Nam Thành Chờ Trăng Về

Chương 46




“Thất gia!” Lão giả sau khi thấy Long Thần thì vội vàng hành lễ. Ở trong một căn phòng đơn sơ khác Long Thần đi thẳng vào vấn đề: “Ta tới để hỏi về tin tức của Hoàng Phủ gia tộc, ngươi mau nói những gì ngươi biết cho ta…” Đã ba ngày trôi qua, không chừng đã có tin tức mới.

Lảo giả kia gật đầu, cẩn thận nói: “Tin tức vô cùng xác thực là Hoàng Phủ gia tộc đã đổi chủ. Gia chủ hiện tại là Hoàng Phủ Vũ. Về mặt thực lực có Địa Vũ cảnh nhất trọng. Đối với thất gia mà nói thực lực nhỏ yếu đến thương cảm cho nên ta cũng cảm thấy chuyện này có chút quái dị nên đã dò xét kỹ càng hơn.”

“Kết quả như thế nào?” Long Thần hỏi.

Lão giả lúc này mới nói: “Kết quả có hai. Thứ nhất, nguyên gia chủ Hoàng Phủ Phong Trần cùng vợ con của mình trong Hoàng Phủ gia tộc đều đã mất tích bí ẩn.”

“Bọn họ mất tích sao?” Trong ánh mắt của Long Thần toát lên vẻ sát khí. Tiểu Lang ở bên cạnh nghe được nha đầu Hoàng Phủ Kỳ mất tích, sắc mặt vốn thanh tú liều trở nên dữ tợn. Yêu khí cũng vì thế phát tán làm cho lão giả này run rẩy từng đợt. Lúc này lảo giả có chút kinh hoàng gật đầu.

Long Thần vỗ vỗ bờ vai hắn sau đó hỏi tiếp: “Vậy ngươi nói đi, tin thứ hai là gì?”

Lão giả hòa hoãn một chút rồi nói luôn: “Trong Hoàng Phủ gia tộc, hình như có một nữ nhân thần bí. Nghe nói trước khi Hoàng Phủ Phong Trần bị mất tích rất kinh sợ nữ nhân này, thậm chí còn đem chỗ ở của mình ở giữa hồ mà dâng lên cho người này. Mà theo ta thì nữ nhân này cũng chính là nguyên nhân Hoàng Phủ Phong Trần mất tích vậy nên Hoàng Phủ Vũ trực tiếp lên làm gia chủ mới. Tạm thời chỉ có tin tức như vậy!

“Một nữ nhân thần bí ư? Có thể trấn trụ Hoàng Phủ Phong Trần, thực lực của nữ nhân này ít nhất cũng là Địa Vũ cảnh tứ trọng. Long Nguyệt đại tỷ nói, Hoàng Phủ gia tộc có thể là từ những thánh triều khác tới. Vậy có thể nữ nhân thần bí kia từ thánh triều khác tới nếu không Hoàng Phủ gia tộc sao lại xuất hiện một cường giả mạnh như vậy được?” Long Thần suy nghĩ một lúc lâu.

“Đại ca, làm sao bây giờ? Nếu như nữ nhân kia không giết Hoàng Phủ Kỳ thì bây giờ chúng ta hãy tới đó cứu nàng ra!” Mạc Tiểu Lang nghiến răng nghiến lợi nói.

Long Thần gật đầu, từ biệt lão giả kia và cùng Mạc Tiểu Lang rời khỏi thành Hoàng Phủ và đi ra bên ngoài đại môn Hoàng Phủ gia tộc. Từ xa nhìn vào, Hoàng Phủ gia tộc lúc này vô cùng tiêu điều. Những vệ sĩ thủ cửa kia đều hiện vẻ phờ phạt trên mặt. Có thể thấy việc đổi gia chủ cũng đôi phần khiến bọn họ khiếp sợ.

