Nam Thiền

Chương 15: Kỳ Phát Tình Iv




Cố Viễn ngồi ghế sau trong buồng xe rộng lớn, nheo mắt lại, ngắm nghía chiếc nhẫn lục bích lóng lánh trong tay.

Thoạt nhìn chỉ là một chiếc nhẫn ngọc bích bình thường, màu sắc tuy rằng xanh bóng, nhưng vì có tì vết rõ ràng nên chất ngọc cũng không thể tính là quá tốt. Điểm hiếm thấy chính là hoa văn điêu khắc thực tinh tế, dạo gần đây Cố Viễn vẫn luôn mang theo bên người, rảnh rỗi lại lấy ra quan sát, nhưng mãi vẫn không rõ hoa văn điêu khắc kia có ý gì.

Cái này từ đâu ra?

Tại sao Phương Cẩn lại phải ném vào trong thùng rác?

Vệ sĩ ở hai bên trầm mặc không nói, khu vực ghế sau ngoại trừ tiếng ô tô chạy trên mặt đường thì không có bất cứ âm thanh gì.

Một lát sau nữ thư ký ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ trên tay, có vẻ như muốn báo cáo cái gì với Cố Viễn, nhưng đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc nhẫn, sửng sốt một chút rồi lại nhìn Cố Viễn, ý cười yêu thích và ngưỡng mộ lướt qua trên khuôn mặt.

Tầm nhìn nơi khoé mắt của Cố Viễn nhạy bén bắt gặp ngay, "...Sao vậy, cô nhận ra cái này sao?"

Nữ thư ký ngượng ngùng cười cười: "Cũng không phải nhận ra rõ ràng lắm... Ngài có thể cho tôi xem một chút không?"

Cố Viễn chần chờ chốc lát, vẫn là đưa nhẫn qua. Nữ thư ký cẩn thận chú ý nhận lấy, nâng trong lòng bàn tay quan sát hồi lâu, mới cười nói: "Đây chắc là nhẫn ghép, một nhẫn thường cùng một nhẫn đeo ngón cái, nhưng cũng có thể hợp lại thành một chiếc. Tài tình ở chỗ nếu ghép lại với nhau, nét bút điêu khắc trên nhẫn có thể hợp lại thành bốn chữ "Hai người bình tâm"... Ngài tìm được ở nơi nào vậy? Thứ này bây giờ không thường gặp đâu ạ."

Thân thể Cố Viễn chậm rãi cứng lại, vẫn không nhúc nhích ngồi ở chiếc ghế bọc da rộng lớn ở sau xe.

"...Cố tổng?"

Ánh mắt Cố Viễn đột nhiên khẽ động, tựa như chợt hồi thần lại, nhưng nét mặt vẫn không biến sắc: "À, tìm được trong cửa hàng đồ cổ."

Hắn cầm lại nhẫn từ trong tay nữ thư ký, lần thứ hai tỉ mỉ xem xét, một lát sau mỉm cười bỏ lại vào túi: "Tôi chỉ đang suy nghĩ không biết kiếm một chiếc khác ở đâu để ghép lại thành một đôi. Cô cũng chú ý giúp tôi, nếu như nhìn thấy ở đâu thì nhớ báo, nhớ kỹ nhất định phải báo cho tôi biết."

Nữ thư ký không nghi ngờ hắn, lập tức ân cần gật đầu.

...

Khi Cố Viễn về nhà Phương Cẩn đang đứng trong nhà bếp nấu ăn, trong căn nhà có tầng lửng cao cấp với trang bị nội thất bằng gỗ lim thiết kế xa hoa theo kiểu âu, trong trong ngoài ngoài đều ngập tràn mùi hương chua ngọt thơm ngon của món cá giấm đường. (Cá giấm đường hay những truyện khác thường nói là cá chua ngọt, cá chiên cháy sém rồi rưới sốt giấm đường, vị chua ngọt đưa cơm bên ngoài cháy sém bên trong thơm mềm. Bạn nào ko nhớ nhà tầng lửng là kiểu gì thì xem lại c17 nha)

Cố Viễn đứng ở cửa hít sâu một hơi, hồi sau lên tiếng nói: "Anh về rồi!"

"Sao lại trễ vậy?" Phương Cẩn từ trong phòng bếp ló ra: "Rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn, cá xong rồi đây!"

