Nam Thiền

Chương 12: Kỳ Phát Tình I




Trong màn đêm xe chạy về phía ngoại ô, sau suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đậu ở ven đường.

Vệ sĩ xuống xe trước để mở cửa rồi lập tức đỡ Phương Cẩn đang bị trói hai tay về phía sau lưng ra khỏi xe.

Trước mắt là một công trình rộng lớn xây theo kiểu kho hàng, sân trước dùng song sắt vây lại, trên bãi đất trống có mấy chiếc xe chống đạn đang đậu ngay ngắn. Trước cổng công trình màu xám đen có viết một hàng chữ, trong bóng đêm rất khó nhìn rõ, Phương Cẩn nâng mắt nhìn chòng chọc một hồi, mới nhận ra đây là một sân luyện bắn súng thật nào đó.

Vệ sĩ cúi đầu nói với cậu: "Tổng giám đốc chờ cậu bên trong ạ."

Phương Cẩn im lặng không lên tiếng, bị vài người áp giải vào bên trong, sân trước cùng lối vào không mở đèn, đi vào một chút đã lập tức thấy trước mắt đột nhiên đèn đuốc sáng choang, họ lại tiếp tục đi vào một sân tập băn rộng rãi to lớn ở trong.

Đùng!

Tiếng súng chợt vang lên, trên cột báo ở phía xa xa hiện ra một chữ số đỏ tươi: 10.

Cố Danh Tông để súng xuống, quay đầu lại vẫy vẫy tay: "Qua đây ngồi đi."

Vệ sĩ im hơi lặng tiếng lui ra ngoài, cành cạch một tiếng đóng cửa lại.

Trong sân bắn trống trải chỉ còn Cố Danh Tông, Phương Cẩn, cùng với vài vệ sĩ vốn đã ở đó từ đầu. Vương Vũ cũng ở trong nhóm vệ sĩ này, tuy rằng vẻ mặt dường như rất trấn định, nhưng Phương Cẩn nhẹ nhàng liếc nhìn bằng khoé mắt, là có thể nhìn ra sự bất an ẩn sâu trong đáy mắt anh ta.

Không phải anh ta bán đứng cậu, anh ta không dám.

Trên mặt đất bằng cách đường bắn không xa, bỗng nhiên có một chiếc ghế tay vịn để ở đó, Phương Cẩn chậm rãi đi tới ngồi xuống.

"Thấy người rồi?" Cố Danh Tông vừa tháo băng đạn vừa hỏi.

Ngắn gọn một câu nói, Phương Cẩn biết, mình vẫn như trước đây, không có bất kỳ một cơ hội may mắn nào, cậu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Một lát sau cậu mở mắt ra nhìn thẳng vào Cố Danh Tông: "...Làm sao ngài biết?"

"Tôi làm sao biết được à..." Cố Danh Tông nở nụ cười: "Quanh năm suốt tháng bên ngoài viện an dưỡng đều có người của tôi, bên này em vừa đi bên kia đã giao tin tức đến trên bàn tôi rồi, trong vòng hai tiếng đồng hồ nếu không ra tôi sẽ bảo người đi vào đem em ra... Thế nào, vệ sĩ nhà họ Kha vô dụng, em cho rằng người của tôi cũng vô dụng như vậy sao?"

Sắc mặt Phương Cẩn hơi thay đổi.

"...Tôi không rõ..." Một lát sau cậu cẩn thận nói: "Nếu ngài biết người đã ở bên trong, cũng có cách qua mặt vệ sĩ nhà họ Kha, vì sao hơn hai mươi năm qua không dứt khoát nhổ cỏ tận gốc?"

Cố Danh Tông đổi xong băng đạn, nhưng không có trả lời ngay, mà rất hứng thú liếc mắt nhìn Phương Cẩn: "Em biết người rèn ưng hận nhất điều gì không?"

Tuy Phương Cẩn phản ứng lại nhanh, cũng không nén nổi sửng sốt.

"...Điều gì?"

"Rèn ưng hận nhất là, mình kiên quyết nhẫn tâm khiến cho ưng non hấp hối, dã tính đã hoàn toàn biến mất, đến lúc mình định cho ăn cho uống để thu phục nó, thì đột nhiên giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, đoạt trước một bước đến xoa lông cho nó ăn, bỗng chốc hoàn toàn thuần phục được nó; kỳ vọng và nỗ lực nhiều năm của bản thân, đột nhiên lại biến thành hư ảo như thế."