“Tiểu Lang, lát nữa ngươi vào trong Thái Hư cảnh, ta sẽ chà trộn vào trong Hoàng Phủ gia tộc. Ta có Phệ Linh Yêu Đồng nên có thể tránh né mọi người, sau đó sẽ tìm kiếm Hoàng Phủ Vũ. Chỉ cần tìm được Hoàng Phủ Vũ thì sẽ tìm hiểu được những việc khác. Ta muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Kỳ Kỳ đã xảy ra chuyện gì!”

Nhớ tới tiểu nha đầu Kỳ Kỳ, trong lòng Long Thần có chút phẫn nội. Lúc trước cùng nhau vào Cổ Ma vực, Long Thần từ đó đến nay đều thương yêu tiểu nha đầu này, chuyện ngày hôm nay đã chọc giận tới giới hạn của hắn, dĩ nhiên cũng chọc giận tới cực hạn của Tiểu Lang.

“Đại ca, nếu xuất hiện nguy hiểm, chúng ta cùng nhau đối mặt!”

Mạc Tiểu Lang kiên quyết nói, mỗi một lần Long Thần cho hắn trốn vào Thái Hư cảnh để bản thân Long Thần một mình chiến đấu, Mạc Tiểu Lang có chút không thoải mái. Trước kia là hắn nhỏ yếu thế nhưng hiện tại đã đạt tới Vương cấp tam phẩm, đã không nhỏ yếu so với Long Thần.

“Ngươi đừng ngốc ngếch, quên mất ta có một chiêu huyết độn sao, ta có thể trực tiếp chạy trốn mất dạng đấy?” Long Thần cười nói.

Mạc Tiểu Lang lúc này mới chợt hiểu, hắn dã quên mất điều này rồi.

“Yên tâm đi huynh đệ, có chiến đấu, ta sẽ không quên ngươi, huynh đệ đồng tâm kề vai chiến đấu.” Long Thần đấm lồng ngực của hắn, tràn đầy hào khí nói.

Trên mặt Mạc Tiểu Lang hiện thần sắc hưng phấn.

“Tốt!” Mạc Tiểu Lang gật đầu.

Như vậy, Long Thần liền thu Tiểu Lang vào trong Thái Hư cảnh, trong đó, con mèo mập thấy Tiểu Lang đi vào, vội vàng hùng hổ tỏ ra vẻ chán ghét.

Long Thần xem Mạc Tiểu Lang là huynh đệ mà Tiểu Miêu lại xem Mạc Tiểu Lang là thứ yêu thú như hắn, ở trước mặt Long Thần hắn có chút lấy lòng.

Tâm Long Thần chìm xuống, nhìn Hoàng Phủ gia tộc to lớn ở trước mắt, ánh mắt hắn khép lại. Khi mở ra lần nữa, hắn đã sử dụng Phệ Linh Yêu Đồng tầng thứ ba - Đồng tất. Dưới Đồng tất, tất cả cảnh vật bên cạnh đều biến mất, duy nhất còn lại chính là những thần hồn ở đằng xa. Những thần hồn này cũng mơ hồ, có mạnh có yếu, Long Thần chỉ có thể cảm giác mơ hồ đến sự hiện hữu và sự mạnh yếu của bọn họ.

Từ nơi góc tường kín, Long Thần leo lên nhày vào trong Hoàng Phủ gia tộc, hắn đã từng tới Hoàng Phủ gia tộc, đối với nơi này có chút quen thuộc. Về phần Hoàng Phủ Vũ ở nơi nào, hiện tại hắn đã là Hoàng Phủ gia chủ, nói vậy sẽ chiếm chỗ của Hoàng Phủ Phong Trần sao?

Thư phòng Hoàng Phủ Phong Trần còn có Thiên điện mà hắn đã từng tiếp đãi Long Thần, Long Thần đều nhớ rõ vị trí. Thực lực của hắn vượt xa người bình thường Hoàng Phủ gia tộc, người bình thường cũng khó phát hiện được hắn. Dựa vào trí nhớ của mình, Long Thần đi tới thư phòng Hoàng Phủ Phong Trần, hắn nhìn vào, không có ai cả. Sau đó, hắn đi lại phụ cần tìm kiếm cũng không tìm được người nào.

