ được một tia hồn phách căn nguyên, điều này làm Tề Thiên mừng rỡ không thôi.

Lại không ngờ, hôm nay vào lúc khẩn cấp này, thân thể Tàn Thiên Thánh Hổ lại bị kẻ khác khống chế, đột nhiên tập kích.

Đáng tiếc, lúc này thì ngay cả Tề Thiên cũng không cách nào trở về kịp. Rõ ràng tên này đã sớm ẩn nấp xung quanh, vẫn luôn cảm nhận được Tề Thiên tồn tại vẫn không dám có hành động. Ngay vào lúc này, Nhậm Kiệt chuẩn bị không tiếc mọi giá dẫn đại quân đánh vào Tiên giới, Tề Thiên đi vào trong cánh cửa Tiên giới, đối phương mới đột nhiên đánh ra.

Nắm được cơ hội này, rõ ràng là nhắm vào giết Nhậm Kiệt, tiêu diệt Nhậm gia.

- Hoa Mỹ Ngọc! Tề Thiên phát hiện nhưng khó chạy về được, nhưng vừa nghe được tiếng nói này, Nhậm Kiệt cùng Cổ Nguyệt, Sát Thủ Vương vốn sắp vào trận pháp Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, cũng đồng thời cứng đờ.

Bởi vì tiếng nói này quá quen thuộc, quá ẻo lả, chẳng phải là Hoa Mỹ Ngọc trước kia hay sao?

Chỉ là vào lúc này, đã không có thời gian làm gì khác.

- Vào trận, Lăng Thiên Nhất Kích. Oành... Nhậm Kiệt vung tay trái, mạnh mẽ đẩy về phía uy lực vuốt hổ bao phủ hai người Cổ Nguyệt cùng Sát Thủ Vương. Dưới vuốt hổ, xé rách hư không, bao phủ bọn họ, lực lượng khổng lồ đè xuống làm Cổ Nguyệt, Sát Thủ Vương cũng không né tránh được.

Tay trái Nhậm Kiệt đẩy bọn họ vào trong trận, tay phải bùng nổ Lăng Thiên Nhất Kích.

Lăng Thiên Nhất Kích, bây giờ Nhậm Kiệt thi triển ra, uy thế mạnh mẽ như phá trời. Nhưng chân chính đánh vào vuốt hổ đỏ kia, lại không ngừng vỡ vụn, vuốt hổ chỉ chậm lại một chút.

- Phụt... Nhậm Kiệt nương theo Lăng Thiên Nhất Kích lùi lại, đáng tiếc trong tay hắn hiện không có Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, hoàn toàn dựa vào bản thân. Tuy rằng dễ dàng đối phó Tiên Vương bình thường, nhưng đối mặt Thánh thể khổng lồ của Tàn Thiên Thánh Hổ, đã từng là Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, vậy thì quá yếu.

Nhậm Kiệt mượn lực đối đầu, bay ra ngoài trăm dặm, ngực vẫn bị cắt ra. Nếu không phải bên trong có nhiều tầng lực lượng trận pháp không ngừng ngăn cản, đã gần như bị nổ đứt.

Bùm bùm... Mà ở bên kia, tuy rằng đã bị Nhậm Kiệt đẩy ra, không bị đánh trực diện, nhưng Cổ Nguyệt, Sát Thủ Vương trước khi bay vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, vẫn bị lực lượng lan tới, chỉ riêng lực lượng còn sót lại vẫn nháy mắt hủy diệt thân thể bọn họ, ngay cả tiên hồn cũng tổn thương. Cũng may, đi vào phạm vi Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, bị Nhậm Kiệt khống chế, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ lập tức giúp bọn họ cản trở công kích khác, bảo vệ tiên hồn tổn thương nghiêm trọng của bọn họ.

- Rống... Đáng chết, đôi tiện nhân các ngươi, còn chưa chết, còn ngươi nữa... Chết đi... Hoa Mỹ Ngọc không ngờ đột ngột tập kích mà vẫn không thể giết được Nhậm Kiệt cùng Cổ Nguyệt, Sát Thủ Vương. Càng không ngờ, Nhậm Kiệt lại có thể bùng nổ ngăn cản được lực lượng hùng mạnh của Thánh thể, làm hắn vừa giận vừa vội.