Cố Danh Tông dừng một chút, vừa cười vừa hỏi: "...Em đoán xem lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra?"

Phương Cẩn đã minh bạch, mọi chuyện của Cố Viễn y đều đã biết.

Dưới ánh đèn sắc mặt cậu tái nhợt như mất hết huyết sắc, thậm chí ngay cả hai tay bị trói ở phía sau cũng hơi run lên, nhưng vẻ mặt cậu lại mang theo một sự lãnh tĩnh doạ người.

Cố Danh Tông làm như không thấy, ung dung nói: "Nhưng mà sau đó tên Trình Giảo Kim này sẽ phát hiện... Con ưng non hắn cướp từ trên tay người khác, sau nhiều năm nó đã mô phong mỗi tiếng nói hành động của nguyên chủ, trở thành bản năng thẩm thấu vào sâu trong linh hồn nó, biến bộ dạng của nó trở nên cực kỳ giống với nguyên chủ..."

"Tôi không phải chim ưng săn mồi của ông!" Phương Cẩn lạnh lùng nói: "Tôi là một cá thể độc lập, hoàn toàn khác loại người như ông!"

Những âm cuối của lời này bén nhọn đến mức có chút phá giọng, tạo ra tiếng vọng chói tai trong sân bắn trống trải.

Cố Danh Tông lại không để ý: "Em muốn nói những lời này đã rất lâu rồi nhỉ."

Phương Cẩn cắn răng, không sợ hãi chút nào mà đối diện với Cố Danh Tông, cho đến khi người kia nhướng mày mỉm cười, lập lại bốn chữ: "Diệt cỏ tận gốc."

"...Đây chính là cha ruột của Cố Viễn, em lại không hề nghĩ ngợi gì đã trực tiếp dùng những từ này, có thể thấy trong tiềm thức của em chưa từng suy nghĩ rằng tôi sẽ nể mặt tình cảm anh em ruột thịt mà không đành lòng xuống tay, hoặc có khả năng tôi nể mặt Cố Viễn mà không muốn xuống tay, cách em thâm nhập vào lối suy nghĩ của tôi không hề có chút cản trở nào cả."

"Hơn nữa trực giác của em cũng rất đúng, quả thực những điều hư vô mờ mịt kia không phải là điều cản trở tôi." Cố Danh Tông dường như cảm thấy rất thú vị, y nói: "Là bởi vì giết cũng chẳng để làm gì... Hơn hai mươi năm trước nhà họ Kha và nhà họ Cố rất gần gũi, ngoại trừ nhân chứng này họ còn nắm giữ nhiều chứng cứ khác. Tuỳ tiện xuống tay thì chỉ khiến cho tên cáo già Kha Văn Long kia liều mạng cá chết lưới rách cùng tôi thôi." (cá chết lưới rách= kéo đối thủ chết cùng)

Vẻ mặt Phương Cẩn u ám ngờ vực, lồng ngực hơi phập phồng.

Cố Danh Tông đi tới bên chiếc ghế vịn, đứng gần mà từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu, ánh mắt lướt từ mái tóc hơi chút lộn xộn, đến hàng mi mảnh dài dày đậm, rồi xuống một bên sống mũi hơi sáng lên dưới ánh đèn.

Bộ dạng của Phương Cẩn kỳ thực có chút chật vật, nhưng ánh mắt Cố Danh Tông lại như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không chút khuyết điểm.

"Nói cho tôi biết hiện tại em đã biết bao nhiêu rồi..." Trong giọng điệu của y lờ mờ mang chút ý tứ ra lệnh: "Còn có gì nghi vấn, cũng nói ra đi."

"..."

Phương Cẩn ngồi trên ghế, có thể cảm thấy ánh mắt đi từ đỉnh đầu trượt xuống gương mặt mình, nhưng từ đầu đến cuối cậu cũng không liếc mắt nhìn Cố Danh Tông.

"Ông không phải Cố Danh Tông..." Một lát sau cậu khàn giọng nói: "Ông là Cố Danh Đạt, là anh em song sinh với Cố Danh Tông."

"...Anh em hai người tuy rằng cùng một mẹ sinh ra nhưng vận mệnh lại hoàn toàn khác biệt. Cha ruột của Cố Viễn từ nhỏ đã được ôm về nhà họ Cố nuôi nấng, cuối cùng tiếp quản gia tộc, thừa kế toàn bộ tập đoàn tài chính; mà ông thì phải đi theo người mẹ ruột mang tiếng nhân tình mà lưu lạc bên ngoài, có thể là vào lúc niên thiếu, cũng có thể là sau khi trưởng thành mới được người anh song sinh tìm ra và thừa nhận."