Long Thần liền rời khỏi nơi này, mất nửa canh giờ sau, ngoại trừ nữ nhân thần bí ở giữa hồ ra, Long Thần đã đi dạo quanh một vòng Hoàng Phủ gia tộc mà cũng không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Vũ đâu cả, chỉ nhìn thấy phụ thân của hắn là Hoàng Phủ Phong Vân.

Hoàng Phủ Vũ, Long Thần có thể chế phục ngay trong nháy mắt nhưng Hoàng Phủ Phong Vân hẳn là không thể, cho nên Long Thần không lấy Hoàng Phủ Phong Vân làm mục tiêu.

“Tên khốn này hẳn đi tới giữa hồ rồi, lần trước ta còn không làm gì hắn cả, còn lần này phải cho hắn một trận mới được.” Long Thần trực tiếp đi vào thư phòng Hoàng Phủ Phong Trần ngồi đợi ở trên ghế nằm, chậm rãi chờ đợi, hắn biết Hoàng Phủ Vũ nhất định sẽ trở về.

Quả nhiên, hai canh giờ sau, trời đã tối, Long Thần dùng Phệ Linh yêu Đồng thấy một thân ảnh lung lay đi tới. Từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài, Long Thần thấy được thân ảnh Hoàng Phủ Vũ. Hoàng Phủ Vũ lúc này trên mặt thần sắc đỏ bừng, tinh thần uể oải, bước đi lung lay, khuôn mặt đầy vẻ say mê, trên người nồng nặc mùi rượu.

“Hoàng Phủ Vũ đây là một võ giả không tệ, đáng tiếc tuổi còn trẻ mà thân thể đã bị tửu sắc chiếm lấy toàn bộ. Hắn trở về như vậy, chẳng lẽ là cùng nữ nhân thần bí ở giữa hồ có quan hệ gì đó sao?” Long Thần lạnh lùng cười một tiếng.

Hoàng Phủ Vũ lúc này chính là ở trạng thái tinh thần uể oải nhất, hắn chậm rãi đi vào trong thư phòng, sau đó đóng cửa lại. Lúc hắn đóng cửa, Long Thần đã đi vào trong thư phòng.

Bỗng nhiên cảm giác được nơi này còn có một hơi thở khác, Hoàng Phủ Vũ tóc gáy dựng đứng, trong nháy mắt thần hồn từ trong trạng thái đảo điên hồi phục lại. Hắn đột nhiên xoay người lại, nhìn thấy Long Thần đang cười dài nhìn hắn.

“Long…”

Ánh mắt Hoàng Phủ Vũ trợn lên thật lớn, trên mặt đều là thần sắc kinh hãi, hắn đang muốn phát ra âm thanh thì thân ảnh Long Thần đã biến mất, tại thời điểm xuất hiện lần nữa đã là ở trước mặt Hoàng Phủ Vũ. Trong ánh mắt hoảng sợ của Hoàng Phủ Vũ, Long Thần đánh một quyền lên bụng của hắn, cả người hắn đều co rút lại, bụng ruột đoán chừng đã bị Long Thần làm cho hỏng hết.

Còn chưa phát ra được tiếng nào, Long Thần đã bịt kín miệng của hắn, túm đầu hắn xuống, đầu gối đá lên bùng Hoàng Phủ Vũ một lần nữa. Trực tiếp khiến hắn co quắp mà miệng thì bị bàn tay cực mạnh của Long Thần bịt kín lại, hắn liều mạng giãy giụa đến nỗi bị móng tay Long Thần tạo thành vết thương đầy mặt nhưng vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Long Thần.

Một quyền và một đá khiến Hoàng Phủ Vũ như phế bỏ, cảm giác bụng đau rát, giống như là cây dao găm xoắn ở bên trong vậy. Hoàng Phủ Vũ đau đến nỗi thần trí cũng mơ hồ.

Đúng vào lúc này, Long Thần kéo đầu hắn lên, một đôi mắt sâu kín nhìn Hoàng Phủ Vũ, thanh âm âm u truyền vào lỗ tai hắn.

“Ngươi nhìn vào mắt của ta đây.”

