Nam Thiền

Chương 37: Phiên Ngoại 2 Tạp Dề Xấu Hổ




Editor: luyen tran

"Tiểu Sơ Tử!"

Một tiếng hét to từ miệng Sở Vân Ly quát lên, hơn nửa người đã chồm ra khỏi xe ngựa, lạnh mắt liếc nhìn Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt phức tạp nói: "Nháo cái gì? Lên xe! Chúng ta cũng đang muốn đi Bát Vương Phủ đây, cho ngươi đi nhờ một đoạn!"

"Ách.... Ngươi.... các ngươi không phải nói đi ngày hôm qua rồi sao?" thật sự Đoàn Cẩm Sơ không muốn đi chung, lại càng không muốn có người quấy rầy nàng ngọt ngào cùng Sở Vân Hách, vì vậy, mặt rối rắm nhăn như khổ qua, tâm tình cực tệ hỏi.

"Hôm qua có việc trì hoãn! Hôm nay đi." Sở Vân Ly thản nhiên nói.

Sở Vân Lan cũng nghiêng người ra, hồ nghi nhìn qua, hỏi lại: "Nhị ca! Bây giờ đi phủ lão Bát thật sao?"

"Ừ! Ta có chút chuyện muốn thương lượng cùng hắn, nếu ngươi không muốn đi, thì hãy về trước đi!" Sở Vân Ly nói.

"Thôi! Ta không thèm đi! Hôm nay là sinh thần của Giai Nghi, ta hồi phủ!" Giai Nghi là An Bình vương phi, tuy Sở Vân Lan nói đúng tình hợp lý, ngoài mặt cũng biểu hiện khinh thường, nhưng khi ngồi xuống quay vào trong kiệu, khuôn mặt tuấn tú liền ẩn nét âm trầm, nắm tay xiết chặt, trong mắt đầy vẻ đố kỵ.

Nhìn cỗ kiệu rời đi, lòng Đoàn Cẩm Sơ cũng không hạ xuống được, bởi vì một con hổ đi rồi, còn có một con sói, hơn nữa nàng cảm giác có thể còn mang danh sắc lang, ánh mắt nhìn nàng luôn rất kỳ dị, tựa như.... như nhìn thấu thân nữ nhi của nàng, nếu không, thì thực sự có khuynh hướng đồng tính luyến ái?

"Tiểu Sơ Tử! Lên xe!"

Trong lúc đang suy tư, tiếng Sở Vân Ly đã vang lên, Đoàn Cẩm Sơ quay đầu nhìn về phía hắn, quả quyết cự tuyệt nói: "An Tĩnh vương gia ngài tự ngồi xe ngựa đi, nô tài đi bộ được rồi! Còn có Tiểu Xuyên Tử, nô tài đi cùng hắn, không thể bỏ hắn!"

"Mệnh lệnh đã đưa ra! Cần bổn vương lặp lại lần nữa sao?" Sở Vân Ly sắc mặt hời hợt, giọng bất giác lạnh xuống. 

"Ta không....!"

"Ly Việt, bắt Tiểu Sơ Tử ném lên đây! Tiểu Xuyên Tử! Đi theo xe ngựa!"

"Ai  ...."

Mới kháng nghị một tiếng, vai Đoàn Cẩm Sơ đã bị Ly Việt nhấc lên, nhẹ nhàng bắt nàng ném lên xe, Sở Vân Ly đón lấy, giữ chặt cánh tay nàng, dùng sức kéo một cái đưa nàng vào trong xe. "Ầm!" một tiếng, cửa xe đóng lại ngay!

Rõ ràng Tiểu Xuyên Tử không dám dị nghị, không ngừng âm thầm lo lắng, rồi lại không còn cách nào, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Tiểu Sơ Tử tự bảo trọng, đừng bị động chạm gì. Lại nói, đó cũng là một trong những nhiệm vụ của hắn!

Xe ngựa từ từ chạy đi, trong xe ngựa rất rộng rãi, đặt một giường nhỏ phủ tơ vàng mềm mại, chung quanh treo rèm cửa bằng tơ lam (xanh dương) nhạt, trước giường có một bàn nhỏ, trên bàn đặt một quyển sách, còn có một bình trà. Vừa nhìn cách bày trí đã biết Sở Vân Ly là người biết hưởng thụ, so với xe ngựa ghế cứng của Sở Vân Hách khi ra đường, thấy rõ thật đơn sơ, bảo thủ!

Âm thầm sợ hãi, đồng thời cảm nhận được một ánh mắt khác thường bắn tới, Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu, gặp ngay đôi mắt âm trầm tối tăm của Sở Vân Ly. Nàng bị hắn kéo theo ngồi trên giường, cách hắn chỉ khoảng hai mươi phân (20cm). Gần như vậy làm tâm thần nàng thấp thỏm, theo bản năng vội ngồi dịch ra phía ngoài, mỉa mai cười: "Vương gia! Nô tài có tài đức gì, lại được Vương gia nâng đỡ như thế! Nô tài cực kỳ sợ hãi! Hay là ngài cho nô tài ra ngoài đi!"

"Há có lý nào vừa mới vào lại đi ngay?" Sở Vân Ly lạnh nhạt hỏi lại, cũng chợt nhếch môi: "Tiểu Sơ Tử! Không phải ta và ngươi là tứ hải giai huynh đệ sao? Ta miễn cưỡng xưng huynh gọi đệ với ngươi như thế, ngươi còn có ý kiến?"

