Nam Thiền

Chương 27: Có Người




Đêm thứ 4...

Giang Tuyết Tử đứng trước cửa toilet, đối diện với gương lớn, nghiêng đầu ra sức đeo đôi hoa tai trân châu. Mái tóc xoã dài tự nhiên sau lưng, phân tán vài lọn tóc mềm mại trên bờ vai trắng nõn, vừa vặn lộ ra vành tai tinh tế cùng đôi hoa tai ngọc trai thủ công xinh đẹp.

Triển Kính một thân quần áo hưu nhàn, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu đậm kiểu Anh phối cùng giày Martin thoải mái, cả người cao lớn mạnh mẽ lại khí mười phần. Đứng ở cửa lẳng lặng nhìn một lát mới đi tới sau lưng Giang Tuyết Tử, theo ngón tay mảnh khảnh của cô cầm lấy đôi hoa tay, bàn tay khô ráp nhè nhẹ xoa vành tai đang nóng đoe.

Ánh mắt khó đoán ẩn dưới tròng kính trắng nhìn Giang Tuyết Tử: "Sao cứ phải cố chấp vật lộn với nó vậy? Vành tai em cũng đỏ cả lên rồi, không đau sao?"

Giang Tuyết Tử buồn bực, vành tai vốn là nơi mẫm cảm của cô, bị anh nhẹ nhàng xoa nắn đến phát nhột, cả người cơ hồ rụt lại, suy nhuyễn tựa vào lồng ngực rộng lớn kia, ra vẻ giận dỗi đánh vào cánh tay đặt ngang hông mình, phụng phịu nói: "Đều tại anh..."

Triển Kính bật cười: "Cái này cũng có thể đổ tội cho anh sao?"

Giang Tuyết Tử liếc anh, nhỏ giọng giải thích: "Đáng lẽ phải mặc chiếc đầm đỏ Tiểu Kiều tỷ tặng cho em. Đều tại anh hôm qua..." Trên cổ cùng xương quai xanh đọng lại không ít dấu vết, khiến cô chỉ có thể tìm mấy chiếc áo cao cổ mà thử, sau đó phối cùng một chiếc váy thuận mắt. Dạo gần đây bận rộn cô cũng chẳng mấy khi liên lạc cùng Kiều Tiểu Kiều, tối nay lại là sinh nhật của Triển Phong, dù sao cũng phải để ý một chút, đối với quan hệ giữa cô và Kiều Tiểu Kiều, tốt nhất trên người phải mang một món quà người ta tặng, đây là lễ phép căn bản nhất a! Hoa tai trân châu này nhất định phải đeo lên...

Triển Kính cười cười, đem đôi hoa tai tinh xảo tịch thu, xoay người trở lại phòng ngủ, qua một lúc liền mang hộp đựng trâm cài lần trước đi tới.

Tay cầm trâm cài bạch ngọc ôn nhuận vụng về thay cô bới tóc, khẽ khàng cài trâm lên, cười ôn nhu: "Em mang cái này thật đẹp."

Giang Tuyết Tử còn định đoạt lại hoa tai từ trong tay anh, người đã nhanh chóng né tránh, trực tiếp nhét đồ vào túi áo. Bàn tay to lớn lộn lại nắm lấy tay cô, khoé miệng cười cười, đáy mắt hiện lên vẻ kiên trì không cho người cãi lại: "Cái này để anh tìm người nới lỏng chốt cài cho em đã, hôm nay tạm thời cứ như vậy đi."

Giang Tuyết Tử còn muốn lên tiếng, Triển Kính lại tiếp: "Còn nói nữa thì đến giày cao gót cũng không cho em mang."

Cô gái nhỏ đành uỷ khuất lui lại, vểnh vểnh khoé miệng nhìn anh. Vấn đề này cũng đã nói tới nói lui mấy lần, đôi giày thuỷ tinh Kiều Tiểu Kiều chọn cho cô ở cửa hàng gặp phải Giang Tử Huyên lần trước có bao nhiêu xinh đẹp, thế mà anh lại chê gót giày quá nhỏ lại quá cao, chính là không an toàn, không muốn để cho cô mang.

Triển Kính trông thấy bộ dáng giận dỗi trừng to mắt kia liền nở nụ cười, nhéo nhéo gò má cô, hôn nhẹ lên khoé môi giận dỗi kia: "Quyết định, chúng ta đi thôi."

Tiệc sinh nhật của Triển Phong tổ chức ở một biệt thự cổ vùng ngoại ô.

Ngoài cha mẹ Triển Kính thì các anh em bạn bè cùng họ hàng đều tới tham dự, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì người trẻ của Triển gia cũng sẽ hỗ trợ nhau mà chu toàn chuyện quà tặng cho gia chủ. Với thân phận cùng địa vị hiện tại của Triển Phong, tứ đại gia tộc cùng một ít cùng các thế lực bắt đầu vững vàng của thành phố B đều sẽ phái người tới đưa qua một phần quà sinh nhật. Đây không chỉ là muốn cùng Triển gia thắt chặt quan hệ mà còn là cơ hội tốt để kết giao cùng củng cố thân tình với nhau.