Cố Viễn cởi áo khoác âu phục máng lên móc áo, vừa đi tới bàn ăn thăm dò thực đơn đêm này, vừa lạnh lùng cười hừ từ trong lỗ mũi: "Mới được bao lâu đã bắt đầu quản lý giờ giấc chồng về nhà rồi, có phải mai mốt muốn tịch thu luôn quyền tài chính hay không, mỗi ngày chỉ phát cho anh một trăm đồng tiền tiêu vặt chứ gì? Lòng dạ em quá độc ác rồi Phương trợ lý... Vì sao hôm này chỉ có một món thịt?!" (100 đồng ~ 330k vnd, cho ăn là may)

Phương Cẩn từ trong phòng bếp xoay người đi ra, hai tay bưng một đĩa cá giấm đường lớn: "Thịt bê sốt vang đó, làm sao vậy?"

"Đồ dùng trong nhà thiếu sao? Đưa tiền cho em mua đồ ăn đều cầm đi mua quần áo trang sức rồi sao? Sao lại chỉ cho ăn có một món thịt?!"

"Đi rửa tay đi!" Phương Cẩn dùng đũa gõ nhẹ lên bàn tay đang duỗi tới dĩa thịt bê của Cố Viễn: "Hôm nay có cá giấm đường nên chỉ làm thịt bê thôi, có hải sản xào thập cẩm và cải thảo sốt trứng muối nữa. Hôm nay còn thiếu một món canh, ngay mai lại nấu cho anh một nồi canh thịt dê."

Cố Viễn chính là rất bất mãn với việc chỉ có mỗi một món thịt, phẫn nộ đi rửa sạch tay, quay lại múc hai chén cơm lớn.

Phương Cẩn vô cùng chống cự: "Em không ăn hết nhiều như vậy."

"Phải ăn. Lượng cơm em ăn quá ít, ăn cơm mới bổ sung được vi-ta-min B."

Phương Cẩn đành phải nhận lấy, thừa dịp Cố Viễn nóng lòng muốn thử cá giấm đường, len lén múc qua chén hắn một muỗng lớn.

Cố Viễn ngoài miệng ghét bỏ, thực tế vẫn ăn rất là mỹ mãn. Thịt bê xào qua rượu đỏ thơm ngon béo mềm không ngậy, có một hương vị đặc thù, từng khối thịt rưới nước sốt vang đỏ xếp chỉnh tề trên đĩa ăn trắng tinh; cá giấm đường lại càng miễn bàn, nước sốt giấm đường thấm vào thịt cá trắng tươi, thơm ngon đến nỗi ăn mà miệng đầy dầu mỡ, mùi thơm khiến người ta thèm thuồng chỉ nghe mùi cũng có thể ăn hơn ba chén cơm.

Cố Viễn nhanh chóng đào lên phần bong bóng cá mềm nhất ở phía trên, sau đó bắt đầu từ từ ăn đến thân cá, mạnh mẽ kiềm chế bản thân không chạm đến phần bong bóng cá phía dưới. Phương Cẩn lại không để ý hắn đang nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cậu chậm rãi ăn nửa chén cơm rồi lại gác đũa nói: "Em no rồi."

Cố Viễn nhanh chóng đem nửa miếng bong bóng cá cậu ăn còn dư gắp lấy bỏ vào trong miệng, mặt không chút thay đổi nói: "Chén để đây đi anh dọn."

Phương Cẩn vừa uống trà vừa hỏi: "Rốt cuộc là vì sao hôm nay về trễ vậy?"

"Đi bến tàu một chuyến."

"Đi bến tàu làm cái gì?"

"..." Cố Viễn bới một ngụm cơm, một lát sau mới nói: "Ông ngoại anh đưa qua một lượng hàng, ông không đi được, bảo anh ra hỗ trợ để mắt một chút."

...Sự tình không có khả năng đơn giản như hắn nói vậy, thậm chí Kha Văn Long cũng chưa chắc là thực sự không thể đi được, khả năng lớn hơn là lão muốn bồi dưỡng Cố Viễn, làm người nối nghiệp cho lão.

Tay Phương Cẩn dừng lại một chút, lát sau mới ra vẻ không có gì mà nói: "Em nghe nói nhà họ Kha có chút sản nghiệp hắc đạo ở Hồng Kông. Anh tuỳ tiện tiếp xúc có thể nào..."

