Nam Thê

Chương 29: Đùa




HẮN LÀ AI THẾ ANH SCOTT?” Tôi cuống cuồng lùi lại và vịn tay vào thành bàn, hy vọng rằng mình đang nghe lầm. Tôi cần phải ghé mắt nhìn vào Cõi m để xem ai đang nói chuyện với anh Scott, nhưng lại sợ không để mắt được tới anh ý.

“Hãy đưa anh đi...” - Càng lúc khoảng cách giữa hai chúng tôi càng bị thu hẹp - “Chúng ta cần phải đi qua bên đó!”

Không đời nào! Tôi có thể không có kinh nghiệm của cô Harmony hay trí thông minh và sự thận trọng của bố, nhưng tôi không ngây thơ đến mức tin rằng kẻ đang tra tấn tinh thần anh Scott kia sẽ chỉ đơn giản là “chữa khỏi” cho anh ý nếu tôi chịu đưa anh sang Cõi m.

Ở Cõi m không có cái gọi là từ thiện. Gã giấu mặt đó sẽ bắt lấy hai chúng tôi, cả linh hồn và thể xác, và chúng tôi sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy thế giới con người một lần nào nữa.

Sau lưng anh Scott, có ai đó đang vặn núm cửa và tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng anh Nash gọi. “Kaylee ơi?”

Nhưng cánh cửa không hề mở ra. Nó đã bị khóa. Đáng ra tôi không được rời mắt khỏi anh Scott mới phải.

“Anh Nash, anh ấy không hề bị ảo giác…”

Anh Scott kéo giật lấy tay tôi và đẩy tôi về phía trước, Sau đó anh vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, khiến tôi bất ngờ nhiều hơn là sợ. Có cái gì đó sắc nhọn đang kề vào cổ họng tôi, ngay dưới quai hàm và tiếng hét còn chưa kịp rơi khỏi miệng tôi đã lập tức tắt ngấm nơi đầu lưỡi.

“Đưa anh đi mau...” Anh ra lệnh và một làn khói lạnh buốt, sặc mùi Hơi thở của Quỷ, phả vào mặt tôi.

Tôi vội nín thở để không hít phải cái thứ chết người kia. Tôi không biết tĩnh mạch chạy qua chỗ nào trên cổ, nhưng tôi dám chắc một điều: Đôi khi sự chuẩn xác không quan trọng bằng sự liều lĩnh trong môn nghệ thuật cắt cổ.

“Nếu em không chịu đưa anh đi, anh sẽ chết. Và em cũng sẽ phải chết theo anh.” Anh Scott thì thào nói, giọng run lên bần bật vì hoảng sợ.

Da của anh Scott lạnh ngắt. Nếu phải so sánh thì lưỡi dao đang kề trên cổ tôi - là con dao rọc giấy của bố anh ý chăng? - vẫn còn ấm hơn da anh nhiều, mặc dù đã qua hai làn áo của cả anh và tôi. “Scott, anh không muốn tới đó đâu.” - tôi thẽ thọt nói từng chữ, chỉ sợ một cử động nhỏ của cổ họng thôi cũng có thể khiến miếng kim loại kia đâm thủng vào trong da - “Tin em đi.”

“Carter, cậu đang làm gì thế” Anh Nash gọi qua cánh cửa, và tôi điếng người trước sự bình tĩnh của anh - khi mà gã bạn thân của anh đang định cắt cổ bạn gái anh! Nhưng mà anh Nash đâu có biết gì về vụ con dao...

“Cô ấy không chịu đưa mình đi!” Anh Scott rít lên, siết chặt lấy tay tôi làm cánh tay tôi tím bầm.

“Anh ấy có dao.” Tôi cố nói to hết sức có thể, với lưỡi dao vẫn đang kề cạnh cổ.

“Đưa cậu đi đâu?” - anh Nash hỏi, lờ đi như không nghe thấy thông tin bổ sung vừa rồi của tôi. Và tôi chợt hiểu ra rằng anh đang dùng sức ảnh hưởng của bean sidhe lên người anh Scott, cố gắng làm cho anh ấy bình tĩnh lại - “Mở cửa cho mình rồi chúng ta sẽ nói về chuyện này.”