"Có lẽ vị Cố Danh Tông chân chính kia vô cùng nhiệt tình đón nhận ông, thậm chí còn để ông tham dự vào việc của tập đoàn, không chút nào đề phòng đối với ông. Vì vậy khi anh của ông còn đang cầm quyền ông đã dần dần bồi dưỡng ra thế lực của mình, rồi cứ thế mà đâm ngược lại một cú, thuận lợi thành công lên ngôi."

Bốp, bốp, bốp.

"...Thật đặc sắc." Cố Danh Tông bỗng nhiên vỗ tay: "Sao em đoán được như thế?"

"Cha ruột của Cố Viễn hơn hai mươi năm qua đều nằm trong tay nhà họ Kha, ông ấy là con rể nhà họ Kha, đãi ngộ ở viện an dưỡng lại không giống bình thường, sống sờ sờ mà bị biến thành bệnh nhân tâm thần, lúc thấy tôi thì rõ ràng bộc lộ sợ hãi mãnh liệt. Nếu là người có chút ý chí kiên định thì cũng sẽ không biến thành người như vậy, đối mặt với người suýt nữa đã giết chết mình cũng có thể nổi giận công kích chứ không phải sợ hãi thét lên đừng giết tôi, nên tôi chỉ có thể nghĩ rằng ông ấy là người có bản tính mềm yếu, mới có thể miễn cưỡng giải thích được bộ dáng của ông ấy hiện tại."

"Còn nữa..." Phương Cẩn tiếp tục nói, "Trên tấm ảnh trong phòng tôi, ông ấy nắm tay mẹ đẻ của Cố Viễn, vẻ mặt tươi cười hưng phấn tràn ngập vui vẻ... Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông lộ ra những biểu tình như vậy trên mặt..."

Cố Danh Tông đứng phía sau Phương Cẩn, dường như có chút xúc động, lại vô cùng tán thưởng: "Anh hai tôi đúng là kiểu người đấy, nếu không năm đó sẽ không nhẹ dạ cả tin như vậy, cho nên mới dễ dàng bị tôi phản bội đoạt ngôi."

"Làm không tệ, em đều đã nhìn ra rồi."

Cổ tay bị đè giữa lưng ghế và cơ thể của Phương Cẩn khẽ xoay vặn.

Nhưng động tác của cậu rất nhỏ, cách một tầng vải mỏng manh thì sẽ hoàn toàn không nhìn thấy.

"Sau khi ông bồi dưỡng được thế lực của mình thì không cam lòng chỉ làm cái bóng của người khác nữa. Hơn hai mươi năm trước ngày mẹ đẻ của Cố Viễn nằm viện chờ sinh, nhà họ Cố hẳn là vô cùng rối ren, ông liền nhân cơ hội bắt đầu dẫn người đến đánh úp, trong lúc hỗn loạn xuống tay sát hại người anh song sinh của mình."

"Lúc đó giữa ông và cha ruột của Cố Viễn cũng đã đến trình độ giả như thật, tuy rằng vẫn có những chỗ rất nhỏ không thể giống nhau như đúc, nhưng những thuộc hạ giúp ông làm phản đã nhanh chóng khống chế những người phía trên của gia tộc, thế cho nên trong khoảng thời gian ngắn không ai có thể nhận ra Cố Danh Tông chân chính đã bị đánh tráo; chỉ còn một người cuối cùng ông cố kị, chính là mẹ đẻ của Cố Viễn."

"Cố phu nhân xuất thân từ nhà họ Kha, có lai lịch có bối cảnh, Cố Danh Tông lại là người bên gối của bà nên tuyệt đối không thể qua mặt được. Bởi vậy để diệt trừ hoàn toàn tai hoạ ngầm, ông khiến cho bà khó sinh xuất huyết nhiều dẫn đến tử vong, mẹ tôi là người cho máu cũng vì vậy mà may mắn thoát được một mạng."

Phương Cẩn dừng một chút, mặc dù âm thanh trong câu nói sau cùng của cậu đã có chút run rẩy, nhưng cậu vẫn trấn tỉnh mà hỏi: "Tôi nói đúng không?"

Cố Danh Tông mỉm cười lắng nghe, nghe xong lại gật đầu, nói: "Đúng."