Cố Viễn nở nụ cười, dễ dàng hỏi ngược: "Sao cái gì em cũng biết vậy?"

Phương Cẩn lúc này chợt ngừng lại.

Nhưng từ trước đến nay cậu đối đáp rất nhanh, lập tức nghĩ xong lí do thoái thác muốn giải thích với hắn; chỉ là còn chưa mở miệng đã thấy Cố Viễn chuyển đề tài, dường như đã hoàn toàn quên đi vấn đề vừa rồi: "Nhà họ Kha quả thực là nửa trắng nửa đen, nhưng ông cụ vẫn luôn muốn hoàn toàn chuyển mình... Bất mãn lớn nhất của ông với người cậu Kha Vinh của anh cũng không phải vì ông ta không có con, mà do ông ta một lòng muốn chui vào giới xã hội đen, khiến cho gia tộc rơi vào trạng thái khó xử không đen cũng không trắng như hiện nay, đi ngược lại lí tưởng kinh doanh của ông ngoại. Bởi vậy nhóm hàng này không có quan hệ gì với xã hội đen hết, ông cụ có chết cũng không để anh theo chuyến này mà giao du với kẻ xấu đâu."

Phương Cẩn hơi thở phào nhẹ nhõm gần như không thể nhận ra.

"Kha Vinh vẫn nhìn anh không vừa mắt cũng chính là vì vậy, ông ta cứ nghĩ ông ngoại muốn truyền lại nhà họ Kha cho anh, bất quá bây giờ mọi chuyện đều là mơ hồ thôi. À đúng rồi, hôm nay trong điện thoại ông cụ còn hỏi anh về em đó."

Ấn đường Phương Cẩn khẽ giật một chút: "Cụ Kha hỏi em làm gì?"

"Hỏi anh là cậu thanh niên tuấn tú kia vì sao không đi theo, có phải là anh đuổi người ta đi rồi không?" Cố Viễn thấy hơi buồn cười dừng lại một chút rồi nói: "Anh không có nhắc tới chuyện hai đứa mình với ông, chỉ nói em đi công tác rồi, ông sẽ không hỏi lại đâu."

Phương Cẩn ngửa đầu uống trà, mi mắt rũ xuống nhìn chằm chằm nước trà hơi bập bềnh trong ly.

Cố Viễn lại giải thích một câu: "Anh hiện tại không thể nhắc tới em với ông. Kha Vinh chưa có đời sau đã là tâm bệnh lớn nhất của ông cụ, bây giờ mà nhắc tới em nữa thì sẽ rất nhạy cảm."

Hắn ngưng chốc lát, có vẻ vô cùng tự nhiên chuyển hướng khác, cười nói: "Nói cái này là muốn cho em biết, hai đứa mình bây giờ cũng ở cùng một chỗ rồi, lẽ ra nên ra mắt người nhà hai bên. Ông ngoại anh bên này không cần mất công lo rồi, gia đình bên nhà em hiện đang ở đâu? Có phải anh cũng nên đến cửa thăm hỏi một chút không?"

Thái độ của Phương Cẩn rất trầm tĩnh, không nhìn ra bất kỳ dấu vết chần chừ nào:

"Không cần đâu, lúc em đi du học cha mẹ đều ngoài ý muốn mà qua đời rồi."

Cố Viễn lại sửng sốt.

"Bởi vì không có hỗ trợ về kinh tế, năm cuối cùng ở Đức làm công rất khổ cực, còn từng làm nhân viên phục vụ ở quán cà phê." Phương Cẩn cười thở dài, nói: "Hôm nào cho anh xem ảnh chụp lúc em đi làm công, em nói tiếng Đức cũng tốt, còn được khách cho không ít tiền boa đó."

Cố Viễn như có điều suy nghĩ, lại chỉ gật đầu nở nụ cười một chút.

Một lát sau hắn chậm rãi đào bới đĩa đồ ăn thừa, không nói tiếp về chuyện cha mẹ nữa.

...

Kết quả hôm sau Phương Cẩn còn nhớ rõ chuyện phải nấu một nồi canh thịt dê bằng nồi đất, trước khi tan làm cậu bảo Cố Viễn chuyển đường đi siêu thị mua thịt dê, Cố Viễn lại xách túi cười nói: "Đêm nay không về nhà ăn, dẫn em đến một chỗ tốt."