“Anh ấy không hề bị ảo giác, anh Nash ạ.” - tôi nói tiếp - “Ai đó đang muốn em đưa anh ấy sang bên kia. Anh làm ơn giúp em giải thích với anh Scott rằng đó là chuyện không thể.”

Tôi cần anh Nash nói chuyện với anh Scott, nếu sức ảnh hưởng của anh ấy thực sự có tác dụng trong trường hợp này. Và tôi cần phải giữ bình tĩnh để không hoảng loạn trước cái ý nghĩ có một con dao đang kề ở cổ mình.

Về lý thuyết, nếu thời gian của tôi đã hết – nếu tên của tôi có trong danh sách - tôi sẽ phải chết, và dù chúng tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể ngăn chặn được điều đó.

Còn nếu thời gian của tôi chưa hết, miễn là tôi chịu ở yên trong thế giới loài người và tránh xa mọi thứ của Cõi m, tôi sẽ không chết, dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Rất nhiều khả năng có thể xảy ra. Ví dụ anh Scott chỉ sượt tay làm trầy da tôi, hoặc anh Nash sơ cứu kịp thời giúp tôi cầm được máu. Hoặc anh Tod đột nhiên xuất hiện và nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện cấp cứu. Hoặc chúng tôi thuyết phục được anh Scott không dùng vũ lực.

Hoặc... anh Scott sẽ chém cho tôi không còn nhận ra được nữa và sống như người thực vật nhưng không chết.

Nhưng dù cho có là gì đi chăng nữa thì cũng không thể tệ hơn chuyện đi qua bên đó. Ngày-hết-hạn của chúng tôi không có nghĩa lý gì trong thế giới của Cõi m, chính vì thế tôi càng không thể đưa anh Scott sang đấy được.

“Cậu đang mất bình tĩnh Scott ạ.” - anh Nash nói, giọng nói của anh mang lại hơi ấm nhè nhẹ bao lấy cơ thể tôi – “Mình có thể giúp cậu. Mở cửa cho mình đi, để mình giúp cậu.”

“Không!” - anh Scott hét ầm lên, và ghì lấy tôi chặt hơn “Hắn biết về cậu. Giọng nói của cậu có khả năng sai khiến người khác. Vì thế hãy im miệng đi nếu không mình sẽ giết cô ta.”

Tôi chết điếng người và vọng lại từ phía bên kia cánh cửa chỉ là một sự im lặng đáng sợ. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi trên má làm nhòe mọi thứ trước mắt tôi. Tôi nhắm mắt lại ngăn không cho dòng lệ chảy tiếp. Khóc lóc bây giờ chẳng giúp được gì tôi, hay anh Scott. Chắc chắn phải có cách nào đó.

Ánh sáng bên dưới khe cửa khẽ rung rinh, anh Nash vừa bước sát lại gần cánh cửa. “Cậu định làm cách nào? “ Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói đã trở lại bình thường, không còn hơi ấm của sức Ảnh hưởng khi nãy nữa.

“Ý cậu là gì?” Anh Scott hỏi, cái nắm tay hơi lỏng ra một chút.

“Cậu định làm cách nào để đi qua đó nếu cậu giết cô ấy?” Anh Nash hỏi, và tôi gần như đã mỉm cười, mặc dù đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế này. Anh Scott đã biết về năng lực Ảnh hưởng vì thế anh Nash đang tìm cách thuyết phục mà không cần sử dụng nó. Anh ấy đang dùng trí thông minh của mình. Nếu muốn sống, tôi cũng cần phải tỏ ra thông minh hơn.

Tôi nhắm mắt lại, lờ đi tiếng thở gấp gáp và cái lạnh ghê người của cơ thể đằng sau lưng. “Anh Nash không thể đưa anh đi đâu.” Tôi nói rất nhỏ, chỉ đủ để mình anh Scott nghe thấy.

Anh Scott khựng lại. “Em nói dối.''

