Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng

Chương 4




“Sao hôm nay Tiểu Bối lại im lặng vậy?” Bồi đắp tình cảm với Chỉ Lan xong, Huyền Diệp thắc mắc, ngày thường Tiểu Bối vẫn rất quấn quít hắn, ít nhất cũng tích cực hơn Đại Bảo.

“Con buồn ngủ.” Được rồi, Khang Hi gia cảm thấy đấy quả là một cái cớ vạn năng. Gia mệt mỏi, đừng nói chuyện với Gia, để yên cho Gia nghỉ ngơi, kẻ giả mạo may mắn nhà ngươi.

“Tại sao lại mệt?” Huyền Diệp lo lắng, con nhà hắn chẳng lẽ lại đêm ngủ không yên sao.

“Không có gì.” Khang Hi lắc đầu, đừng nói chuyện với hắn nữa, hắn tuyệt đối không muốn đối thoại với “chính mình”.

Huyền Diệp không biết điều đấy, hắn thật sự yêu chiều Tiểu Bối, vì thế Khang Hi gia chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm bị Huyền Diệp bế đặt lên đùi.

Khang Hi gia ngây dại, hắn là thiên hạ chí tôn, chỉ có hắn bế người khác, sao có người dám bế hắn, Khang Hi gia cảm thấy đang bị đùa giỡn một cách sâu sắc.

“Tối hôm qua Tiểu Bối mơ ác mộng sao?” Huyền Diệp cất giọng ôn hòa, còn nhẹ nhàng vuốt tóc Khang Hi gia.

“Vâng.” Khang Hi gia hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, hắn chỉ có thể ngây dại thốt ra một từ duy nhất để biểu hiện bản thân có nghe thấy. Từ trước tới giờ chỉ có hắn vuốt tóc nữ nhân, nào có đàn ông dám sờ tóc hắn, hơn nữa người này không chỉ chỉ sờ soạng, còn giật giật mấy cái.

“Hay tối nay để Tiểu Bối ngủ cùng chúng ta đi.” Chỉ Lan nhìn Khang Hi gia thất thần thì cho là hắn bị ác mộng làm chấn thương tâm lý.

Huyền Diệp nghĩ nghĩ một hồi, nếu là Đại Bảo nhất định hắn sẽ không đồng ý, nhưng là Tiểu Bối luôn ngoan ngoãn, vì thế hắn gật đầu, ánh mắt ấm áp tình cha, “Uh, vậy Tiểu Bối sẽ không phải sợ hãi nữa.” Dứt lời còn nhìn Tiểu Bối, chờ Tiểu Bối nhìn mình bằng đôi mắt to tròn ướt át.

Khang Hi gia sẽ không nhìn “chính mình” bằng ánh mắt to tròn ướt át, giờ hắn đang chìm trong u uất, không ai có thể lôi hắn ra, vì thế hắn bỏ lỡ lúc Chỉ Lan nói với Huyền Diệp, tuột mất cơ hội quý giá để từ chối ngủ chung.

“Ama, hay để con dẫn muội muội đi ngủ.” Dận Nhưng là ca ca tốt, thấy Tiểu Bối ngây dại cậu bé cũng rất lo lắng.

“Uh.” Huyền Diệp rất hài lòng vì Dận Nhưng biết thương em.

“Hôm nay Tiểu Bối làm sao vậy?” Dận Nhưng thật thông minh, cậu bé đã phát hiện Tiểu Bối kỳ lạ từ lâu, nhưng chỉ cho là Tiểu Bối thiếu ngủ.

“Không có tinh thần.” Khang Hi gia lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, rất có thiện cảm với ca ca có tướng mạo giống Thái tử nhà mình, vừa nhớ đến thái tử Khang Hi gia lại buồn bực, Thái tử do hắn một tay nuôi lớn, không biết liệu có đến nỗi cơm không ăn trà không uống.

“Ta bảo nhũ mẫu đưa muội đi ngủ, được không?” Dận Nhưng dỗ dành khiến Khang Hi gia nghe mà nội thương, ngày hôm nay hắn đã nội thương rất nhiều lần, nếu có thể hộc máu, có lẽ hắn đã bỏ mình từ lâu.

