Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng

Chương 6




“Ama, ngạch nương đâu ạ?” Ngày hôm sau, Đại Bảo đi thỉnh an không thấy Chỉ Lan, chỉ có thể hỏi Huyền Diệp.

“Hôm qua ngạch nương sinh đệ đệ, giờ đang nghỉ ngơi.” Huyền Diệp lại kiểm tra bài cũ Đại Bảo, thấy trả lời được mới gật đầu hài lòng, “Con và Tiểu Bối không cần đi thỉnh an buổi sáng.”

“Tại sao ạ?” Bình thường Huyền Diệp không thích giải thích nhiều lời, nhưng xét thấy đây là con hắn, có lẽ nên nói rõ, “Ngạch nương phải nghỉ ngơi một tháng, các con không nên đi quấy rầy.”

Đại Bảo gật gật đầu, dù có chút tùy hứng, nhưng được Chỉ Lan dạy dỗ cẩn thận, ít nhất cũng biết người lớn nói thì phải nghe, đặc biệt là lời của ama.

“Đệ đệ đâu ạ?” Đại Bảo vẫn rất nhớ nhung đệ đệ.

“Đệ đệ còn quá nhỏ chưa thể ra ngoài, tắm ba ngày con và Tiểu Bối có thể thấy các em.”

“Các em?” Tiểu Bối luôn nắm được trọng tâm rất nhanh.

“Uh, có hai đệ đệ.” Huyền Diệp luôn ôn hòa với Tiểu Bối hơn.

“Hai đệ đệ ạ?!” Đại Bảo ngạc nhiên, bụng ngạch nương cất giấu tận hai đệ đệ!

“Khi ngạch nương sinh các con cũng là sinh đôi, vất vả nhiều lắm, vì thế hai đứa lớn lên phải hiếu thảo với ngạch nương.” Huyền Diệp biết Chỉ Lan rất yêu thương các con, vì thế hắn không hy vọng các con lớn lên thành kẻ bất hiếu.

“Vâng.” Đại Bảo tuy vẫn còn ngây thơ, nhưng cũng biết ngạch nương thương yêu mình, vì thế cũng biết phải hiếu thảo với ngạch nương.

“Vâng.” Tiểu Bối cũng gật gật đầu.

“Tốt lắm, tiếp tục kiểm tra bài cũ.” Huyền Diệp lên tiếng, hai đứa bé chỉ có thể tiếp tục ngâm nga Thiên Tự Văn.

“Bế Nhị aka và Tam aka lại đây.” Chỉ Lan được Huyền Diệp cho phép, có thể thỉnh thoảng cho cặp sinh đôi bú.

“Rõ ràng là sinh đôi, tại sao không giống nhau.” Chỉ Lan thì thầm tự hỏi.

Nhị Bảo rõ ràng lạnh lùng hơn một chút, Tam Bảo lại tuấn tú hơn một chút, bởi vì trẻ sơ sinh mặt mũi chưa nẩy nở, đại khái chỉ thấy được đặc điểm đấy.

Hiện tại người trong nhà Ái Tân Giác La đều biết Tam phúc tấn là người biết đẻ, đầu lòng là long phượng thai, lần sinh thứ hai là sinh đôi hai bé trai, vì thế các phúc tấn tôn thất đều muốn đến dính chút phúc khí, khiến lễ tắm ba ngày của cặp sinh đôi càng thêm náo nhiệt.

Hai em bé không phụ sự mong đợi của mọi người, khóc vang trời, khiến khách khứa giật nảy mình, cũng nói lên hai em bé rất khỏe mạnh, mọi người lại càng hâm mộ Huyền Diệp.

Trong thời gian Chỉ Lan ở cữ, hai vị cách cách vào phủ, Huyền Diệp cũng theo quy củ đến phòng mỗi người ba ngày, đương nhiên vẫn dùng biện pháp cũ. Tuy rằng Huyền Diệp ngủ chay đã lâu, nhưng không phải nữ nhân nào cũng có tư cách hầu hạ hắn, trong lòng hắn chỉ nhận định một mình Chỉ Lan.

Ngoài chuyện có tình cảm với Chỉ Lan, còn một nguyên nhân là hắn không tin tưởng nữ nhân khác, ngay cả đứng gần cũng thấy khó chịu. Thân phận của hắn cho hắn quyền không cần để bản thân chịu thiệt thòi, chịu đựng ba ngày sau hắn lại về bên Chỉ Lan.

“Biểu ca, Đại Bảo và Tiểu Bối gần đây thế nào?” Chỉ Lan không gặp hai con đã lâu, may là đã sắp đầy tháng rồi.