Tôi định lắc đầu nhưng chợt nhớ ra con dao nên đành thôi. “Anh Nash không thể đưa anh đi, và hắn cũng vậy. Nếu tự làm được, hắn đâu phải nhờ tới em, đúng không nào?” - anh Scott không trả lời nhưng kéo tôi lùi lại một bước - “Không tin anh hỏi mà xem. Không phải hỏi anh Nash. Hãy hỏi hắn ý.”

Anh Scott vẫn tiếp tục im lặng, toàn thân cứng đờ sau lưng tôi, và tôi tự hỏi không hiểu cái gã mà anh đang lắng nghe ấy có nghe thấy tiếng tôi không, hay anh Scott phải trực tiếp hỏi hắn. Bằng ý nghĩ hoặc bằng lời.

Cuối cùng người anh Scott bắt đầu thả lỏng hơn, nhưng con dao vẫn không hề rời khỏi cổ họng tôi. “Hãy đưa anh tới đó. Làm ơn đưa anh tới đó. Làm ơn bắt nó dừng lại đi.” Anh khẩn khoản cầu xin. Anh ấy sắp không trụ được nữa rồi, chứng tỏ gã giấu mặt kia đang càng lúc càng tuyệt vọng.

Anh Scott lại im lặng, dỏng tai lên nghe chuyện gì đó mà tôi không thể nghe thấy, và tôi khá bất ngờ khi ánh sáng ban ngày vẫn đang lọt qua mấy cái khe nhỏ xíu của tấm rèm cửa sổ đóng kín mít. Vậy mà tôi có cảm giác như bọn tôi đã ở trong căn phòng này lâu lắm rồi. Đột nhiên anh Scott ghé sát môi vào tai tôi thì thào nói. “Hắn ta bảo chuyện này là lỗi tại em.”

Hả? Tôi ngẩn người ra, bối rối. Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?

“Anh Scott, nếu em đưa anh tới đó, hắn sẽ giết chết cả hai chúng ta. Hoặc thậm chí còn tệ hơn.”

Anh Scott lại đờ người ra, cái tay đang cầm dao khẽ giật giật. Tim tôi như muốn ngừng đập khi lưỡi dao sắc lẹm kia cứa sâu vào da thịt tôi. Một dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống cổ tôi, kèm theo cảm giác đau nhói lan khắp cơ thể.

“Hắn nói anh sẽ chết ở đây. Còn em lại nói anh sẽ chết ở đó. Nhưng nếu anh không thể tống hắn ra khỏi đầu mình thì chết ở đâu cũng thế thôi!” - anh Scott thổn thức nói. Kế đó, anh đứng thẳng dậy, kéo tôi đứng lên theo - “Hãy đưa anh tới đó mau, bằng không anh sẽ cắt cổ em.”

“OK…” - tôi nói, tim đập mạnh tới nỗi tôi gần như không còn nghe thấy tiếng của chính mình, chứ đừng nói là suy nghĩ - “Em sẽ đưa anh đi. Nhưng trước tiên... anh hãy bỏ con dao xuống đã. “

“Kaylee ơi?” Tiếng anh Nash từ bên ngoài cửa gọi vọng vào. Có cái gì đó vừa rơi xuống sàn nhà. Hình như anh Nash vừa đánh rơi lon soda.

“Không đời nào!” - anh Scott lắc đầu quầy quậy - “Hắn nói em sẽ bỏ chạy.”

Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, cố gắng bắt những dòng suy nghĩ trong đầu mình chảy chậm lại. Sau đó tôi mở mắt ra và thấy anh Nash đang tìm mọi cách phá cửa vào.

“Nếu hắn ta thông minh như vậy…” - tôi run rẩy nói - “…thì hắn phải biết là để đi qua được bên đó đòi hỏi một sự tập trung cao độ. Và em không thể tập trung với một con dao kề ở cổ như thế này.”

Anh Nash đập ầm ầm vào cửa. “Kaylee, không được…” Anh hét ầm lên, nhưng anh càng bấn loạn thì sức Ảnh hưởng của anh càng không có mấy tác dụng lên hai người bọn tôi.