“Vâng, cám ơn ca ca.” Khang Hi ngửa đầu nói lời cảm tạ với Dận Nhưng cao hơn hắn một chút.

“Không có việc gì.” Sau Huyền Diệp, Khang Hi đại đế lại bị một đứa nhóc con vuốt tóc sờ đầu.

Mặt nặng mày nhẹ ăn xong bữa tốt, Khang Hi gia mới được biết, thế gian này không có khổ nhục nhất, chỉ có khổ nhục hơn.

“Đại cách cách, tối nay cô ngủ cùng Vương gia phúc tấn, cô sẽ không sợ gặp ác mộng nữa.” Nhũ mẫu rất cao hứng, được ngủ chung cho thấy chủ tử của mình được sủng ái, chủ tử được sủng ái làm nô tài cũng vinh dự lây, “Vương gia và phúc tấn thật sự rất thương yêu cách cách, cách cách nhất định phải biểu hiện thật tốt.”

“Uh.” Khang Hi cứng cơ mặt, nếu hắn tỉnh táo lại được, hắn nhất định sẽ giáo huấn thứ nô tỳ dám dạy dỗ hắn một phen, bất đắc dĩ hắn đã bị tin tức vừa rồi làm ngây người.

Nhũ mẫu thấy Khang Hi không có phản ứng, đành phải bế lên. Rung rinh trong vòng tay mama, Khang Hi gia đột nhiên nghĩ tới nhóm phi tần thị tẩm của hắn, liệu họ có hồi hộp vui vẻ đến điện Dưỡng Tâm, nghĩ đến đấy Khang Hi liền thấy khó chịu như nuốt phải ruồi.

“Sao Tiểu Bối lại không cao hứng?” Chỉ Lan đón Khang Hi từ tay nhũ mẫu, “Có phải bị ác mộng làm sợ hãi, thật đáng thương, lại đây ngạch nương hôn một cái.”

Bị người từng là phi tần giờ là ngạch nương hôn khiến Khang Hi giác ngộ, dù sao hắn hiện tại cũng chỉ là trẻ con, ngủ thì ngủ, coi như là kẻ giả mạo và biểu muội cùng thị tẩm là được, nói thế nào cũng là trái ôm phải ấp, tuy rằng hắn không hài lòng với sự lựa chọn về người, nhưng trong tình huống này hắn cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.

“Rửa mặt chải đầu cho cách cách chưa?” Huyền Diệp mặc quần áo ngủ ngồi trên bục, trên bàn thấp đặt một bàn cờ, xem ra trước khi Khang Hi đến Huyền Diệp đang chơi cờ cùng Chỉ Lan.

“Hồi Vương gia, cách cách đã rửa mặt chải đầu rồi.” Nhũ mẫu cung kính hồi đáp.

“Uh, lui ra đi.” Chỉ Lan bế Khang Hi ngồi xuống bục, “Tiểu Bối biết đây là cái gì không?”

Khang Hi lắc đầu, sao nữ nhân này thích hỏi mấy câu ngây thơ nhàm chán thế không biết, sao kiếp trước hắn không nhận ra biểu muội có tính cách này, hơn nữa biểu muội này hình như không giống Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu của hắn lắm, giống nữ nhân đã hạ dược lần xuyên qua trước của hắn hơn.

“Đây là cờ vây.” Chỉ Lan lấy một quân cờ trắng trong hộp, “Chờ Tiểu Bối lớn ngạch nương sẽ dạy con chơi.”

Khang Hi gật gật đầu, nhưng lòng rất không cho là đúng, chỉ là một nữ nhân mà thôi, chẳng lẽ còn có năng lực dạy hắn chơi cờ, chỉ đùa.

“Tiểu Bối xem ngạch nương và ama chơi cờ được không?” Chỉ Lan đặt một quân cờ trắng xuống, hỏi Khang Hi.

“Vâng.” Khang Hi cảm thấy chơi cờ hơn là đi ngủ, hắn vẫn chưa thích ứng nổi với chuyện có hai người thị tẩm, nhất là hai người còn khác giới tính.