Một câu hỏi một câu trả lời này, tựa như hơn mười năm trước khi Phương Cẩn vẫn còn là trẻ con, ngây thơ không biết gì theo sát phía sau Cố Danh Tông lải nhải liên miên hỏi cái này hỏi cái kia, hỏi xong Cố Danh Tông sẽ sờ sờ đầu cậu nói "Đúng."...

Nhưng vật đổi sao dời, hoà nhã quấn quýt hoá thành lưỡi đao sắc bén, một đao phá tan những thứ giả tạo thành từng mảnh vụn, sự thật khó coi vỡ lở lộ ra máu tươi nhễ nhại.

"Nhưng tôi có một vấn đề không nghĩ ra..." Phương Cẩn dừng lại trong chốc lát, mới chậm rãi nói: "Vì sao người xuống tay giết cha ruột của Cố Viễn, lại là cha tôi?"

Ánh mắt cậu nhìn về phía trước, Cố Danh Tông đứng phía sau lưng ghế thật cao, chỉ nghe thấy âm thanh vô cùng thả lỏng truyền đến: "...Bởi vì Phương Hiếu Hòa là một trong những thuộc hạ tâm phúc của anh hai tôi, cũng là người tự nguyện phản bội ám sát anh ấy."

"Phương Cẩn, nếu như cha ruột của Cố Viễn không chết, tôi không lên nắm quyền, em cho là mẹ em còn sống đến ngày sinh ra em sao? Tâm làm phản của Phương Hiếu Hòa mạnh hơn bất cứ ai, em sinh ra chỉ trễ hơn Cố Viễn tám tháng mà thôi."

Phương Cẩn cả người hoàn toàn cứng ngắc.

Trong nháy mắt đó ngay cả trái tim cậu cũng trở nên nặng nề.

"Tôi đáp ứng cha em, chỉ cần giết chết anh hai của tôi, sẽ để ông ấy cùng mẹ em rời khỏi nhà họ Cố, từ nay về sau sống chết không liên quan. Vì thế cha em chó cùng rứt giậu giết chết nguyên chủ, ai ngờ anh tôi trong hỗn loạn vẫn chưa thật sự tắt thở, sau đó lại được Kha Văn Long hay tin con gái đã chết chạy tới mà cứu sống."

Đáy mắt Cố Danh Tông xẹt qua chút nhạo báng: "Có điều trình độ độc ác nham hiểm của Kha Văn Long còn vượt xa những gì em tưởng tượng đấy, tôi biết trong lòng anh hai tôi vẫn luôn có bất mãn với nhà họ Kha, thậm chí từng có lần khiến con gái lão lục đục với nhà họ, vì vậy không làm thì thôi đã làm thì làm cho tới lão giam giữ anh ấy; mặt khác lại dùng nhân chứng quan trọng này uy hiếp tôi, buộc tôi giữ lại mạng cho Cố Viễn."

"Đối với Kha Văn Long mà nói, một người trẻ tuổi không hiểu chuyện như Cố Viễn dễ không chế hơn cha nó nhiều, hơn nữa cho dù sau này không thể khống chế thì chỉ cần dựa vào tình cảm ông cháu cũng đủ để thu được lợi ích to lớn từ nhà họ Cố... Vì thế cuộc mua bán này quả thực là một vốn bốn lời, đây mới là toàn bộ chân tướng mà em thấy được ngày hôm nay đấy."

Cố Danh Tông đi vòng qua bên cạnh tay vịn ghế, nghiêng đầu nhìn sắc mặt cứng ngắc như tờ giấy của Phương Cẩn.

"...Cha tôi..."

"Phương Hiếu Hòa cũng là vì em..." Cố Danh Tông ôn hòa nói, "Cha mẹ Cố Viễn không chết, em và mẹ em đều không sống nổi."

Bờ vai Phương Cẩn bắt đầu run lên, mức độ kia quả thực là không kiềm chế được nên ngày càng kịch liệt. Cậu thở dốc từng hơi, lại có vẻ như không cách nào hấp thu được dưỡng khí, cả lá phổi cũng vì đau đớn mà thắt chặt, chỉ có thể cố gắng co người lại.

Một vệ sĩ ở bên cạnh thử tiến lên nửa bước, bị Cố Danh Tông giơ tay lên ngăn lại.

"Phương Cẩn..." Y thản nhiên nói, "Không cần phải như vậy, em không phải là một người yếu ớt không chịu nổi đả kích như thế."