Giang Tuyết Tử cùng Triển Kính đến không sớm cũng không muộn, vừa đỗ xe xong liền nghe được thanh âm của Triển Lục. Dưới loại tình huống này, theo lẽ thường Triển Lục sẽ đi bên cạnh Triển Kính. Nhưng hôm nay không biết Triển Lục động phải dây thần kinh nào, cư nhiên chào hỏi một câu cũng không nói, bước mấy bước đi tới đứng bên cạnh người Giang Tuyết Tử.

Triển Kính híp mắt một cái, rốt cuộc cũng không nói gì. Triển Lục dứt khoát làm bộ như không phát hiện thái độ của đối phương, mỉm cười hỏi Giang Tuyết Tử: "Đã xác định thời gian cụ thể với bên kia rồi chứ?"

Cô gật gật đầu, tay nhỏ bị Triển Kính siết trong lòng bàn tay liền vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cười đáp: "An tiên sinh nói đúng giờ sẽ giao tới. Chuyện lần này còn phải cám ơn anh."

Triển Lục cười nhạt, thanh âm trầm trầm có chút ẩn ý: "Bây giờ nói cám ơn thì có chút sớm rồi."

Giang Tuyết Tử không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của đối phương, chỉ lễ phép mỉm cười không đáp.

Ba người cùng nhau tiến vào đại sảnh liền bắt gặp một nam nhân trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn không sai biệt lắm so với Triển Kính. Bất quá Triển Kính có nét đơn bạc lạnh lùng còn người này lại có một đôi mắt đào hoa, môi mỏng câu người, khoé miệng tươi cười lập tức khiến trái tim của không ít nữ nhân phải đập rộn lên vì kinh diễm.

Người này vừa đi tới liền hất cằm với Triển Lục xem như chào hỏi, sau đó nắm cánh tay của Triển Kính, hung hăng kéo: "Triển Kính à, đã lâu không gặp anh nhaaaaa..."

Triển Kính thừa dịp người này dùng sức, đè ở cổ tay, ngoặt ra sau. Người kia hiện tại vẫn đứng vững vàng, bất quá cánh tay bị kiềm chế biến thành khổ sở khó chịu.

Triển Kính cũng không quá đáng, nhanh chóng buông tay, mặc kệ người kia lầm bầm mắng mỏ, nói với Giang Tuyết Tử: "Đây là Triển Hạo, em trai của Triển Lục, em đã gặp qua hai lần. Lúc chúng ta còn nhỏ thì tên tiểu tử này là đào hoa nhất trong cả bọn đấy."

Triển Hạo nghe mấy lời này có chút sững sờ, ánh mắt lập tức đem Giang Tuyết Tử đánh giá một vòng, độ cong trên khoé môi cùng lúc càng lớn. Triển Kính chướng mắt, gõ một cái lên mái tóc bóng bẩy kia: "Nhìn cái gì đó!"

Triển Hạo lại tiếp tục lầm bầm rủa xả, tay vội vàng chỉnh lại nếp tóc ngay ngắn, để lộ một nụ cười chói lọi: "Cô bé, hình như chúng ta có gặp qua ở đâu rồi đấy nhỉ?"

Giang Tuyết Tử bị người này đùa đến cười mãi không dừng, Triển Lục ở một bên tiếp lời: "Thi thoảng chú mày có thể chừa cho anh chút mặt mũi được không hả?"

Triển Hạo tiếp tục cười tủm tỉm, vươn tay về phía Giang Tuyết Tử: "Mỹ nhân, cho tôi một chút gợi ý nào!"

Giang Tuyết Tử cũng không ghét Triển Hạo, chỉ ngại khi báo tên ra thì sắc mặt của người này sẽ đại biến mà thôi. Trong lúc cô còn đang do dự, Triển Kính đã ôm lấy bả vai cô, lên tiếng: "Tuy là năm đó cậu không chịu buông tha, còn nói muốn truy ngươi nhưng hiện tại Tử nhi là của tôi rồi, về sau gọi một tiếng "chị dâu" là được."

Triển Hạo sững sờ, tay ngừng giữa không trung, lại đảo mắt nhìn một lượt, cánh tay cũng từ từ hạ xuống.

Ba người đối diện cũng không biết anh định làm gì, chỉ thấy tiểu tử này đột nhiên giậm chân một cái, một tay nắm thành quyền đấm vào tay kia, thở dài lộ ra vẻ mặt u buồn khoa trương: "Đã từng nghe qua nữ nhân sau 18 sẽ đại biến, thật không nghĩ tới Tuyết Tử muội muội có thể xinh đẹp đến kinh diễm thế này. Thật là thiếu xót, thiếu xót!"

Triển Kính tức giận liếc một cái, kéo Giang Tuyết Tử đi vào bên trong: "Không cần quan tâm cậu ta, thần kinh tái phát!"