"Gà ở nhà đã ướp rượu một ngày rồi, anh còn đi đâu nữa?"

"Nhớ thương con gà kia thế làm gì? Muốn ăn đêm nay cho em ăn hết." Cố Viễn áp giải Phương Cẩn đẩy ra khỏi phòng làm việc, rất không có lý lẽ mà nắm cổ áo cậu phòng ngừa cậu chạy mất, kết quả bị nữ trợ lý đi ngang hành lang nhìn thấy, còn tưởng rằng ông chủ lại phát rồ muốn dằn vặt thuộc hạ làm niềm vui, sợ đến mức lập tức lui về phía sau vài bước.

Phương Cẩn dở khóc dở cười lại không có biện pháp, bị Cố Viễn nắm cổ nhét vào xe, từ công ty lái xe ra ngoài hồi lâu, mới dần dần phát hiện con đường này dẫn đến sân bắn mà Cố Viễn thường đi.

"Trước đây từng luyện súng chưa?" Cố Viễn tùy ý hỏi.

Chẳng biết tại sao sau khi nghe nói như thế, dây thần kinh sâu trong não Phương Cẩn có hơi căng thẳng, tựa như cảm giác trước khi nguy hiểm tới mà cậu đã từng trải qua vô số lần trong quá khứ.

Nhưng mà cảm giác này rất vô căn cứ, người trước mắt này là Cố Viễn.

Nếu như trên đời này chỉ còn lại một người cuối cùng quan tâm đến cậu, người đó sẽ chính là Cố Viễn.

"...Chưa có." Ánh mắt Phương Cẩn thoáng lướt qua mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Người bình thường nào có cơ hội chạy đi luyện súng chứ?"

Cố Viễn mỉm cười, tựa như hoàn toàn không cảm thấy ánh mắt của cậu.

"...Vậy hôm nay dẫn em đi luyện một chút."

Cố Viễn không chút e dè, sau khi đến sân bắn liền từ trong ngăn ẩn lấy ra khẩu Browning MK3 ngay trước mặt Phương Cẩn, thuần thục quen thuộc tìm đến đường bắn cố định của mình.

Ý định ban đầu của hắn là muốn xem thử Phương Cẩn có biết bắn không, nhưng mà biểu hiện của Phương Cẩn là rất mới lạ, đứng cầm súng bên cạnh Cố Viễn trên đường bắn, ngay cả tư thế cũng không đúng, ngắm nửa ngày vẫn chưa dám bóp cò. Một lát sau tiếng súng bên Cố Viễn vừa vang lên, cậu bị doạ thiếu chút nữa ném luôn cả súng, cuống quít lui sang bên cạnh mấy bước.

Cố Viễn nhìn mà buồn cười, bắt lấy cậu ghìm lại: "Em như vậy là không được, cũng không phải đạn thật em sợ cái gì?"

Sắc mặt Phương Cẩn trắng bệch nói không ra lời, dưới ánh đèn sáng sủa đôi môi mím lại đến nỗi gần như không còn màu máu, đáy mắt nổi lên một tầng kiên cường thật mỏng mà cậu cố gắng trấn giữ ra, như thể vừa chạm vào thì tinh thần kiên cường đó sẽ lập tức vỡ vụn.

Ánh mắt Cố Viễn giật giật, lòng thầm nói lẽ nào chuyện cây súng bị đụng đến hôm đó thực sự không quan hệ đến cậu?

Hoặc có lẽ đó chẳng qua là ảo giác của hắn, kỳ thực cây Browning trong ngăn ẩn cũng chưa hề bị dịch chuyển?

"Nổ lớn hơn em tưởng tượng..." Phương Cẩn chậm rãi nói, dường như cũng có chút thẹn thùng: "Em còn tưởng rằng sẽ giống như trong phim..."

"Đó là do em không mang chụp tai, hơn nữa cũng bỏ bộ phận giảm thanh của súng rồi." Cố Viễn cười rộ lên, ôm lấy cậu từ phía sau, nắm lấy tay đang cầm súng của cậu nhắm ngay bia bắn.