“Hai đứa đều khỏe, chỉ có tôi không khỏe.” Huyền Diệp ấm ức, Chỉ Lan thật không công bằng, tại sao không hỏi thăm hắn, hắn phải chịu đựng ở chỗ nữ nhân khác mấy ngày, đang rất cần Chỉ Lan vỗ về xoa dịu.

“Vâng, biểu ca là biểu ca tốt nhất.” Chỉ Lan cũng hiểu ý Huyền Diệp, chờ nàng hết ở cữ mới có thể bồi thường cho hắn.

“Tôi nghe nói có kẻ động thủ với em?” Nói đến chuyện này nét mặt Huyền Diệp liền có vẻ gì đó rất khủng bố.

“Biểu ca đừng lo lắng, kẻ đó không thành công được, anh phải tin tưởng em, em là do ngạch nương đào tạo, sao có thể bị trò mèo đấy hãm hại.” Chỉ Lan không muốn Huyền Diệp quan tâm đến chuyện giữa đàn bà với nhau.

“Được rồi, nhưng có chuyện gì không được gạt tôi.” Tuy Huyền Diệp tin tưởng Chỉ Lan, nhưng vẫn lo nàng có lúc gặp sai lầm.

“Vâng.” Nàng cũng không muốn Huyền Diệp không đếm xỉa đến, ít nhất để hắn chứng kiến sự ngoan độc của nữ nhân khác.

Khi Chỉ Lan hết ở cữ hai vị cách cách mới có thể đến kính trà, kính trà cũng coi là chuyện lớn, nếu không trải qua sự kiện này, hai người sẽ bị cho là không được phúc tấn thừa nhận, vì thế hai vị cách cách rất hồi hộp.

Đới Giai thị có ngoại hình điềm tĩnh, so với Vạn Lưu Cáp thị xinh đẹp động lòng người thì ít lời hơn, hai thiếu nữ như nụ hoa quỳ chờ kính trà Chỉ Lan, khiến Chỉ Lan có cảm giác đang tàn phá đóa hoa tổ quốc.

“Các ngươi đừng sợ, chỉ cần tuân thủ quy củ trong phủ sẽ không có ai làm khó dễ các ngươi.” Chỉ Lan cố ý nhìn lướt qua Nữu Hỗ Lộc thị, không biết có phải vì hai năm ăn chay niệm phật hay không, rõ ràng là một nữ nhân lộng lẫy rực rỡ, giờ đã chất phác hơn nhiều.

Lòng Chỉ Lan thầm thở dài, thật là tự mình tạo nghiệt không thể sống, nếu không phải tại cô ta bầy ra cái bẫy ngoan độc thế thì giờ cũng chẳng rơi vào tình cảnh này.

“Được rồi, các ngươi đi kính trà hai vị trắc phúc tấn đi, mọi người đều hầu hạ gia, phải chung sống hòa thuận.” Đấy là lời khách sáo thôi, nếu những nữ nhân này thật sự chung sống hòa thuận thì Chỉ Lan mới cần lo lắng.

Tuy rằng Nữu Hỗ Lộc thị đã thất thế, nhưng dù sao cũng là người cũ, vì thế hai cách cách kính trà Nữu Hỗ Lộc thị trước, cô ta bình thản nói mấy câu rồi thôi.

Nhưng Quách Lạc La thị hiển nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt thế, năm đó cô ta bị Nữu Hỗ Lộc thị bắt nạt không biết đâu mà kể, thậm chí còn bị hãm hại một lần, thù này không báo không phải đàn bà.

“Các ngươi phải đa tạ Nữu Hỗ Lộc tỷ tỷ đấy, tỷ ấy là người rất hiền hậu, ngoài lễ phật chưa bao giờ dính thị phi, mỗi lời tỷ ấy nói thật sự rất đáng quý.”

Nghe Quách Lạc La thị châm chọc nhưng Nữu Hỗ Lộc thị vẫn không chút động tĩnh, cúi đầu lần chuỗi phật châu.

“Hai năm không gặp, tỷ tỷ càng thêm trầm tĩnh, lễ Phật là tốt, nhưng đừng thành tượng đất.” Quách Lạc La thị càng nói càng ghê gớm, dù là Chỉ Lan cũng thấy quá đáng, nhưng không liên quan đến nàng, vì thế nàng không chen lời, nói thật, các nữ nhân này càng bất hòa nàng mới càng cao hứng.

Nữu Hỗ Lộc thị vẫn không nói lời nào, như thể quân địch vây khốn, quân ta vững như bàn thạch. Chỉ Lan nhìn Nữu Hỗ Lộc thị bỗng có chút lo lắng, kiểu này mới là kiểu đáng sợ nhất.

Quách Lạc La thị thấy Nữu Hỗ Lộc thị phớt lờ thì thấy mất hứng, dù sao đã phát tiết được bằng lời, vì thế không nói thêm nữa.