"...Vì sao..." Sau một hồi Phương Cẩn rốt cục ngẩng đầu, trên đôi môi khô khốc hiển hiện vết máu đã được liếm đi, đáy mắt dường như hiện đầy tơ máu: "Vì sao ổng lại để tấm ảnh kia trong phòng, vì sao lại để tôi thấy toàn bộ những thứ này?!"

Giọng của cậu tuy vẫn run rẩy, nhưng mức độ run và thở dốc đã được đè nén mạnh mẽ.

Hình ảnh thất thố ngắn ngủi ban nãy phảng phất như là ảo giác, đã nhanh chóng biến mất trên thân thể gầy gò thẳng tắp này.

Cố Danh Tông lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt tựa như có chút ý tứ khen ngợi trộn lẫn thông cảm, một lát sau y không đáp mà hỏi ngược lại: "Em biết lần đầu tiên tôi đến nhà họ Cố là vì lý do gì không?"

"..."

"Tôi vốn dĩ họ Quý..." Cố Danh Tông thong thả nói, "Mẹ tôi vì lúc đầu bị người bỏ rơi mới ngu xuẩn muốn phân cao thấp với nhà họ Cố, vì những động cơ phức tạp muốn lưu lại một chỗ dựa về sau nên không giao ra cả hai anh em tôi, dẫn đến sau khi trưởng thành tôi mới bước vào cửa nhà họ Cố. Mà lần đó nhà họ Cố phái người đến tìm tôi, cũng chẳng phải vì thân tình gì, mà là anh hai tôi phẫu thuật cần truyền 800cc máu."

Con ngươi của Phương Cẩn hơi co rút.

"Lúc đó tôi vẫn chưa được thừa nhận một cách quang minh chính đại, thậm chí từng có một lần suýt chút nữa bị xoá sạch sự tồn tại; cho dù sau này đã dần dần nắm quyền trong tập đoàn, cũng có rất nhiều người cho rằng tôi chỉ là một thế thân, mãi cho đến khi chụp tấm hình kia, mới là lần đầu tiên hai anh em sinh đôi chúng tôi cùng chụp hình."

Cố Danh Tông nói: "Đó là tấm ảnh duy nhất có thể chứng minh chúng tôi là hai người khác nhau, cho nên tôi đã giữ nó lại."

"..." Phương Cẩn khàn giọng nói: "Vậy tại sao ông cố ý để tôi phát hiện?!"

"Tôi không cố ý để em thấy, nó đã ở trong đó hơn mười năm rồi."

Phương Cẩn khó có thể tin mà nhìn y, chỉ thấy Cố Danh Tông bình tĩnh nói: "Bởi vì trên đó có cha mẹ em. Khi còn bé em nhớ cha mẹ, khóc cả đêm, thường xuyên đòi cha mẹ với tôi. Tôi nghĩ tấm ảnh này giữ lại cũng không để làm gì nên đã đặt trên đầu giường em, coi như tạm thời cho một nhà ba người của em đoàn tụ một chỗ."

Phương Cẩn hoàn toàn không thể tin tưởng những gì mình nghe được, nhưng vẻ mặt của Cố Danh Tông lại hoàn toàn không có dấu hiệu đang nói đùa.

"Hiện tại em đã biết hết mọi chuyện, A Cẩn, em định làm thế nào đây?"

Trong sân bắn một mảnh tĩnh lặng.

Không ai cử động, cũng không ai phát ra âm thanh, sự yên lặng như thuỷ triều ập tới từ bốn phương tám hướng trong hư không, mạnh mẽ rút cạn đi chút không khí cuối cùng còn sót lại trong phổi.

Nhìn qua khung cửa sổ thật cao, đáy mắt Phương Cẩn phản chiếu bóng tối vô tận của trời đêm sâu thẳm bên ngoài, không có bất kỳ một tia sáng nào.

"Tôi muốn rời khỏi ông..." Thật lâu sau cậu rốt cục mở miệng nói.

"Không có ông thì ngay cả cơ hội ra đời tôi cũng không có, không có ông thì tôi đã sớm chết từ hơn hai mươi năm trước, nhưng cho dù như thế, tôi cũng không muốn nhẫn nại chịu đựng loại quan hệ này thêm nữa."

Cậu lại lập lại một lần: "Tôi muốn rời khỏi ông."

Cố Danh Tông không có bất kỳ biểu tình tức giận hay kinh ngạc gì, chỉ lặng lẽ nói: "Ồ?"

