Nắm Trong Tay

Chương 41: Vụ án 4 – Như ảnh tùy hình (1)




Ái Nhiên giống như nghe thấy người ngoài hành tinh nói chuyện, chống người ngồi dậy nói, “Anh vừa nói cái gì?”

“Tôi nói, chúng ta như vậy không phải đang yêu đương thì là gì. Còn nữa, nằm xuống.” Đừng ngồi dậy để anh nhìn thấy bộ ngực mê người, anh sẽ không có tâm trí nghe cô nói chuyện đâu.

Nhìn theo ánh mắt của anh đang dừng tại chỗ nào, cô nhanh chóng nằm xuống, nhưng mà, cô nghe vẫn không hiểu.

“Anh có bạn gái nha, từ bao giờ tôi đã có tư cách nói chuyện yêu đương với anh rồi hả?”

“Tôi có bạn gái lúc nào?” Lời nói vừa rồi làm anh nội thương muốn hộc máu, người phụ này chính là một khi gặp phái nữ đều nói là bạn gái anh, hơn nữa còn dâng tặng anh không chút để ý, bây giờ biến thành anh có lỗi, nghi ngờ cô không có tư cách hả?

“Anh hỏi trước đây hay là hiện tại? Anh luôn luôn có.” Cô vừa sụt sịt vừa nghẹn ngào.

“Đó là bởi vì em vẫn hi vọng tôi có, lại còn mong tôi nhanh có, đỡ ảnh hưởng đến em! Cầm lấy giấy vệ sinh đi!”

“Là anh chê tôi phiền mới đúng! Mỗi lần ra khỏi cửa đều là anh đưa đưa đón đón, làm lỡ mất thời gian anh ở chung với bạn gái, tôi là gánh nặng của anh, là hàng xóm của anh! Anh nhớ lại đi! Người hàng xóm.” Cô tức giận đến mức dùng lực lau nước mũi. d.đ;l'q.đ

Lòng phụ nữ luôn ghi hận..., chi tiết đó cô còn nhớ rõ ràng, nhưng anh rất hài lòng với kết quả này.

“Như thế nào, cuối cùng vẫn là ghen tỵ?” Hôm nay anh mới biết hóa ra người phụ nữ này cực kỳ để bụng.

“Ai ghen tỵ, anh thích đi chơi với bạn gái thì đi...” Cô đột ngột dừng lại, nghi ngờ nhìn anh.

Anh nghiêng đầu, một bàn tay bắt đầu bò lên thân thể anh, “Nói lại xem, là ai cảm thấy ai không đủ tư cách?”

“Anh.” Người đàn ông này! “Anh cố ý.”

“Đúng! Giống như em nghĩ.” Anh không quan tâm mình làm tổn thương lòng của bao nhiêu người con gái, anh chỉ cần một lần ghen của Ái Nhiên, đáng tiếc, một lần cũng không, hôm nay anh mới nhìn thấy vẻ mặt Ái Nhiên ghen tuông, uổng công anh cố gắng diễn xuất, lại còn lợi dụng nhiều người thích anh để khoe khoang, nhưng một người anh cũng không yêu.

“Tôi cho rằng anh muốn tôi đi yêu đương, kết hôn sinh con thoát khỏi anh!”

“Em không được gả ra ngoài.” Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, người phụ nữ này ở trong bàn tay anh, anh sắp hồ đồ rồi.

“Con nói tôi không gả được... Oa... Nhẫn của tôi đâu? Tôi vừa mới được cầu hôn!”

Lại nhắc đến cái nhẫn thối nát kia! Nguyên Nghiêu nhíu mày, “Em vừa bị tôi hủy hôn, còn tôi từ trước đến giờ không biết hủy bao nhiêu lần, đáp án này em đã hài lòng chưa?”

“Anh nói...”

“Nếu không thì em nghĩ tại sao tôi nhất định phải học học cùng trường với em? Nếu không em cho rằng tại sao một đường học lên không có ai dám tiếp cận em? Nếu không em nghĩ thành tích của tôi và em chỉ như nhau thôi sao? Ngu ngốc.”

“Anh mới đúng là ngu ngốc! Anh... anh xấu xa lưu manh.” Hóa ra thanh xuân u ám của cô đều do anh tạo thành!

Anh gật đầu thừa nhận, hơn nữa anh xấu xa từ rất lâu, nhẫn nhịn đã rất lâu, từ lâu đã muốn cho cô biết ác hình ác trạng của anh rồi.

“Em hận anh là được rồi.”

“Anh một chút cũng không có dáng vẻ nhận sai! Anh hại tôi tưởng rằng tôi không có tự vị của phụ nữ, tự ti muốn chết.” Cô rất muốn khóc, thì ra cô bị người đàn ông này hại thảm thương như vậy, mà bây giờ cô mới biết!

“Như vậy rất tốt.”