Cái tư thế này khiến cả người Phương Cẩn đều vùi vào trong lòng hắn, ngọn tóc đen mềm phía sau vành tai trắng tuyết, thân thiết kề sát lên gò má Cố Viễn, khiến tâm tình hắn không khỏi có chút xôn xao nhốn nháo. Mà Phương Cẩn lại hoàn toàn không cảm thấy gì, toàn bộ lực chú ý của cậu đều tập trung trên bia bắn, bởi vì tinh thần quá tập trung, ngón tay được Cố Viễn nắm lấy thậm chí còn có chút run lên, mấy lần không ấn cò súng xuống được.

Cố Viễn dịu dàng há miệng cắn lấy vành tai cậu, trong nháy mắt đó toàn thân Phương Cẩn run rẩy như bị điện giật, ngón trỏ bị ấn đè xuống.

--Đùng!

Trên biển báo điểm hiện ra chữ số đỏ tươi: 10 điểm.

Phương Cẩn như trút được gánh nặng, Cố Viễn để súng xuống cười ầm lên.

Đại khái là vì trong tiếng cười kia không chút nào che giấu ý tứ cười nhạo xấu xa, Phương Cẩn không hề nể nang liếc hắn một cái, xoa xoa cái lỗ tai đỏ bừng, ném súng nhấc chân đi luôn.

Sau đó Phương Cẩn cũng không chịu ra chỗ đường bắn nữa, thà chết cũng phải ở bên ngoài chờ Cố Viễn đi ra.

Có thể bởi vì đây là súng thật, sự sợ hãi và không quen này của cậu thật sự không giống giả vờ, hoàn toàn là phản ứng của người bình thường lần đầu tiên tiếp xúc với súng đạn. Cố Viễn lúc còn bé vừa mới bắt đầu luyện súng cũng giống như vậy, nhưng mà gan hắn lớn, sợ hãi và hiếu kỳ ban đầu rất nhanh được khắc phục, không thiếu dũng khí từ trong lòng như Phương Cẩn.

Nhưng mà chẳng biết tại sao, phản ứng tránh né đối với súng đạn này của Phương Cẩn, khiến một nơi nào đó cực kỳ bí ẩn sâu trong lòng Cố Viễn thở phào nhẹ nhõm... Mặc dù bản thân hắn cũng không biết tại sao từ đầu mình lại đưa ra chuyện này.

Hắn bắn đủ ba trăm viên đạn, tắm rửa xong rồi ra khỏi sân bắn, thấy Phương Cẩn ngồi trên ghế sô pha ở khu nghỉ ngơi xem máy tính bảng, hắn tiện tay ném khăn mặt lên người cậu một cái, cười nhạo: "Cô gái bé nhỏ."

Phương Cẩn vừa xem hợp đồng công ty vừa phản bác: "Đồ cuồng bạo lực."

Mái tóc ngắn ướt nhẹp của Cố Viễn được lau qua bằng khăn mặt, từng nhúm dựng thẳng lên trên đỉnh đầu, khuôn mặt lộ rõ nét anh tuấn mà bướng bỉnh không theo khuôn phép, bỗng nhiên hắn tiến đến trước mặt Phương Cẩn nhe ra hàm răng trắng bóng: "Đêm này về cho em thấy một chút thế nào là bạo lực, chờ đó cho anh."

"..." Phương Cẩn đại khái muốn phản bác, nhưng nhìn chằm chằm Cố Viễn một hồi lại không biết có thể phản bác cái gì, chỉ có thể nghẹn khuất mà chớp mắt phớt lờ hắn.

Thế là Cố Viễn làm cái mặt quỷ, hả hê đắc ý đi lái xe.

...

Bọn họ từ sân bắn ra lại đi ăn cơm ở gần đó, lúc trở về thì sắc trời tối đen, thời gian đã khuya lắm rồi.

Vị trí của sân bắn rất hẻo lánh, từ nơi này lái xe về nhà ít nhất phải một tiếng đồng hồ. Trên đường không có bao nhiêu xe, Cố Viễn bảo Phương Cẩn ngồi ở ghế phó lái mà ngủ, hắn thì mở đèn pha chuyên dùng trên đường cao tốc, đột nhiên từ kính chiếu hậu hắn thấy trên đường nhỏ phát ra ánh sáng của đèn xe.