Tàn Hồn cố gắng mấy vạn năm, cuối cùng nghĩ ra cách thả ra Thánh thể của Tàn Thiên Thánh Hổ. Hoa Cảnh cha hắn cùng Tàn Hồn tế luyện hồn phách mấy vạn năm, cùng rất nhiều bảo vật, giúp hắn đi vào Thánh thể, nắm giữ được nó.

Lúc đó, Tàn Hồn Thiên Tử tự cho là nắm giữ Tàn Hồn, chính là Hoa Mỹ Ngọc đánh chết, có điều lúc đó hắn còn không cách nào khống chế hoàn toàn. Chờ hắn có thể khống chế được Thánh thể Tàn Thiên Thánh Hổ đi ra, vừa lúc Nhậm gia cùng đại chiến với Tiên giới. Dựa vào Thánh thể Tàn Thiên Thánh Hổ, hắn cảm nhận được Tề Thiên tồn tại, cho nên vẫn không dám lộ mặt. Bởi vì hắn sớm ẩn nấp ở đó, ngay cả Tề Thiên cũng không chú ý tới. Vừa rồi Tề Thiên đi vào cánh cửa Tiên giới, hắn lập tức vùng lên, vẫn không thể một chiêu hoàn thành tâm nguyện, điều này làm hắn giận dữ. Vung vuốt lên, lại đánh vào phần đuôi con rồng do Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ hình thành.

Hắn muốn hủy diệt đôi tiện nhân Cổ Nguyệt cùng Sát Thủ Vương, đồng thời hủy diệt Nhậm gia.

- Phụt... Nhậm Kiệt miệng phun máu, ngực bị cắt ra, như sắp cắt hắn làm đôi. Quan trọng nhất, là trên vết thương còn một cỗ lực lượng hung hồn khủng bố ảnh hưởng thân thể tái sinh. Nhưng lúc này, Nhậm Kiệt bất chấp thương thế, lực tiên hồn khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, trận pháp phần đuôi rồng lóe lên, tựa như rồng thần ngưng tụ lực lượng, rồng thần vẫy đuôi.

Bùm... Bùm... Oành... Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ở trong tay Nhậm Kiệt đã đến mức tình trạng xuất thần nhập hóa, Nhậm Kiệt từng bước thăng cấp đến giờ, tuy rằng không đạt đến Hỗn Độn Chí Bảo, nhưng thúc đẩy toàn lực, vận chuyển trận pháp, uy lực vô biên. Huống gì lúc này người Nhậm gia đã dung nhập vào trận pháp, chân chính bùng phát uy thế khủng bố.

Nhưng mà ngay cả như thế, Hoa Mỹ Ngọc khống chế Thánh thể Tàn Thiên Thánh Hổ đánh xuống, vô số cấm chế, trận pháp bên ngoài đều nổ tung, chấn động dữ dội. Nhưng cuối cùng, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ hình thành long uy to lớn vẫn đánh lên Thánh thể Tàn Thiên Thánh Hổ.

Chấn động ầm ầm, 8 con rồng khí linh bên trong xuất hiện rạn vỡ, trận pháp bên trong bị tổn hại, nhưng trực diện đỡ một đòn của Tàn Thiên Thánh Hổ, đồng thời nương theo lực lượng khổng lồ này lập tức lao vào biến mất trong cánh cửa Tiên giới.

Thân thể to lớn của Tàn Thiên Thánh Hổ bị đánh bay ngang ra ngoài, liên tục đụng vỡ mấy hành tinh, mới ngừng lại được.

- Rống.... Tuy rằng Hoa Mỹ Ngọc khống chế Thánh thể, nhưng hắn cũng bị Thánh thể này ảnh hưởng không ít, lúc này giận dữ liền phát ra tiếng rống giận. Tiếng rống vang vọng, chấn cho ngàn dặm xung quanh vỡ vụn, tiếp theo lại lao tới, bởi vì Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã lao vào trong cánh cửa Tiên giới, lần này hắn nhắm vào Nhậm Kiệt.