Anh Scott lại cứng đờ người sau lưng tôi, lắng nghe chỉ đạo của gã giấu mặt kia. “Thôi được. Nhưng nếu em chạy, thì đừng trách anh! Hắn bảo anh hãy cứ mổ phanh bụng em ra.”

Tim tôi đập mạnh đến nỗi đầu tôi như muốn nổ tung. Tôi nên chống cự hay bỏ chạy? Anh ấy cao to hơn, khỏe hơn và nhanh nhẹn hơn tôi rất nhiều. Anh Nash lại đang không có ở đây để giúp tôi.

Anh Scott chầm chậm buông con dao ra và máu tiếp tục chảy ròng ròng trên cổ tôi. Một lát sau, chính mũi dao ấy lại dí vào lưng tôi qua làn áo khoác và áo phông mỏng. “Anh nghĩ anh nói thế sẽ khiến em thoải mái hơn à?” Tôi chẳng buồn che giấu sự mỉa mai trong giọng nói của mình, mặc dù mạng sống đang bị nguy hiểm.

Tôi nhìn chằm chằm về phía cánh cửa đóng im ỉm và cố tìm cách liên lạc với anh Nash bằng tâm tưởng, thầm ước sao giữa các bean sidhe có thần giao cách cảm với nhau. Nhưng đó lại là một trong rất nhiều năng lực hay ho mà tôi không bao giờ có được.

“OK, anh sẽ thấy chuyện này khá kỳ quái.” - tôi báo anh Scott, rồi nhắm nghiền mắt lại, thầm chúc bản thân may mắn – “Da của anh sẽ tê dại đi, và anh sẽ có cảm giác như đang bị rơi xuống một cái hố sâu.” Tất nhiên đó không phải là sự thật.

Anh Nash lập tức ngừng đập cửa, im lặng lắng nghe đoạn hội thoại giữa tôi và anh Scott. Anh ấy biết rõ là tôi đang nói dối và hiểu rằng tôi không hề có ý định đưa anh Scott sang thế giới Cõi m.

Độ nửa giây sau, tôi thấy anh giơ chân đạp cửa mạnh đến nỗi cả cái cánh cửa rung lên bần bật.

“Vì thế, anh đừng có hoảng hốt nếu tự dưng bị mất thăng bằng đấy nhé.” - tôi nói tiếp, vờ như không chú ý tới hành động của anh Nash - “Anh sẵn sàng chưa?”

“Rồi.” Nhưng giọng của anh Scott lạc đi, hai tay bấu chặt lấy tôi. Anh ấy đang cực kỳ hoảng sợ.

Tốt. Tôi cũng vậy.

Tôi lại hít thêm một hơi thật sâu. Sau đó tôi quay ngược người lại và giằng thật mạnh ra khỏi tay anh Scott. Anh ấy gầm lên và vung dao về phía tôi chém loạn xạ. Theo phản xạ, tôi giơ vội tay lên che mặt và xơi luôn một nhát dao vào cẳng tay. Tôi rú lên và giơ chân đạp thẳng vào hông anh Scott, làm anh ấy loạng choạng ngã ngửa ra đằng sau.

Nhân cơ hội đó, tôi chạy thật nhanh ra mở cửa cho anh Nash và anh lao vào trong phòng với cơn lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Anh Scott nằm im bất động trên sàn nhà, con dao vẫn đang nắm hờ trong tay.

Trong một giây, tôi cứ ngỡ rằng anh ấy đã chết. Và rằng cái bóng giấu mặt kia nói đúng - anh ấy đã chết vì không đi qua bên đó. Nhưng rồi tôi thấy lồng ngực của anh Scott phập phồng... Hóa ra anh ấy chỉ đang bất tỉnh nhân sự. Cú ngã khi nãy khiến anh đập đầu vào cạnh bàn.

Anh Nash nhanh chóng rút điện thoại trong túi ra và bấm nút gọi tổng đài cấp cứu 911, trước cả khi tôi kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra. Tôi nghe thấy anh Nash nói với tổng đài viên là bạn thân của anh, Scott Carter đã hóa điên và tấn công tôi bằng dao, sau đó bị trượt ngã, đập đầu vào cạnh bàn và lăn ra bất tỉnh.