"Ông đã từng nói tôi có một cơ hội để hối hận, như vậy bây giờ chính là lúc tôi dùng cơ hội này..." Phương Cẩn hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu như ông thả tôi đi, tôi thề sẽ tuyệt đối giữ bí mật những gì nghe thấy ngày hôm nay, cả đời này sẽ không nhắc tới với bất kỳ ai; nếu không tôi nhất định khiến bí mật này bại lộ trước mặt mọi người rõ như ban ngày. Thế nào?"

Cậu chăm chú nhìn thẳng vào Cố Danh Tông, ánh mắt có sự trầm tĩnh bức người.

Nhưng Cố Danh Tông lại như nghe truyện cười: "Nhưng bây giờ em đang ở trên tay tôi, A Cẩn, nếu như ngày hôm nay tôi giết em thì sao?"

Phương Cẩn còn chưa kịp nói gì, Cố Danh Tông đã tiến lên, cứ như vậy đưa tay nắm lấy cổ họng cậu!

Cái này quả thực bất ngờ không kịp đề phòng, sắc mặt Phương Cẩn nhanh chóng đỏ lên, không nói được dù chỉ một chữ, chỉ cảm thấy cổ họng như sắp bị siết đứt!

Kỳ thực với sức tay của Cố Danh Tông, bóp nát xương cổ của cậu trong chớp mắt thật dễ như trở bàn tay, như lúc này là đang cố ý kiểm soát lực. Chẳng qua trong đau đớn cực độ Phương Cẩn chẳng thể cảm giác được gì, cậu chỉ có thể nghe thấy cổ họng phát ra những tiếng rắc rắc đáng sợ cùng tạp âm quá lớn từ tiếng mạch máu chảy nhanh ập vào màng tai. (tiếng máu chảy trong mạch máu = tiếng tim đập, tim đập mạnh => mạch máu chảy nhanh tạo ra tiếng động lớn, mà sau tai có động mạch chạy từ cổ lên á, lúc này tiếng mạch đập, tức là tiếng máu chảy á, nó vọng lên màng tai luôn. Hiện tượng này gọi là ù tai mạch đập, bình thường mn cũng có thể gặp hiện tượng này, chỉ cần ấn mạnh vào động mạch ở cổ là nó sẽ dịu lại)

...Không...

Không thể ở đây, liền...

Trong hỗn loạn Phương Cẩn cố gắng hết sức bảo trì tia thanh tỉnh cuối cùng, ép bản thân cố nén đau đớn dùng hết sức vặn vẹo cổ tay. Kỳ thực cậu đã âm thầm gỡ nút thắt dây thừng cả đêm, chỉ còn sót lại một chút trói buộc ở phần xương cổ tay, giữa ranh giới sinh tử cậu đột nhiên giãy lên, nhanh như chớp đẩy tay của Cố Danh Tông ra!

...Bốp!

Cố Danh Tông lảo đảo nửa bước, Phương Cẩn che cổ họng, cực kỳ chật vật ho khan dữ dội!

Tràn ho này thực sự có thể nói là long trời lở đất, đến cả nội tạng cũng như xoắn chặt lại với nhau, cả đầu lưỡi cũng nghe thấy mùi máu tanh. Phương Cẩn thiếu chút nữa đụng ngã chiếc ghế, cậu vừa lui ra phía sau vừa cảnh giác nhìn phía Cố Danh Tông, lại thấy y mở bàn tay ra mỉm cười một cái: "Vậy là được rồi, không phải em đã sớm giãy ra được rồi sao?"

"Ông... làm như vậy thấy thú vị lắm sao?!" Phương Cẩn lạnh lùng đứt quãng nói: "Ông luôn trêu cợt tôi như vậy, ép tôi đến bước đường cùng thú vị lắm sao?!"

Cố Danh Tông lại im lặng trong chốc lát rồi mới nói: "...Một ngày nào đó em sẽ rõ."

Phương Cẩn căn bản không muốn cũng chưa bao giờ muốn đi tìm hiểu lời của y có ý gì, chỉ run rẩy đưa tay vịn lấy lưng ghế, một lát sau mới miễn cưỡng hết ho, trong lỗ tai ù ù tiếng vang.