Chiếm cứ Thánh thể Bán Thánh, vốn cho rằng có thể quét ngang tất cả, ngay cả chúng tiên Tiên giới cũng phải quỳ bái dưới chân hắn, lại không ngờ vừa đi ra liền cảm nhận được sự tồn tại của Tề Thiên, làm hắn vẫn luôn ẩn nấp, không dám làm bừa. Vừa rồi Tề Thiên đi vào cánh cửa Tiên giới, hắn liền ra tay đánh chết Nhậm Kiệt, giết Cổ Nguyệt cùng Sát Thủ Vương, thuận tiện hủy diệt đại đội nhân mã Nhậm gia. Nhưng không ngờ hai đòn liên tiếp đều không toại nguyện, điều này làm Hoa Mỹ Ngọc giận sắp điên.

Vào lúc này, bộ lông đỏ tỏa ra hào quang ngập trời, tựa như không gian nhuộm máu, mọi thứ biến thành huyết vực khủng bố. Hắn muốn dùng máu của Nhậm Kiệt rửa sạch mọi thứ, báo thù cho chính hắn, cho cha, cho Tàn Hồn.

Oành... Ầm ầm.... Cùng lúc, cánh cửa Tiên giới bị lực lượng đánh vào liên tục, chống đỡ lực lượng vượt qua cực hạn Tiên Vương, cuối cùng không chịu nổi, vỡ vụn, tiên môn trực tiếp co rút.

- Mở ra... Lúc này, Tề Thiên ở bên trong đó, nhìn Tàn Thiên Thánh Hổ lại lao về phía Nhậm Kiệt, hắn đã muốn mạnh mẽ mở ra cánh cửa Tiên giới, lao ra đối phó Tàn Thiên Thánh Hổ. Hiện tại trong tay Nhậm Kiệt không còn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, Tàn Thiên Thánh Hổ còn nắm giữ Thánh thể của thất muội, dù chỉ là thân thể, nhưng Tề Thiên biết rõ nhất nó mạnh mẽ khủng bố cỡ nào. Ngay cả Bán Thánh bình thường cũng khó ngăn cản, huống gì là Nhậm Kiệt.

Cho nên Kim Cô Bổng trong tay hắn bùng nổ uy thế khủng bố, muốn tiêu diệt kẻ dám khống chế Thánh thể Tàn Thiên Thánh Hổ của thất muội.

- Đừng ra, không cần lo cho ta, nhớ kỹ lời ngươi hứa với bổn gia chủ, giúp ta bảo hộ người Nhậm gia. Vẫn Thánh Cốc không có gì quá lắm, bổn gia chủ tự có biện pháp đối phó, sẽ nhanh chóng tới Tiên giới tìm các ngươi. Nhậm Kiệt thấy vậy, liền nóng nảy. Nếu Tề Thiên mạnh mẽ lao ra, vậy còn muốn xông lên Tiên giới thì không biết phải đến khi nào. Không có Tề Thiên, tuy rằng Nhậm Kiệt rất có lòng tin vào người Nhậm gia, nhưng cũng biết đối mặt Vẫn Thánh Cốc, bọn họ chưa chắc chống đỡ nổi.

Cho nên không thể để cho Tề Thiên đi ra, Nhậm Kiệt vừa động lực tiên hồn, quát ra lệnh cho Tề Thiên tuyệt đối không được ra.

- Không được ra, Hầu Tử ngươi tuyệt đối không được ra, Nhậm gia giao cho ngươi. Bổn gia chủ có thể tự giải quyết tên này, ngươi nhớ kỹ chuyện ngươi đã hứa với bổn gia chủ. Chờ ta đi Vẫn Thánh Cốc, chúng ta họp mặt... Nhậm Kiệt không chờ Tề Thiên nói gì, lại không ngừng nhấn mạnh, yêu cầu mặc kệ thế nào Tề Thiên cũng không được ra.

Có điều, dù cho dùng lực tiên hồn, bởi vì mọi chuyện quá nhanh, chưa nói được mấy câu, Nhậm Kiệt đã phải thúc đẩy lực lượng lao đi xa. Bởi vì Hoa Mỹ Ngọc khống chế thân thể Tàn Thiên Thánh Hổ đã lao tới.

Lao vọt tới, hư không vỡ vụn, hào quang màu đỏ lóe lên trong hư không, khí tức hung tàn như hủy diệt thiên địa.

Nhậm Kiệt chỉ có thể dốc hết sức lao tới trước né tránh, còn Tề Thiên ở trong cánh cửa Tiên giới, nghe lời Nhậm Kiệt, cũng khựng lại, nhe răng phát ra rống giận.