Ngay từ đầu hắn không có để ý, điều chỉnh tốc độ xe tương đối nhẹ êm... Dù sao thì Phương Cẩn đã tựa trên vai hắn, mơ mơ màng màng sắp thiếp đi rồi.

Nhưng mà ngay sau đó, chiếc xe phía sau hắn đột nhiên tăng tốc chuyển làn, khi sang đến làn xe bên phải hắn thì bắt đầu cùng chạy song song.

Cố Viễn nhíu mày, tầm mắt liếc ngang, trong bóng đêm chỉ có thể mơ hồ thấy đối phương là một chiếc SUV, tuy rằng cự ly rất gần nhưng cửa sổ xe đối phương đều là kính một chiều, hoàn toàn không thấy rõ tình hình bên trong. Cố Viễn thân là người thừa kế được nuôi dưỡng trong gia đình tài phiệt quyền thế, từ nhỏ đã từng tiếp thu giáo dục an ninh toàn diện nhất, đối mặt với tình hình như thế hắn cơ hồ là theo bản năng chuyển tay lái, muốn lệch khỏi làn xe của mình sang bên trái một chút.

Ai ngờ mấy giây sau, chiếc SUV kia cũng lệch sang, gần như ép hắn sang đến làn xe bên cạnh.

Đuôi lông mày Cố Viễn chợt giật nảy, đột nhiên nhấn ga tăng tốc. Trong phút chốc lực ly tâm khiến thân thể Phương Cẩn trượt đi, cậu ngẩng đầu mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Viễn chưa kịp trả lời, chiếc SUV kia đã hung hãn đụng tới!

Đâm trúng rồi...

Tiếng kim loại ma sát sắc bén chói tai làm chấn động màng nhĩ, trong một phần ngàn giây, chiếc Maybach của Cố Viễn tăng tốc tránh được, nhưng thân sau của xe vẫn bị đâm trúng móp vào trong một khoảng!

"Nắm chặt!" Cố Viễn quát lên: "Có người muốn đâm vào chúng ta!"

Phương Cẩn đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy xe của bọn họ đang ở trên làn xe ngoài cùng bên trái, bên cạnh là hàng rào bảo hộ của đường cao tốc; mà ở phía bên phải chiếc SUV kia đang theo thật sát, lần thứ hai đâm tới!

Thể tích thân xe của đối phương ít nhất phải gấp rưỡi chiếc Maybach, với tốc độ xe hiện tại, tuyệt đối có thể đâm Cố Viễn ra đến hàng rào bảo hộ.

Người tới là cố ý.

Cố Viễn đổi số, nhấn ga, về số, đánh tay lái gần như lưu loát liền mạch, trong chớp nhoáng chiếc Maybach lần thứ hai tránh khỏi chiếc SUV đang đâm tới, nhưng cửa xe phía sau bị va chạm dữ dội vang lên âm thanh lay động kịch liệt; Toàn bộ thân xe đập vào hàng rào bảo hộ rồi lệch đi, đồng thời phát ra âm thanh va chạm khiến kẻ khác ê răng!

Phương Cẩn lạnh lùng nói: "Cẩn thận!"

...Ầm một tiếng vang dội, giữa chấn động đầu Cố Viễn đập mạnh vào cửa sổ xe.

Trong phút chốc hắn thoáng buông lỏng bánh lái, chiếc Maybach như ngựa hoang thoát cương, bánh sau nhất thời mất khống chế!

Chiếc SUV rít gào dồn tới, vào thời khắc chỉ mành treo chuông này, Phương Cẩn kéo ngăn ẩn ở phía trước ghế phó lái, cầm lấy cây súng kia.

Cậu không hề nghĩ ngợi gì, đầu óc đã trống rỗng, tinh thần cũng cực kỳ trầm tĩnh...

Bắt đầu từ trước đây rất lâu đã là như vậy, khi sống chết ở trước mắt cậu luôn luôn rất trấn tĩnh, nỗi sợ hãi với cái chết như một con sâu từ nhỏ đã ở trong sâu thẳm linh hồn, như bóng với hình như xương cốt liền nhau với cậu, những lúc thế này con sâu đó đều hoàn toàn bị rút ra.

Cậu kéo cửa sổ xe xuống, nâng tay giơ súng lên, nhắm vào bánh trước của chiếc SUV.

--Đùng!