“Anh là đầu heo! Tôi nhất định phải đi yêu đương rồi gả cho người khác.” Anh hại cô nhìn người ta tràn trề tuổi trẻ còn cô suýt thì mắc chứng tự bế, hại cô khi trưởng thành động một chút là nhìn ra ngoài cửa sổ khóc, hại cô nhìn anh đổi từng người bạn gái một, trái tim một chút một chút lại chết đi, hóa ra đều là anh!

“Nếu tôi để em gả cho người khác tôi mới đúng là heo, em chỉ có thể gả cho tôi.” Nếu không anh chịu đựng nhiều năm như vậy để làm gì?

“Anh không thích tôi còn muốn cưới tôi?”

Người phụ nữ này! Người phụ nữ đáng chết này! Thực sự sắp làm anh tức đến vỡ mạch máu!

Anh hung hăng nâng khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng của cô lên, hai mắt bắn ra ánh sáng giết người, “Tiểu thư, nói lại lần nữa xem, em nói tôi không thích ai?”

“Tôi...”

Người phụ nữ này quả thực là không sợ chết.

“Cho em thêm một cơ hội, em nói xem, tôi yêu ai? Suy nghĩ cho kĩ.”

Anh vừa nói vừa dọa người.

“Nói!”

Cô nghiêm túc nghĩ một chút, càng nghĩ mặt càng đỏ, khóe miệng bất giác nhếch lên ngại ngùng.

Anh cắn vành tai cô, nói trong tiếng thở dốc, cố ý trêu chọc làm mặt cô ngày càng đỏ, “Nói đi, tôi yêu người phụ nữ ngốc nào?” d;đ'l]q/đ

“Tôi không phải phụ nữ ngốc!”

Anh muốn cắn lên gáy cô để trừng phạt, “Không phải em sao?”

“...” Phải.

“Được được, vậy nói cho tôi biết, tôi yêu người phụ nữ ngốc nào?” Tay anh đã trượt xuống dưới bụng phẳng, vẽ vòng tròn quanh rốn cô.

“Tôi.”

Anh chui vào trong chăn, liếm trái cây màu hồng đầy đặn của cô, “Nói cả câu.”

“Đã nói rồi.”

Anh tiếp tục liếm xuống phía dưới, nhiệt độ tại đầu lưỡi làm toàn thân cô run rẩy.

“Em biết tôi muốn nghe cái gì mà.”

Người đàn ông này sao lại xấu xa như vậy! Nhưng mà... Cô ôm lấy đầu anh, xấu hổi nói.

“Anh yêu phụ nữ ngốc là tôi.”

“Tốt tốt.” Anh thưởng một nụ hôn lên đôi môi đỏ của cô, nhưng vẫn không buông tha cho cô, “Còn em?”

“Tôi thế nào?”

Anh đặt cô trên người, giữ chặt lấy cô, “Đừng giả vờ.”

Cô nở nụ người, người đàn ông này!

“Tôi yêu người đàn ông ngu ngốc đang nằm phía dưới tôi.”

Anh mừng như điên nhưng vẫn kiềm chế lại, “Cô gái, những lời này cực kì kích thích, cực kỳ sắc, cái gì gọi là em nằm trên tôi?”

“Anh đúng là người đàn ông xấu xa.”

“Em đẩy tôi.” Anh chơi xấu.

Sau đó mới xoay người giam cô dưới thân, từng nụ hôn nồng nàn, một rồi lại một ấn kí màu hồng.

Cô mới không phải phụ nữ ngốc, ôm chặt lấy anh, dâng lên nụ hôn nóng bỏng.

“Em trở nên thông minh.”

“Nhưng tôi chưa nghe thấy anh nói câu đó.”

Người phụ nữ này! Tự nhiên thông minh như vậy để làm gì?

“Này, anh nói đi!”

Anh không chịu, những lời yêu đương này đàn ông không thể nói.

“Này, anh nói...”

“Không rảnh!” Anh cắt ngang lời cô thuận tiện che cái miệng ồn ào của người phụ nữ này lại.

Phụ nữ vẫn là đừng quá thông minh.

Nhìn cô mệt mỏi rúc trong lòng anh ngủ say, trong lòng anh tràn ngập cảm giác thỏa mãn, lại hôn lên đôi môi căng mọng của cô.

“Anh yêu em.”

Lời này không thể cho cô nghe thấy.

Lúc Triệu Nhiên đẩy cửa phòng em gái mình ra thì thấy hai gương mặt đang ngủ say, áng chừng số tiền còn lại trong thẻ ATM trên tay, cảm thấy bản thân quá tốt bụng, anh quyết định mời khách, khách mời đâu, chính là hai người đang ngủ say sưa trên giường.

“Rời giường đi! Buổi chiều rồi mà còn chưa dậy.”

Không có động tĩnh, eo em gái còn bị Nguyên Nghiêu ôm, xem ra người đàn ông này đã hiện nguyên hình.

Thế cũng tốt, nhìn cậu ta bày ra vẻ hiền lành lịch sự nhiều năm như vậy, anh thực sự sắp không chịu được nữa rồi.