“Ánh mắt… Ánh mắt…”

Thực lực của Hoàng Phủ Vũ vốn đã không bằng Long Thần, mà lại còn ở trạng thái trọng thương mơ hồ, dĩ nhiên không thể gánh chịu Phệ Linh Yêu Đồng tầng thứ tư của Long Thần – Khống hồn. Dưới Khống hồn, Long Thần rất nhanh nắm bắt suy nghĩ của Hoàng Phủ Vũ trong tay, hoàn toàn khống chế Hoàng Phủ Vũ, Long Thần lúc này mới yên tâm.

Nhìn Hoàng Phủ Vũ thoáng một cái đã biến thành phế nhân, Long Thần có chút cảm thái. Chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, Long Thần đã bỏ hắn lại phía sau rất xa.

“Ta hỏi ngươi, nữ nhân ở giữa hồ là ai?” Long Thần hỏi.

“Là Tuyền cô nương.” Hoàng Phủ Vũ có chút đờ đẫn nói, hồn nhiên không biết mình rốt cuộc đang nói gì.

Cái tên này, Long Thần chưa từng nghe qua.

“Thân phận của nàng là gì, thực lực như thế nào?” Long Thần tiếp tục truy vấn, thời gian còn nhiều, hắn muốn hiểu rõ mọi chuyện.

“Thân phận Tuyền cô nương là ở thánh triều Thiên Phong, là người Phong tộc tôn quý, Hoàng Phủ gia tộc chúng ta là một nhánh nhỏ trong Phong tộc. Thực lực Tuyền cô nương hẳn là trên Địa Vũ cảnh tứ trọng, ta cũng không rõ cho lắm.” Hoàng Phủ Vũ căn bản là biết gì nói nấy.

“Thánh triều Thiên Phong hắn là một trong thập đại thánh triều, Phong tộc tôn quý nhất sao? Chuyện mười đại thánh triều, có thời gian ta phải tìm đến Long Sơn tiền bối, cẩn thận hỏi qua một chút mới được.” Tâm tư Long Thần rối bời. Hoàng Phủ gia tộc thế nhưng là một nhánh của Phong tộc, điểm này đã nằm ngoài dự liệu của hắn, xem ra bổn gia thế lực Hoàng Phủ gia tộc tại thánh triều Thiên Phong hẳn là rất cao. Một người tùy tiện tới chi nhánh là có thể trở thành thế lực lớn nhất thánh triều Thần Vũ.

Thế nhưng Hoàng Phủ gia tộc tới nơi này đã lâu như vậy, mà nơi bổn gia lại không có động tĩnh nào, nói vậy Phong tộc nơi đó hẳn là không có bao nhiêu người biết Hoàng Phủ gia tộc tồn tại.

Long Thần nhớ kỹ lời Hoàng Phủ Vũ nói, ngược lại hỏi một vấn đề: “Tuyền cô nương kia để cho ngươi làm gia chủ của Hoàng Phủ gia tộc, vậy ta hỏi ngươi, gia đình Hoàng Phủ Phong Trần giờ đang ở đâu?”

Hoàng Phủ Vũ không do dự chút nào, hồi đáp: “Hoàng Phủ Phong Trần bị Tuyền cô nương phế đi thực lực, sau đó bị đẩy tới trong một tòa thành tên là thành Lưu Phong.”

“Phế bỏ thực lực!” Long Thần hô hấp trầm trọng, Hoàng Phủ Phong Trần chính là Địa Vũ cảnh tam trọng, lại bị phế bỏ thực lực biến thành người phàm! Hoàng Phủ Phong Trần vốn là gia chủ Hoàng Phủ gia tộc, tại sao Tuyền cô nương phải làm như vậy, phải là có thiên đại thù hận mới đúng chứ?

“Tuyền cô nương kia sao lại muốn làm như vậy?” Long Thần có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Bởi vì Tuyền cô nương muốn Hoàng Phủ Phong Trần giao hoan cùng với nàng, Hoàng Phủ Phong Trần không chịu cho nên mới đến phiên ta.”