Viên đạn xuyên thủng màn đêm, bánh trước chiếc SUV nổ tung, chẳng bao lâu liền phát ra ánh lửa sáng rực.

Giây kế tiếp cả thân xe nhấc lên khỏi mặt đất, lực đẩy kinh khủng của bánh sau khiến chiếc xe dựng đứng lên chín mươi độ, rồi đi kèm sau đó là tiếng xe đập xuống mặt đất, lăn mấy vòng, trong nháy mắt văng ra hơn mười mét trên đường cái!

ẦM!!!

Mặt đường chấn động mạnh, giây kế tiếp chiếc Maybach phanh gấp kịch liệt, Cố Viễn gắt gao thắng xe lại trong tiếng lốp ma sát bén nhọn, hắn đột ngột quay đầu nhìn về phía Phương Cẩn.

P/s: Mình đang nghe kịch truyền thanh của bộ này, thật sự thì cũng ko phải quá đặc sắc, nhưng giọng mấy bạn ý cũng dễ nghe, diễn cảm cũng ổn. Tất nhiên ko thể bằng truyện nhưng nghe cũng vui, như cảm nhận được câu chuyện nó có 1 phần sống động chứ ko phải toàn bộ là hư cấu á:v Muốn hỏi một chút là có bạn nào muốn nghe hok? Khi nào edit xong mình sub cho mn xem:v. Nói luôn để bạn nào ko biết cũng ko có hiểu nhầm, mình ko có biết tiếng Trung đâu nha:v. Edit riết tự nhiên mấy đoạn mình edit rồi người ta nói nghe hiểu luôn:v Chắc ai đọc truyện thấy mình chú thích nhiều, kỹ rồi tưởng mình biết tiếng Trung, mình chỉ có kinh nghiệm google thôi các nàng ạ:V

Chú thích:

Cá giấmđường

Cá giấm đường

Cải thảo sốt trứng muối

Cải thảo sốt trứng muối

Cải thảo sốt trứng muối

Hải sản xào thập cẩm

Hải sản xào thập cẩm

Bò sốt rượu vang

SUV là xe thể thaođa dụng có thể vượt nhiềuđịa hình hình dáng xe thô và to hơn mấy dòng xe kiểu cáchđộng cơ mạnh kiểu thuộc dạng xeđi phượtá thô nhưng bền chắc

SUV là xe thể thao đa dụng, có thể vượt nhiều địa hình, hình dáng xe thô và to hơn mấy dòng xe kiểu cách, động cơ mạnh,  kiểu thuộc dạng xe đi phượt á, thô nhưng bền chắc. SUV là tên loại xe thôi chứ ko phải thương hiệu hay dòng xe nha. Có nhiều hãng khác nhau thì ngta có thể cho ra nhiều dòng xe SUV, kiểu vậy á.

Cho bạn nào chưa hiểu lắm diễn biến vụ tông xe thì mình có vẽ cái hình diễn tả sơ sơ, mũi tên xanh là xe Viễn, mũi tên nâu là chiếc SUV, hai đường màu vàng là hàng rào bảo vệ của đường cao tốc. Lúc đầu SUV chạy phía sau xe Viễn, sau đó nó chuyển làn vượt lên chạy song song. Viễn thấy khả nghi nên Viễn lạng qua bên trái, cái nó cũng lạng qua bên trái theo. Rồi sau đó nó bắt đầu chạy dồn về bên trái để ép xe Viễn, mục đích là tông cho xe Viễn bay ra khỏi hàng rào bảo hộ. Lúc nó đâm tới thì Viễn cố gắng tăng tốc xe lên chạy lên trước, tránh bị nó hất văng, thoát được nhưng vẫn bị va chạm ở phần đuôi do thằng SUV vẫn không ngừng bám sát. Cho đến khi Cẩn bắn nổ bánh xe trước của chiếc SUV,  bánh trước nổ banh ko di chuyển được nữa nhưng bánh sau vẫn quay với tốc độ nhanh như cũ khiến chiếc xe bốc đầu lên dựng đứng rồi đập ngược xuống mặt đất, rồi cứ thế đập mấy vòng lăn ra xa. (mình vẽ đại sơ sơ để giải thích thôi, mong mn thông cảm:v)

 mình vẽđại sơ sơđể giải thích thôi mong mn thông cảm v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.