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói xe cứu thương sẽ nhanh chóng có mặt ở đó. Và cô ấy đã nói đúng.

Anh Nash còn đang loay hoay giúp tôi cầm máu bằng cái khăn lau vừa kiếm được trong bếp thì đã nghe thấy tiếng còi xe cứu thương kêu inh ỏi ngoài cửa. “Cứ làm theo những gì anh nói là được.” - anh nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi xuống cái ghế sô-pha trong phòng khách và dặn - “Mọi người trong trường sẽ làm chứng cho chúng ta. Rất nhiều người đã chứng kiến cách hành xử điên khùng của cậu ấy tại bữa trưa ngày hôm nay ở trường.”

Tôi rưng rưng nước mắt và mọi thứ trong phòng nhòe đi. “Anh sẽ khiến anh ấy bị nhập viện mất…” Tôi khẽ thốt lên đầy hoảng hốt.

“Không còn cách nào khác đâu em ạ.” - giọng anh Nash rất kiên quyết, và anh đi giật lùi ra phía cửa trước để mở cửa cho nhân viên y tế vào - “Giờ chúng ta không thể làm gì để giúp cậu ấy nữa. Cách duy nhất để Scott không làm hại đến người khác là nhốt cậu ấy lại.”

“Đây là lỗi của chúng ta, anh Nash ạ.” - tôi vừa sụt sùi khóc vừa đưa tay lên lau nước mắt - “Đáng ra chúng ta phải làm gì đó sớm hơn.”

“Anh biết.” Những vòng xoáy đang xoay tròn trong mắt anh thể hiện rõ sự đau đớn, mặc cảm tội lỗi và nỗi ân hận. Anh quay lưng lại phía tôi và mở cửa.

“HÃY NÓI LẠI LÝ DO TẠI SAO cháu đột nhiên rời khỏi trường học?” Vị cảnh sát đang ngồi trước mặt tôi không phải là một cảnh sát thông thường mà là cảnh sát điều tra. Bởi vì dù là mưu sát hay ngộ sát thì cũng là trọng tội phải bị pháp luật trừng trị. Giờ anh Scott đang bị trói chặt trên giường trong chính cái bệnh viện tâm thần mà tôi từng bị nhốt trong đó suốt một tuần, và anh ấy sẽ không thể tự đứng ra bào chữa cho hành động vừa rồi của mình là do thần kinh không ổn định, cho tới khi bố mẹ anh cử luật sư của gia đình tới thay thế cho anh chàng luật sư trẻ măng - đang run như cầy sấy trên gác - do tòa án chỉ định.

Và nếu ai đó xứng đáng được bỏ qua vì lý do thần kinh không ổn định thì chính là anh Scott Carter. Anh ấy thực sự không hề có ý muốn giết tôi. Hoặc cho dù là có đi chăng nữa thì cũng không phải do anh cố ý. Tất cả là tại Hơi thở của Quỷ và sự sai khiến của một con quỷ - vẫn chưa xác định được danh tính - đến từ Cõi m. Hai vấn đề mà tôi tin rằng anh Nash và tôi đã có thể ngăn chặn được nếu hành động sớm hơn. Và nhờ tới sự giúp đỡ của người lớn.

“Kaitlyn? Kaitly, cháu không sao chứ?” Viên cảnh sát hỏi, và anh Nash bóp nhẹ vào tay tôi làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

“Là Kaylee ạ…” - tôi lầm bầm nói, mắt nhìn chằm chằm vào vết thương vừa được khâu trên tay - “Tên cháu là Kaylee.” Không hiểu có phải do ảnh hưởng của thuốc tê hay không mà phản ứng của tôi dường như chậm hơn bình thường.

Hay là do tôi vẫn chưa hết sốc nhỉ?