Kính trà xong Chỉ Lan lại nói thêm ít quy củ trong phủ, rồi cho các nữ nhân khác lui hết.

“Ngạch nương, đệ đệ đâu ạ?” Đại Bảo không được gặp Chỉ Lan đã một tháng, quấn quít lấy nàng rất lâu.

“Các đệ đệ đang ngủ.” Tiểu Bối ngồi bên cạnh nói.

“Sao ngươi biết?” Đại Bảo dài giọng, tuy rằng ca ca tốt phải thương yêu muội muội, nhưng muội muội cũng phải biết điều, không thể biết tuốt thế, như thể cô bé là tỷ tỷ vậy, rất không đáng yêu.

“Bởi vì ngươi quá khờ.” Tiểu Bối phản kích, từ khi tròn ba tuổi, long phượng thai như tiến vào thời kỳ cứng đầu của trẻ nhỏ, biểu hiện chính là thường xuyên cãi nhau.

“Ta thông minh nhất!” Đại Bảo tức giận, cậu bé ghét nhất là bị người khác nói khờ, hơn nữa người này còn là muội muội, trẻ con đều rất sĩ diện.

“Nếu còn cãi nhau sẽ không cho gặp đệ đệ.” Chỉ Lan buồn bực, nàng mới không để ý long phượng thai một tháng mà đã bắt đầu sinh sự, xem ra dạy con rất gian nan, so với đào tạo biểu ca thì khó hơn nhiều lần, nghĩ đến trong phòng còn hai bé sơ sinh, Chỉ Lan lại thấy nhức đầu.

“Được rồi.” Đại Bảo trừng mắt với Tiểu Bối, không phải cậu bé chịu thua, chỉ là vì muốn gặp đệ đệ thôi. Tiểu Bối cũng gật đầu, cô bé không thích nhất là cãi nhau với kẻ khờ.

“Đây là đệ đệ ạ?” Đại Bảo sờ mặt Nhị Bảo, “Đây là Nhị Bảo ạ?”

“Uh, bên cạnh là Tam Bảo.”

“Tay của em bé quá.” Đại Bảo nắm bàn tay nhỏ bé của Nhị Bảo rồi thốt lên.

“Đại Bảo cũng còn bé, con xem tay con đi.” Chỉ Lan cầm tay Đại Bảo đặt lên tay mình, so sánh với tay nàng quả nhiên tay Đại Bảo rất nhỏ.

“Đại Bảo sẽ lớn thật nhanh!” Đại Bảo không phục, cậu bé đã biết chữ, ngay cả ama cũng khen ngợi, sao ngạch nương lại nói còn nhỏ.

“Khờ.” Tiểu Bối lại bắt đầu tạt nước Đại Bảo, vì thế hai người lại tranh cãi.

Chỉ Lan lại cảm thấy đau đầu, trẻ con thật khó mà dạy dỗ, may mà Huyền Diệp xuất hiện đúng lúc trấn áp long phượng thai.

“Thật vất vả cho Lan nhi.” Không dạy không biết, Huyền Diệp vốn không biết nhiều về trẻ con, Chỉ Lan ngoan ngoãn từ nhỏ, hắn chưa từng biết đến vấn đề nghịch ngợm hay cãi vã trẻ con.

Nhưng hiển nhiên long phượng thai là trẻ con bình thường, mất hứng sẽ quấy khóc, thậm chí sẽ vì những vấn đề mà người lớn thấy rất vặt vãnh mà cãi nhau. Vì thế, Huyền Diệp mới nhận thức đầy đủ vất vả của Chỉ Lan, hắn mới dạy hai đứa con ba tháng đã thấy buồn phiền, Chỉ Lan còn có thể kiên nhẫn chăm lo lâu như vậy, hơn nữa chưa từng oán giận trước mặt hắn, quả là biểu muội của hắn.

Lòng Huyền Diệp rất cảm động, hắn ký cảm động và nhớ nhung cảm động vì tình cảm Chỉ Lan dành cho các con, lại cảm thấy Chỉ Lan như vậy mới càng hấp dẫn hắn. So với tiểu biểu muội từng thích trốn sau lưng hắn làm nũng, hiển nhiên hắn càng yêu nữ nhân có thể sánh bước cùng hắn hơn. Hắn từng bước chứng kiến Chỉ Lan trưởng thành, vừa là hắn dạy dỗ, vừa là do hắn mà trưởng thành, dù thế nào, nữ nhân này cũng đã hòa chung xương thịt với hắn.

Chỉ Lan lần này vốn là muốn đào tạo Huyền Diệp thành một người cha tốt, không ngờ âm nhầm dương sai thành tiến hành một lần giáo dục về tình thương yêu với Huyền Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.