Cậu cắn răng nuốt xuống nước bọt mang theo vị gỉ sắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Danh Tông, khàn giọng nói: "...Ông đã quá muộn rồi, ông nên bắt tôi lại ngay ở Hồng Kông. Trước khi tới đây tôi đã sắp xếp toàn bộ đoạn ghi âm và phim ghi hình ở viện dưỡng lão, cùng với những suy đoán của tôi thành một bưu kiện, nếu qua một giờ nữa không huỷ bỏ, sẽ tự động gửi đến từng quản lý cấp cao trong tập đoàn tài chính của nhà họ Cố và tầng lớp phía trên của gia tộc..." (máu có mùi gỉ sắt)

Cố Danh Tông cười nói: "Ồ? Vậy nếu em không ngại thì thu xếp thêm cho tôi một danh sách, tôi sắp xếp giết luôn một lần cho xong."

"...Cùng với Cố Viễn." Phương Cẩn lạnh lùng nói: "Kể cả những gì giữa tôi và ông."

Ánh mắt của Cố Danh Tông, đêm nay rốt cục lần đầu tiên phát sinh biến hoá, trong đó thậm chí còn xuất hiện vài phần kinh ngạc: "...Em đem quan hệ của tôi và em, nói cho Cố Viễn?"

"Tuỳ tiện một tập bưu kiện không có khả năng khiến Cố Viễn tin tưởng, nếu như anh ấy phải đi tìm chứng cứ ở phía nhà họ Kha ắt sẽ mất thời gian, đến lúc đó ông nhất định đã phái người xuống tay với anh ấy, chỉ có đem hết thảy mọi thứ nói cho anh ấy biết mới có thể giành được nhiều sự tin tưởng nhất." Ánh mắt Phương Cẩn mang theo chút tự giễu: "Hơn nữa nếu tôi đã chết, anh ấy có biết hay không thì đã sao? Có ghét bỏ tôi cũng chẳng cảm nhận được nữa."

Cố Danh Tông trầm mặc nhìn cậu, trong ánh mắt chợt hiện lên điều gì đó khó có thể diễn tả.

"Cố Viễn..." Phương Cẩn thở hổn hển rồi lại nói: "Đêm nay Cố Viễn sẽ mang theo người của mình phản bội nhà họ Cố, Kha Văn Long sẽ lập tức tiếp nhận anh ấy. Lúc này anh ấy là người thừa kế chính thông của nhà họ Cố, lại có sự ủng hộ đắc lực từ Kha Văn Long, nhân chứng vật chứng đều có, tai hoạ của ông sau này đâu chỉ là vô hạn?... Chỉ cần ông đồng ý để tôi đi, toàn bộ những thứ này đều có thể biến thành vô hình."

"Bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt cùng nhà họ Kha, lợi hại ra sao nặng nhẹ thế nào, bản thân Cố tổng ông hẳn là rất rõ ràng đi."

Cố Danh Tông và Phương Cẩn đối diện thật lâu, trong ánh mắt thâm thuý không hề có bất kỳ tâm tình gì.

Một lúc sau y mới hỏi: "...Em muốn ở bên cạnh Cố Viễn đến như vậy?"

Rõ ràng sai thời điểm, địa điểm cũng không đúng, nhưng một khắc đó Phương Cẩn đã có cảm giác muốn rơi nước mắt, cậu cố gắng nuốt nước bọt xuống mới đè nén được chua xót nghẹn ngào trong cổ họng.

"Đúng vậy, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy."

Trong lời nói này thật ra vẫn để lộ một tia run sợ khác thường, nhưng dường như Cố Danh Tông lại thấy có chút buồn cười: "Tôi đã biết sẽ có ngày em như thiêu thân lao đầu vào lửa thế này, nhưng em xác định chưa? Em thực sự yêu nó?"

Phương Cẩn nói không ra lời, chỉ khẽ gật đầu.

"Em yêu nó, nhưng em hiểu nó bao nhiêu? Trước đây Cố Viễn ở Anh, sau này trở về lại là ông chủ của em, em đã thấy qua một mặt chân chính của kẻ thừa kế gia tộc hắc đạo ở nó chưa? Em tin chắc rằng thứ mà em yêu, không phải là ảo ảnh hoàn mỹ em nghĩ ra khi tuyệt vọng cực độ, không phải là vị thần bảo hộ đến cứu vớt bản thân mà em đã miễn cưỡng chắp vá trong tiềm thức sao?"

Não Phương Cẩn nhức ông ông, cổ họng đau nhức như lửa thiêu, ngay cả nói chuyện cũng hết sức khó khăn: "Không phải như thế..."

Cố Danh Tông xác định một lần nữa: "Em không hối hận?"

"...Không hối hận."

Cố Danh Tông gật đầu, trầm giọng nói: "Vậy được thôi."