Lúc nói ra những lời này, Hoàng Phủ Vũ một chút cũng không thấy xấu hổ, bởi vì hắn dưới sự khống chế Long Thần, hoàn toàn không ý thức được mình đang nói gì.

Giao hoan ư? Xem ra Tuyền cô nương kia chẳng những thực lực cao cường, hỉ nộ cũng không thường, tính cách lại càng thêm biến thái, loại người biến thái này kỳ thật là kinh khủng nhất. Long Thần sau khi nghe được tin tức này, hận không được trực tiếp tìm đến Tuyền cô nương bắt nàng, bất quá đối phương có thể nhẹ nhành phế bỏ Hoàng Phủ Phong Trần thì hắn biết được mình còn kém một chút, cho nên không dám vọng động.

Hiện tại Hoàng Phủ Phong Trần đang ở trong tiểu thành Lưu Phong, Long Thần biết mình hẳn phải đến đó xem một chút, bọn họ sống ra sao mới yên tâm. Về chuyện báo thù, quân tử báo thù mười năm cũng không muộn, Long Thần có thời gian sẽ tìm tới Tuyền cô nương kia trả thù.

Nghĩ tới đây trong lòng Long Thần đã có quyết toán. Hắn bỗng triệt hồi Khống hồn. Hoàng Phủ Vũ dần thanh tĩnh lại, hắn hoàn toàn không biết mình vừa nói gì, hình như thời gian chỉ qua một cái chớp mắt mà thôi. Thế nhưng khi hắn bình tĩnh lại, đã thấy bàn tay Long Thần hoàn toàn đặt trên đỉnh đầu của mình rồi.

“Long Thần, ngươi dám động đến ta, muốn chết à, ta là Hoàng Phủ gia…”

Khi nói tới đây, hắn đã không nói được nữa, bởi vì Long Thần trực tiếp dùng sức vặn đầu hắn khỏi cổ, sau đó tách rời ra. Còn thân thể vốn phun máu đầy trời từ từ ngã xuống đất, mà cái đầu người này còn nằm trong tay Long Thần.

“Cổ yếu ớt như vậy, thật là xui xẻo mà.”

Long Thần buông tay, trực tiếp ném Hoàng Phủ Vũ chết không nhắm mắt ra bên ngoài. Vốn là hắn chỉ muốn vặn gãy cổ hắn thôi, không nghĩ tới yếu như vậy, ngay cả đầu cũng bị Long Thần hái xuống. Dĩ nhiên, trong chuyện này cũng có nguyên nhân là do Long Thần tức giận.

Đoán chừng, Hoàng Phủ Vũ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, ngày lành vừa mới đến với mình thôi, sau đó cứ như vậy chết trong tay Long Thần.

“Đại ca, làm tốt lắm!” Ở trong Thái hư cảnh, Mạc Tiểu Lang nói.

“Ừm!” Long Thần gật đầu, không nói hai lời, sử dụng Phệ Linh Yêu Đồng tầng thứ ba rời khỏi Hoàng Phủ gia tộc.

“Là muốn đi thành Lưu Phong, nhìn xem đám người Hoàng Phủ Kỳ một chút sao?” Mạc Tiểu Lang thấy Long Thần vùi đầu lên đường, vội vàng hỏi.

Long Thần sử dụng Khống hồn lấy được tin tức, dĩ nhiên không thể nào giả dối.

Long Thần gật đầu, nói: “Hoàng Phủ Phong Trần bị phế đan điền, đoán chừng Kỳ Kỳ cũng bị thương, lúc nãy hơi chút phẫn nộ nên quên mất hỏi đến tình trạng của Kỳ Kỳ. Chúng ta trước tiên đi thành Lưu Phong xem chút, có thể đưa bọn họ đến Chiến tộc, sau đó cần bàn bạc kỹ càng hơn.”

Sau khi nói xong, Long Thần đi tới thành Hoàng Phủ, một lần nữa tìm lão giả Xích Hồn, Long Thần đi mà quay lại, lão giả kia ngửi được mùi máu tươi trên người Long Thần, liền vội vàng hỏi: “Thất gia, giết người ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.