“Biểu ca, chúng ta chơi xong ván này thì nghỉ đi?”

“Uh.” Huyền Diệp cũng muốn xong ván cờ, khả năng chơi cờ của Chỉ Lan không thua kém hắn nhiều, vì thế hắn cùng Chỉ Lan chơi cờ thường bất phân thắng bại, chỉ là rỗi rãi chơi một ván thôi.

Ván cờ càng lúc càng gay cấn, ngay cả Khang Hi cũng bị thu hút, hắn thật không ngờ nữ nhân đang bế hắn lợi hại đến thế, phải biết rằng phi tần của hắn tuy nhiều, nhưng muốn tìm ra một người thật sự tài hoa hơn người tương đối khó. Rõ ràng cùng là một biểu muội, tại sao biểu muội của ngươi lại tốt hơn của ta một chút, Huyền Diệp ở đối diện không hề hay biết lại bị Khang Hi ghi thù.

“Em thắng!” Chỉ Lan cười hì hì, “Tiểu Bối là ngôi sao may mắn của ta sao?”

Chỉ Lan cọ mặt với Khang Hi, còn hôn hai má Khang Hi một phen. “Tiểu Bối lên giường nằm trước nhé, ngạch nương và ama vào sau.”

“Vâng.” Khang Hi ước gì bọn họ cả đêm đừng vào.

Khang Hi gia nằm trên giường lớn còn loáng thoáng nghe thấy những câu nói tán tỉnh tình tứ, là một người trải nghiệm vô số, hoàng đế cao thủ tình trường, đương nhiên hắn biết đã xảy ra chuyện gì, nhất định là kẻ giả mạo đáng ghét kia chòng ghẹo biểu muội của hắn. Hắn tuyệt đối không thừa nhận nữ nhân huệ chất lan tâm kia là biểu muội của kẻ giả mạo, dù là Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu hay nữ nhân này đều là biểu muội của hắn, đúng vậy là của hắn! Trong cơn khổ nhục, Khang Hi gia chỉ có thể dùng thế giới nội tâm đả kích Huyền Diệp để tìm kiếm an ủi.

“Biểu ca, đừng hôn nữa, Tiểu Bối ở trong kia!” Chỉ Lan vừa thẹn vừa giận, sao có thể làm chuyện không trong sáng trước mặt con nhỏ.

“Ai cho em vừa rồi thắng tôi, phải phạt.” Huyền Diệp phớt lờ lời cầu xin của Chỉ Lan, Tiểu Bối ở trên giường ngủ rồi, làm sao có thể nhìn thấy.

“Em biết sai rồi, lần sau không dám.” Chỉ Lan mếu máo nói.

“Còn có lần sau?” Tay Huyền Diệp phối hợp quấy rối, thật ra hắn cũng không định làm gì, ai bảo Chỉ Lan có biểu hiện đáng yêu quá.

“Không có lần sau!”

Nghe đến đó Khang Hi gia vùi đầu vào chăn, sao hắn không có nữ nhân nào nói chuyện như thế với hắn chứ. Hắn hồi tưởng hậu cung của mình, Hách Xá Lí thị ung dung, Nữu Hỗ Lộc thị hào phóng, Mã Giai thị quyến rũ, Quách Lạc La thị xinh đẹp, Ô Nhã thị dịu dàng, đủ loại nữ nhân, nhất định bọn họ tốt hơn Đông Giai thị này nhiều, đúng! Đông Giai thị này cũng chỉ là đóng kịch trước mặt kẻ giả mạo thôi, đóng kịch như yêu kẻ giả mạo tha thiết, nói cho cùng cũng chỉ vì sủng ái và quyền lợi, nghĩ thế Khang Hi liền thấy tâm lý cân bằng, hắn thở phào nhẹ nhõm, chui ra khỏi chăn.

“Tiểu Bối đã ngủ chưa?” Chỉ Lan nhẹ giọng hỏi.

Khang Hi giả vờ ngủ, phớt lờ Chỉ Lan.