“Chú xin lỗi, Kaylee.” - Viên cảnh sát sửa lại và trông có vẻ không được thoải mái trên chiếc ghế của mình. Khi nãy tôi đã nhất quyết bắt chú ý ngồi xuống bởi vì tôi không thích bị người khác đứng dòm xuống mặt mình. Có lẽ bởi vì tôi cảm thấy có lỗi, mặc dù viên cảnh sát không hề tỏ ý nghi ngờ gì - “Kaylee này, hãy nói cho chú biết tại sao cháu lại đi theo cậu Carter từ trường về nhà?”

“Bởi vì anh ấy hành xử rất... kỳ quặc.” - Không hiểu tôi nói thế này có giúp thêm được gì anh Scott hay không - “Anh ấy thốt ra toàn những câu rất ngớ ngẩn và bọn cháu thấy rằng không thể để cho anh ấy lái xe trong tình trạng như vậy được. Vì thế bọn cháu đã đi theo để chắc chắn là anh ấy không sao.”

“Và cậu ấy đã về thẳng nhà?”

Tôi liếc sang anh Nash và thấy anh gật đầu. “Vâng ạ. Cửa trước không khóa vì thế bọn cháu đã tự đẩy cửa vào. Và tìm thấy anh Scott trong phòng làm việc của bố anh ấy.”

Cô y tá xé toạc gói gạc tiệt trùng ra và tôi giật mình, rúm ró lại vì sợ.

“Và cậu ta cầm dao xông tới tấn công cháu?” - viên cảnh sát cắm cúi ghi chép vào cuốn sổ tay, mắt không buồn ngẩng lên nhìn cái gật đầu của tôi - “Cậu ấy có nói gì không?”

“Ừm… Anh ấy muốn cháu đưa tới một nơi nào đó.”

Cuối cùng viên cảnh sát cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn tôi. “Tới đâu?”

“Anh ấy không nói ạ.” - về lý thuyết thì đúng là thế mà - “Anh ấy chỉ nói là sẽ giết cháu nếu cháu không chịu đưa anh ấy đi. Và cháu đã hứa sẽ đưa anh ấy đi bất cứ nơi nào anh ấy muốn, nếu chịu bỏ con dao xuống. Thế là anh ấy buông con dao ra khỏi cổ họng cháu và lúc cháu định bỏ chạy thì anh ấy chém vào tay cháu.” Tôi giơ cánh tay bị thương lên để làm chứng.

“OK, cám ơn cháu, Kaylee.” - Viên cảnh sát đứng dậy và đóng cuốn sổ lại - “Bố cháu đang trên đường tới đây.” – tôi đã không thể ngăn họ gọi điện báo cho bố biết. Chắc hẳn giờ bố tôi đang cực kỳ lo lắng - “Chú sẽ liên lạc lại với cháu sau khi có thông tin gì thêm. OK?”

Tôi gật đầu và ngập ngừng hỏi, lúc viên cảnh sát đứng dậy đi ra phía cửa. “Chuyện gì sẽ xảy ra với anh Scott hả chú?”

Anh Nash quay sang nhìn tôi, lộ rõ vẻ ngạc nhiên không kém gì viên cảnh sát, trong khi cô y tá vẫn miệt mài với công việc băng bó của mình.

“À, cái đó thì còn phụ thuộc vào luật sư của cậu ta. Nhưng ông Carter - bố của cậu Scott - đã đứng ra làm chứng không ít vụ tương tự, với tư cách là một nhà tâm lý học. Vì thế ông ấy thừa hiểu cần phải làm gì. Cháu không phải lo cho Scott đâu. Cậu ấy sẽ có được vị luật sư bào chữa tốt nhất và tiếp nhận điều trị tâm lý đầy đủ.”

Tôi gật đầu, nhưng đấy là vì tôi không biết phải nói gì thêm. Giờ đây không có tiền bạc hay phương thuốc nào có thể chữa khỏi cho anh Scott. Anh ấy sẽ phải nghe cái giọng nói đó trong đầu - nhìn thấy những-thứ-mà-không-ai-nhìn-thấy trong những cái bóng trên tường - trong suốt phần đời còn lại của mình. Kể cả nếu anh ấy có không bao giờ bước chân ra khỏi căn buồng có tường lót đệm dày dành cho bệnh nhân tâm thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.