Tên khốn kia dám đụng tới thân thể thất muội đã đáng chết vạn lần, bây giờ còn uy hiếp Nhậm Kiệt, trong tay Nhậm Kiệt không có Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ....

Nhưng Nhậm Kiệt nói làm hắn không thể xông ra được, hắn cũng biết hậu quả nếu xông ra ngoài. Thoáng cái, trong đầu hắn lóe lên vô số ý nghĩ, mâu thuẫn, rối rắm. Ra ngoài, người Nhậm gia lên Tiên giới có thể sẽ bị tiêu diệt hết, khi đó tuyệt đối còn đau đớn hơn là giết Nhậm Kiệt. Đối với Tề Thiên, đó cũng là điều không thể chấp nhận, bởi vì trong vô tình, từ lâu hắn đã coi bọn họ như người một nhà.

Huống chi, đúng như Nhậm Kiệt nói, hắn sớm hứa với Nhậm Kiệt, giúp hắn bảo vệ người Nhậm gia...

Nhưng nếu không ra, vậy Nhậm Kiệt sẽ gặp nguy hiểm, nói là cửu tử nhất sinh cũng chỉ là mơ, phải là thập tử vô sinh.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Ra ngoài... hay là không ra...

Thoáng cái, Tề Thiên cảm thấy đầu của mình muốn nổ.

Hắn là đứng đầu Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, sinh ra từ hỗn độn sơ khai, là sinh linh hỗn độn cực kỳ mạnh mẽ, là Bán Thánh. Tung hoành trong thiên địa, không gì e sợ, dẫn dắt sáu huynh muội Nghịch Thiên Thất Đại Thánh cùng nhau đại chiến Tiên giới, đánh nát thiên địa này, mấy lần sắp hủy diệt Tiên giới mà Duy Nhất Chân Thánh thành lập. Cuối cùng không địch lại đám đông, bị Duy Nhất Chân Thánh hãm hại trấn áp dưới Thánh Bia.

Mấy vạn năm bị trấn áp, đã trải qua mọi thứ, vốn Tề Thiên cho rằng thế gian này không còn gì làm hắn khó xử, đau đầu được nữa.

Vù... Mà khi cánh cửa Tiên giới hoàn toàn đóng lại, Tề Thiên cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ đang dẫn đưa hắn đi.

Lá chắn giữa Tiên giới và đại thế giới đang dần khép kín, một khi khép lại, ngay cả tồn tại như hắn cũng không thể dễ dàng ra vào. Dù sao hiện tại Tiên giới không như lúc vừa thành lập, bọn họ có thể tùy ý đánh ra đánh vào.

Tuy rằng còn không khó như xuyên qua hai đại thế giới, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Dần dần, cảm nhận được Nhậm Kiệt cùng Hoa Mỹ Ngọc khống chế Tàn Thiên Thánh Hổ đã sắp biến mất trong hư không.

- A! Nhậm Kiệt, bổn đại gia canh chừng giúp ngươi. Nhậm Kiệt, ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói, ngươi là gia chủ Nhậm gia, mọi người đều chờ ngươi trở về. Ngươi còn hứa giúp bổn đại gia cứu ra các huynh đệ khác. Bổn đại gia cùng Hổ Hổ, còn có người Nhậm gia chờ ngươi ở Tiên giới. Bổn đại gia thật muốn xem, Vẫn Thánh Cốc đã bị coi là cấm địa từ thời hồng hoang là như thế nào. Đi! Oành... Tề Thiên gầm lên, âm thanh lại chấn vỡ vụn lá chắn thế giới mới vừa khép lại.

Vừa rống lên, Tề Thiên khoát tay, ném ra Kim Cô Bổng.

Kim Cô Bổng là Tề Thiên tốn năm, cộng thêm Nhậm Kiệt dùng lực lượng đại thế giới Cổ Thần Vương phụ trợ, hoàn toàn thu Hỗn Độn Chí Bảo thành của mình. Bây giờ ném ra, màn chắn thế giới mới khép lại liền bùm một cái, bị đánh xuyên thủng.

Tựa như rồng thần xuyên lên chín tầng mây, lập tức bắn ra, phá vỡ không gian lao về phía Nhậm Kiệt biến mất.

Mà cùng lúc, đường hầm chỗ cánh cửa Tiên giới hoàn toàn đóng lại, chỉ để lại một mảnh không gian bị đánh vỡ nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.