“Tôi đã nói trẻ con sao có thể mất ngủ, ngày hôm qua nhất định là chuyện ngoài ý muốn.” Huyền Diệp ám chỉ mai hắn ngủ cùng biểu muội thôi, như vậy mới có thể làm chuyện không trong sáng.

“Vâng, chỉ cần Tiểu Bối có thể ngủ ngon là được.” Chỉ Lan chưa nhận lời Huyền Diệp ngay, ai biết giữa đêm Tiểu Bối có giật mình tỉnh giấc không.

“Để Tiểu Bối nằm giữa đi?” Không phải Chỉ Lan sợ đè vào Tiểu Bối, nàng và Huyền Diệp bị trói chân rèn cách ngủ ngay ngắn từ nhỏ, chú ý một chút sẽ không đè vào Tiểu Bối.

“Uh.” Đây là lần đầu tiên Huyền Diệp ngủ cùng con mình, vì thế cũng thấy rất mới mẻ.

Vì vừa rồi bị Huyền Diệp quấy rối, Chỉ Lan chỉ mặc một cái yếm, khi nàng ôm Tiểu Bối Khang Hi ngửi thấy rõ ràng mùi thơm nữ nhân, tuy rằng thân thể Khang Hi gia là trẻ con, nhưng nội tâm lại là một người đàn ông trưởng thành, vì thế hắn không kiềm chế được vụng trộm mở mắt.

“Tiểu Bối giả vờ ngủ!” Chỉ Lan phát hiện Khang Hi ti hí, “Không ngoan.”

Khang Hi gia không nói gì, bị bắt quả tang thật chẳng hay ho gì.

“Muốn ngạch nương hát cho con nghe không?” Chỉ Lan nhẹ nhàng hát khúc đồng dao lúc Tiểu Bối thỉnh an ngày hôm qua, khúc nhạc rất êm ái, phối hợp với giọng hát dịu dàng của Chỉ Lan khiến Khang Hi thật sự thấy buồn ngủ. Nhưng cảnh xuân trước mắt thật khiến người ta không nỡ nhắm mắt, vì thế Khang Hi vô sỉ mở to hai mắt quyết định nhìn chán chê mê mỏi thuận tiện khiến kẻ giả mạo không thoải mái.

“Tiểu Bối không muốn ngủ sao?” Chỉ Lan hát vài lần vẫn không thấy Khang Hi gia nhắm mắt.

“Ngạch nương ôm con!” Khang Hi đã biến thái hoàn toàn, có lợi thế không chiếm là ngu ngốc, kẻ giả mạo cũng có ngày hôm nay.

“Uh.” Chỉ Lan đương nhiên không biết tâm tư đen tối của Khang Hi, nàng ôm Khang Hi vào ngực, tay còn vỗ về trên lưng. Bạn hỏi Khang Hi có cảm nhận thế nào á, tất nhiên là êm ái như ở trên mây, nếu hắn thành người lớn và đổi giới tính thì càng tốt.

“Được rồi, để Tiểu Bối tự ngủ đi.” Huyền Diệp ghen tị, lúc hắn khó ngủ có thấy Chỉ Lan dỗ hắn như vậy đâu.

Chỉ Lan gật gật đầu, đặt Tiểu Bối vào trong, lại đắp chăn cẩn thận mới nằm xuống.

Khang Hi gia không thể bị đánh bại đơn giản như thế, hắn vươn đôi tay tội ác sờ soạng chỗ mềm mại nào đấy của Chỉ Lan, Chỉ Lan lại tưởng con gái muốn bú sữa, nhưng thấy con gái không có phản ứng gì khác thì cũng để mặc, trẻ con có vài hành động kỳ quái là bình thường, làm cha mẹ phải bao dung.

Khang Hi gia ngủ một giấc rất ngon, trong mộng hắn được trở về thân thể của chính mình, sau đó có một nữ tử quốc sắc thiên hương, tài hoa hơn người, yêu hắn thắm thiết đến làm bạn đời với hắn, nhưng giấc mộng nào cũng đến lúc tỉnh, tỉnh giấc Khang Hi gia thật buồn bực, hắn muốn cướp thân thể của kẻ giả mạo, muốn kẻ giả mạo nếm mùi biến thành bé gái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.