"Không phải, đúng, đúng...." Đoàn Cẩm Sơ nghẹn lời, phiền não cào đầu nắm tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành chỉ gai: "Vương gia! Trước kia nô tài không biết thân phận tôn quý của Vương gia, ứng miệng nói hưu nói vượn! Hiện tại đã biết! Nô tài sao xứng xưng huynh đệ với Vương gia! Vương gia cũng đừng nên miễn cưỡng thế!"

"Bổn vương cũng không cho là vậy!" khóe miệng Sở Vân Ly nhếch lên, liếc ánh mắt tà mị nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, đôi môi tuấn mỹ chậm rãi nói: "Bởi vì! Bổn vương cảm thấy rất hứng thú với ngươi! Tiểu Sơ Tử! Còn nhớ lời cuối cùng bổn vương nói với ngươi ở Lâm Tiên hồ trong đêm thất tịch hôm đó không?"

Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được nuốt nước miếng, lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu, dùng tốc độ thật nhanh nói: "Ta không biết! Ta quên rồi! Người cũng đừng nhắc ta! Ta sẽ không theo người đi phủ An Tĩnh vương đâu!"

"Ha ha! Vậy sao? Cự tuyệt dứt khoát như vậy sao? Xem ra ngươi một lòng đứng về phía Bát vương gia, vậy nên không cho bổn vương một cơ hội nào sao?" Sở Vân Ly cười hỏi, lệ quang trong mắt từ từ bí hiểm sâu dần làm Đoàn Cẩm Sơ không khỏi lạnh cả sống lưng, ngốc trệ một lúc lâu, mới rụt rè nhỏ giọng nói: "Vương gia! Nô tài không đứng ở bên nào hết, chỉ là hợp ý với Bát Vương gia thôi! Xin Vương gia đừng làm khó nô tài! Nô tài cảm kích vô cùng!"

"Ngươi chắc chắn như vậy? Mà không phải vì nguyên nhân khác sao? Tỷ như......" Sở Vân Ly lạnh lùng nhếch môi, giọng cố ý ngừng lại, ánh mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ càng thêm ý vị sâu xa, nhưng cũng không địnhh nói tiếp.

Đoàn Cẩm Sơ khẽ cắn vành môi, lại ngẩn ngơ hồi lâu, không dám tùy tiện trả lời, chỉ trả lời mơ hồ mập mờ: "Chắc là vậy!"

Sở Vân Ly không nói chuyện nữa, chỉ tiếp tục nghiêm túc nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ. Đoàn Cẩm Sơ chịu đựng dày vò, mặc dù trong lòng thầm nghĩ may mắn nam nhân này quân tử không làm gì nàng, nhưng ánh mắt này.... Lại làm người ta đứng ngồi không yên!

Rốt cục, khoảng nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại.

Cửa xe mở ra, Sở Vân Ly xuống xe ngựa trước, Tiểu Xuyên Tử cơ trí sáp đến muốn đỡ Đoàn Cẩm Sơ, lại bị Sở Vân Ly nhanh tay đoạt trước dưới mắt bao người, cầm lấy tay Đoàn Cẩm Sơ. Đoàn Cẩm Sơ hoảng hồn, vội muốn hất hắn ra, lại nhận được ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của hắn, làm nàng kinh hoảng co rụt lại, hắn đã xem nàng như cái đai xe ngựa!

Lúng túng ngượng ngùng giãy tay Sở Vân Ly ra, Đoàn Cẩm Sơ vượt lên trước hai bước chạy lên bậc thang, lại nhìn thủ vệ đại môn kinh ngạc, bước chân khựng lại, nhất thời, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết vì sao!

"Nô tài cung nghênh An Tĩnh vương gia! Vương gia thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Tiếng thỉnh an hùng hậu đồng loạt vang lên, tâm trí thất thần của Đoàn Cẩm Sơ bị kéo về, Sở Vân Ly đã bước đến. Đột nhiên nàng lại mất dũng khí, xoay người lần nữa, chạy như bay xuống bậc thang, rồi lại chợt dừng bước, đứng trong đình hồi lâu, miên man suy nghĩ. Cho đến khi Tiểu Xuyên Tử tới gần, nhỏ giọng hỏi nàng: "Tiểu Sơ Tử! Người làm sao vậy? Không phải người muốn tới thăm chủ tử sao? Đã đến trước cửa rồi, sao lại không vào?"

"Ta.... ta không biết, trong lòng ta rất loạn! Nếu hắn biết ta ngồi xe ngựa của An Tĩnh vương gia, chắc chắn sẽ tức giận! Hiện giờ tâm tình của hắn không tốt! Ta sợ tính tình ta không nhịn được mà tranh cãi ầm ĩ với hắn! Đây không phải là biến khéo thành vụng sao?" Đoàn Cẩm Sơ lí nhí nói.

"Vân Hách bái kiến Nhị ca! Không biết Nhị ca đến đây! Không đón tiếp từ xa! Xin Nhị ca thứ tội!"

Sau lưng, một giọng nói quen thuộc không nhanh không chậm vang lên. Đoàn Cẩm Sơ giật mình, lại không dám quay đầu lại, mà kìm lòng không đặng níu chặt cổ tay áo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.