Triển Lục cũng đi theo: "Ừ, bao nhiêu năm nay rồi, cứ thấy con gái nhà người ta xinh đẹp là lại làm chuyện ngu ngốc."

Triển Hạo bị nói thành như vậy một chút cũng không tức giận, vừa cười dài vừa gọi "Tuyết Tử muội muội", "Tuyết Tử muội muội " không ngừng, chọc Triển Kính nổi điên, trực tiếp hạ một cước.

Giang Tuyết Tử bị ba anh em trêu đùa, cười đến không thở nổi.

Mọi người đang vui vẻ thì nghe thấy có người gọi: "A Kính."

Triển Kính xoay người liền trông thấy hai người đang từ cầu thang đi xuống.

Phía trước là một mỹ phụ trung niên, một thân sườn xám cắt may tinh tế, trên vai là khăn choàng cổ điển viền chỉ bạc, vẻ mặt tươi cười, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang mấy phần thanh thoát của tiểu thư nhà giàu.

Bà mỉm cười hướng về phía mấy vãn bối phất tay, tay kia lôi kéo cô gái mặc sườn xám bên cạnh.

Mỹ nữ kia tóc ngắn, trên mặt trang điểm nhẹ, môi hồng hồng, mắt to sáng ngời. Sườn xám ngắn tay màu vàng nhạt cùng một đoá phù du thêu trước ngực rất hợp vóc dáng thanh mảnh ấy. Tà áo xẻ đến ngang đùi, để lộ một phần nõn nà xinh đẹp, đôi chân thằng tắp mang một đôi cao gót thêu thủ công tỉ mỉ. Cả người toát ra nét quyến rũ khó cưỡng, lại có một loại trung tính lưu loát, là loại khí chất mà chỉ riêng Triệu Thanh mới có.

Thị lực của Triển Kính rất tốt, từ xa đã trông thấy người, biểu cảm trên mặt cũng không đổi, chỉ là bàn tay to lớn lại càng nắm chặt tay Giang Tuyết Tử hơn.

Triển Lục cùng Triển Hạo cũng trông thấy, người đứng trước khẽ nhíu mày, người đứng sau lại lộ ra một nụ cười chờ xem kịch vui.

Mà Giang Tuyết Tử đã sớm nhìn ra hai người tiến tới là ai. Ngay cả chuyện mẹ của Triển Kính để Triệu Thanh đi phía sau, đến lúc gọi bọn họ mới kéo người tới, ngay cả ánh mắt đầy thâm ý của bà hướng tới cô, tất cả mọi thứ cô đều thu vào tầm mắt không sót một thứ gì.

Thực hiển nhiên, bà ấy đã nhận ra cô.

Hay nói cách khác, trước đó đã sớm có người thay cô "giới thiệu" rồi.

Đợi bọn họ đi tới, Triệu mẫu cũng không hề buông tay Triệu Thanh, cười cười đẩy người tới trước mặt Triển Kính, giống như không hề trông thấy Giang Tuyết Tử, cười cười nói: "A Kính, mau nhìn, có nhớ ai đây không?"

Triển Kính cười nhạt: "mẹ, Triệu Thanh là thành viên trong đội của con, có thể không biết sao?"

Triệu mẫu khẽ liếc con trai trách móc, vỗ vỗ cánh tay Triệu Thanh, nói: "Mặc kệ nó đi Tiểu Triệu. Thằng nhóc này y chang như ba nó, lúc nào cũng như cọc gỗ vậy."

Triển Kính mỉm cười xem như đáp lại. Ánh mắt từ lúc tới gần cho đến giờ chỉ dừng giữa hư không, chưa hề liếc mắt nhìn cô gái trước mặt một lần nào.

Gò má Triệu Thanh lập tức ửng hồng, lúc này đại khái bởi vì háo hức mà đỏ thêm một tầng, hướng Triển Kính khẽ gật đầu, mắt to lấp lánh nước sáng lên: "Triển ca."

Triển Kính, Triển Lục chưa ai lên tiếng, Triển Hạo phía sau đã đáp lời: "Ba anh em chúng tôi ở đây đều họ Triển đấy, lời này không biết Triệu Thanh muội muội là muốn gọi ai?"

Dù sao Triển Hạo là cháu, không phải con mình, mặc dù trong lòng bất mãn với sự cố tình trêu chọc này của hậu bối nhưng Triệu mẫu cũng không tiện biểu lộ ra. Huống chi tính tình của mấy tiểu tử này bà đều rõ như lòng bàn tay, tự nhiên cũng không đem câu nói đùa này để ở trong lòng, chỉ cười cười oán trách: "Đứa nhỏ này!"

Triển Hạo tiến tới, khoác vai Triển Kính, nhướng mày hỏi: "Đại bá mẫu, con nói có gì sai sao? Ở đâu ra có chuyện chỉ một mình Triển Kính là Triển ca còn bọn con thì không phải chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.