Một khắc kia Phương Cẩn quả thực không tin lỗ tai của mình, ba chữ này tới quá đột ngột, khiến cậu bất ngờ không kịp đề phòng mà giật mình.

Cố Danh Tông lại làm như không thấy vẻ mặt hoảng hốt của cậu.

"Nhưng mà em phải làm được hai chuyện, nếu không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thay đổi quyết định của ngày hôm nay. Thứ nhất, em phải thề vĩnh viễn không tổn thương bản thân vì Cố Viễn, nhất là không thể đi tìm cái chết vì nó."

Mí mắt Phương Cẩn vô ý thức giật nảy.

"Thứ hai, em sống Cố Viễn mới có thể sống." Cố Danh Tông lạnh lùng nói: "Nếu có một ngày em chết, tôi sẽ thật sự xuống tay với Cố Viễn."

Trong nháy mắt Phương Cẩn trở nên đờ đẫn, nhưng cậu lập tức ý thức được rằng chuyện ngày sau không ai có thể nói chính xác, nhất định phải vượt qua bước ngoặt của ngày hôm nay trước đã.

Cậu nhìn thẳng vào Cố Danh Tông rồi gật đầu:

"Tôi thề."

Cố Danh Tông nhẹ hít một hơi, một lúc sau mới từ từ thở ra.

Y ôn hòa nói: "Em có thể đi rồi."

Nếu như nghe kỹ, trong giọng nói của y kỳ thực hơi lộ ra một tia tâm tình khó có thể miêu tả, không phải thương cảm hay phẫn nộ, cũng không phải khinh miệt hay xem thường; tia âm thanh này mang theo sự ôn hoà rất trầm lắng, cực kỳ ổn định, lại không giống như đang từ biệt.

Nhưng mà lúc này Phương Cẩn không nghe ra, cậu lui về phía sau một bước, toàn bộ tinh thần đều tập trung cảnh giác Cố Danh Tông và mấy tên vệ sĩ phía sau y, cậu không có khả năng chú ý tới những biến hoá tâm tình quá nhỏ nhặt như vậy.

Cậu lui đến cửa sân bắn, vệ sĩ ở bên ngoài mở cửa cho cậu, còn khom người chào hỏi.

Nhưng lúc này Phương Cẩn đang đưa lưng về phía cửa nên không thấy hành động của vệ sĩ, cậu chăm chú nhìn Cố Danh Tông, chỉ thấy người đàn ông kia cười nói với cậu: "...Tạm biệt."

Không, đừng chỉ là tạm.

Phương Cẩn không nói gì, cậu lui về phía sau một bước dài, ẩn mình vào bóng tối trên hành lang ngoài sân bắn.

....

Cửa lại đóng một lần nữa, trong sân bắn tĩnh lặng không tiếng động. Cố Danh Tông không nói lời nào đứng đó hồi lâu, đột nhiên y giơ súng lên, đùng đùng đùng bắn một loạt vào tấm bia phía cuối đường đạn!

Trong nháy mắt vỏ đạn tung toé, rơi xuống đất leng keng, cho đến phát bắn cuối cùng, Cố Danh Tông ngay cả đầu cũng không lệch đi một chút mà đổi súng qua tay kia gọn gàng lưu loát bắn một phát!

...Đùng!

Trong một đám vệ sĩ cách đó không xa, giữa ấn đường của Vương Vũ xuất hiện một lỗ máu, mấy giây sau trợn tròn hai mắt mà ngã ầm xuống đất.

Cố Danh Tông tháo băng đạn rỗng ra, tiện tay ném một cái, vệ sĩ lập tức tiến lên tiếp được.

Y lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Chú thích

Mn hãy tưởng tượng ổng đứng bắn bằng động tác này, bắn đùng đùng còn 1 phát cuối ổng vẫn giữ nguyên tư thế như vậy mà đưa súng qua tay kia rồi ko cần nhìn mà bắn Vương Vũ luôn. Ngầu lòi hết sức:v

Chấm màu đỏ là vị trí ấn đường

Một viên đạn dài như viên bên phải là gồm vỏ đạn và bên trong có đầu đạn, hình bên trái là hình cắt để mn có thể thấy đầu đạn bên trong. Khi bắn thì nguyên viên đạn sẽ bay ra, nhưng vỏ đạn chỉ bay 1 đoạn ngắn thôi, đầu đạn bên trong sẽ rời ra và tiếp tục bay tới mục tiêu, còn vỏ đạn thì rớt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.