Rõ ràng khi đối phó với những người đàn ông có hứng thú với Ái Nhiên đều là dáng vẻ ngoan độc, nhưng về đến nhà lại biến thành con trai ngoan được mẹ và bà ngoại yêu thương, thật sự là gặp quỷ!

Hiện tại cuối cùng ma quỷ cũng hiện hình, anh ta nhìn cũng dễ chịu, nhưng hai người này rốt cuộc mệt như thế nào, gọi đều đã gọi mà vẫn không tỉnh.

Vào phòng bếp lấy hai chiếc vung, Triệu Nhiên đứng trước cửa coi như giữ lại cho hai người chút riêng tư.

“Rời giường!” Kèm theo đó là tiếng va chạm leng keng của hai vật bằng kim loại, trên giường, hai thân thể trần trụi chỉ thiếu nước không nhảy lên thét chói tai.

Không, em gái anh thật sự hét lên. d,đ.l;q'đ

“Hà Triệu Nhiên! Anh đi ra ngoài cho em!” Ái Nhiên ném gối đầu về phía anh trai mình, sau đó trốn vào trong chăn hét điên cuồng, “Làm sao bây giờ?! A... Tôi không muốn sống nữa!”

“Này, cô gái, vừa mới dậy đã thét chói tai với bạn giường của mình nói em không muốn sống là chuyện cực kỳ không lễ phép đó!”

“Nhưng mà... Nhưng mà...” Anh trai cô!

“Vậy thì như thế nào? Khi kết hôn, đặc biệt tặng anh ta một bao lì xì cỡ lớn là được rồi.”

Người bên ngoài nghe được, “Đừng có mơ, nhưng mà tôi là anh vợ tương lai của cậu, còn không mau ra đây nịnh nọt tôi.”

“Này, anh phá hỏng chuyện tốt của tôi còn dám bảo tôi nịnh nọt anh, tránh xa một chút.” Nguyên Nghiêu không để ý tới người bên ngoài, chui vào chăn hôn eo nhỏ của Ái Nhiên, chính là dáng vẻ muốn tiếp tục chiến đấu.

“Này, không phải muốn tôi ở bên ngoài đợi các người làm xong chuyện tốt rồi mới đi ăn chứ?”

“Anh từ từ chờ đi, nhưng chớ có xịt máu mũi.” Nguyên Nghiêu mặt không đỏ thở không gấp đáp lại.

Nhưng kiểu đối thoại này làm Ái Nhiên phát điên rồi.

“Hai người các anh đủ chưa? Các anh có coi tôi là phụ nữ không hả?”

“Không.” Hai người đàn ông trong ngoài đều có cùng đáp án.

“Lý Nguyên Nghiêu! Hà Triệu Nhiên!” Cô nổi giận đùng đùng, đi xuống giường mặc quần áo. Cô nhất định phải giết Hà Triệu Nhiên! Người này mặc kệ sống chết của em gái lại còn dám trêu cô!

“Em là em gái anh, liên quan gì đến phụ nữ? Em gái là danh từ riêng không phải là giới tính, nếu không em hỏi Nguyên Nghiêu xem!”

Được rồi, đáp án này cô chấp nhận. Cô quay người về phía Nguyên Nghiêu, “Tôi đồng ý giải thích của anh tôi, còn anh? Tôi không phải phụ nữ, vậy xin hỏi người hôm qua lên giường với anh là đàn ông sao?”

“Em gái, em thật mạnh mẽ, không phải là không muốn sống nữa à, tại sao...?” Triệu Nhiên bị câu hỏi của em gái mình làm cho sợ hãi.

“Anh im miệng!” Lúc này cô không muốn nghe người ngoài cửa kia nói chuyện không liên quan, cô muốn hỏi người đàn ông này, từ nhiều năm trước đã nói cô không phải con gái, bây giờ lại tiếp tục nói, cô không hỏi rõ ràng thì cô không phải phụ nữ.

Anh ghé sát vào bên tai nóng rực của Ái Nhiên nói: “Em là bà xã của anh, bà xã là danh từ riêng, so với phụ nữ còn quan trọng hơn nhiều.”

“Anh!” Miệng lưỡi trơn tru.

Không khí trong nháy mắt trở nên an tĩnh làm cho người ngoài cửa lại ồn ào.

“Này! Không phải các người đã xử lý xong việc rồi chứ?”

Một cái gối bất ngờ bay về phía cửa, trúng vào giữa trán Triệu Nhiên, một giây sau, hai người ăn mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện bên cạnh anh ta.

“Đói bụng rồi! Đi ăn cái gì đây?”

“Lão gia, phu nhân, bên này, mời đi bên này.” Triệu Nhiên cúi đầu mời hai vị khách quý ra cửa.

“Triệu Nhiên! Bộ dạng lưu manh này của anh thật sự...” Ái Nhiên thực sự không nhịn được đá mông Triệu Nhiên một phát, giải tỏa oán hận nhiều ngày cộng thêm sự việc lau súng cướp cò hôm nay.

“A...” Em gái thật là xấu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.